Ám Dạ Trầm Luân

Chương 8




Mười phút sau.

" Gia chủ, Hạ cục trưởng nói thiếu gia phạm luật, hắn cũng vô pháp. Còn nhờ gia chủ hạ thủ lưu tình, đừng liên lụy người vô tội."

Đôi môi tao nhã gắt gao mím chặt, Lãnh Thừa Phong mắt phủ sương lạnh, như gió lốc càng quét.

" Ta đã biết."

" Gia chủ...?"

Trên mặt quản gia lộ ra vẻ lo lắng, hai tiếng trước Quân thiếu gia gọi điện thoại bảo đi đón thiếu gia, kết quả người không đón được, lại nghe tin thiếu gia bị đưa tới phòng cảnh sát. Vốn tưởng rằng gia chủ tự mình đến một chuyến, phòng cảnh sát chắc chắn sẽ thả người, không nghĩ sẽ gặp phải nhiều trở ngại như vậy. Phòng cảnh sát luôn có rất nhiều hoạt động không thể để người nhìn, lỡ đâu...

" Giúp ta tra số của Thừa tướng phủ."

Thanh âm Lãnh Thừa Phong vẫn vững vàng, nhưng bàn tay chậm rãi thu chặt lại để lộ tâm trạng phẫn nộ cùng kinh hoàng của y. Con của y mà có bất trắc, y tuyệt đối phải khiến bọn cảnh sát này hối hận vì đã sinh ra trên đời.

Lãnh Thừa Phong có khả năng đấu đá cùng Hoàng thất và Quân bộ nhiều năm như vậy, sao có thể ôn nhuận nho nhã như ở ngoài mặt?

Y rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn thô bạo, trước giờ chỉ có Lãnh Tử Diễm mới thật sự rõ ràng.

Lãnh Tử Diễm từ nhỏ chính là lớn lên trong huyết vũ tinh phong của Lãnh Thừa Phong.

Bảy tuổi, bị ném vào trong núi lớn, khó khăn lắm mới bò ra được, kết quả, vì ôm phụ thân oa oa khóc lớn mà bị nhốt tới mười ngày.

Mười tuổi, Lãnh Thừa Phong nắm bàn tay cầm súng của Lãnh Tử Diễm, giúp hắn lần đầu tiên giết người. Mà người kia còn là đường thúc của Lãnh Tử Diễm, vì muốn mưu đoạt vị trí gia chủ, bị Lãnh Thừa Phong không chút lưu tình đuổi cùng giết tận.

Mười ba tuổi, Lãnh Tử Diễm đã một thước bảy, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị làm hắn không lộ chút vẻ trẻ con. Lãnh Thừa Phong ôn hoà để con trai tham gia một trận hắc bang máu lửa. Kết quả, Lãnh Tử Diễm chém chết ba người, chém thương năm người, bị chém bảy đao, quang vinh chiến tích.

Mười bốn tuổi, Lãnh Tử Diễm vào học Trường quân đội quý tộc Đế quốc, ngày đầu tiên cùng con trai Tướng quân phát sinh tư đấu, Lãnh Tử Diễm nguyên mặt bị đánh cho hoàn toàn biến dạng, Lãnh Thừa Phong cau mày nói, Lãnh Tử Diễm làm mặt mũi Lãnh gia mất hết.

Từ đó về sau, kỳ nghỉ, vô luận dài hay ngắn, Lãnh Thừa Phong đều để Lãnh Tử Diễm chen vào tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cho đến lúc hắn mười tám tuổi, Lãnh Thừa Phong phát hiện hắn lại phát sinh quan hệ cùng binh sĩ hợp ý, loại huấn luyện tàn khốc đó mới tuyên bố kết thúc.

Nhưng mặc dù kỳ nghỉ ở trong nhà, Lãnh Thừa Phong cũng có đủ loại phương pháp gây sức ép Lãnh Tử Diễm.

Trong mắt Lãnh Thừa Phong, một người thừa kế ưu tú, vô luận là thể năng hay tâm tính đều phải tài ba, cũng không được có chút tì vết.

Tóm lại, Lãnh Tử Diễm chính là dần trưởng thành trong đoạn lịch sử huyết lệ tàn khốc đó, phản kháng liên tục trong đàn áp, lại bị đàn áp liên tục trong phản kháng.

Mà bây giờ, sự huấn luyện khắc nghiệt của phụ thân rốt cuộc tỏ rõ hiệu quả.

Mặc dù mắt cá chân bị bóp nát, cổ tay cũng bị còng, trên người không biết có bao nhiêu thương tích.

Lãnh Tử Diễm vẫn dũng mãnh như bò điên.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phụ thân tùy tiện ném vào đâu đó, không khéo chính là phụ thân biến thái mượn việc này trừng phạt hắn.

Chọc giận phụ thân, làm loạn cùng người Hắc Phố, bị bắt đến phòng cảnh sát, tội danh nào cũng đủ để phụ thân lột da hắn.

Nếu phụ thân muốn để bọn cảnh sát hỗn đản này giúp hắn nhớ sâu khắc kỹ, cũng không phải không thể.

Nếu là thế, hắn nhất định phải đem toàn bộ lũ gia hỏa dám cả gan ham muốn thân thể hắn đánh tới bò lăn bò càng, nếu không, thế nào có thể thỏa mãn tâm tính quý tộc kiêu ngạo của phụ thân?

Cửa bỗng nhiên két một tiếng bị người mở ra, ngọn đèn hôn ám lôi ra bóng đen nồng đậm phía sau nam tử đang đi vào.

Thân hình thon dài, vai rất rộng, eo thân thon khỏe.

Cảnh mạo (nón cảnh sát) che khuất phân nửa khuôn mặt y, chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng cùng vòng cằm kiên nghị.

Cả người phát ra một loại sắc bén gần như dao nhọn.

Nam tử lạnh mắt nhìn chăm chăm đám người vây đánh Lãnh Tử Diễm, vươn tay kéo cửa sắt ra thật lớn.

" Cút!"

Một đám cảnh sát không ai nhận biết nam tử, nhưng huân chương quý tộc đeo trên vai nam tử biểu hiện thân phận hoàng gia tôn quý. Liếc mắt lẫn nhau, vô luận là đứng hay nằm cũng ăn ý đi ra ngoài, đương nhiên người tiến vào làm cho bọn họ cực kỳ kiêng kỵ.

Máu loãng theo trán vắt trên mi mắt, Lãnh Tử Diễm lại không kịp lau đi.

Mắt không chớp một khắc, hung hăng nhìn chòng chọc nam tử phía trước.

Y từng bước đến gần, Lãnh Tử Diễm liền đề phòng lui xuống.

Nam tử cởi cảnh mạo, tiện tay vứt một cái, lộ ra khuôn mặt tinh tế.

Ánh sáng mơ hồ chập chờn, thoáng nhuộm quang sắc nhàn nhạt trên gương mặt y. Không còn lạnh lùng cao cao tại thượng, cũng không mang theo tư thái bàng quang ngạo mạn.

" Thấy ta ngươi liền khẩn trương như vậy?"

" Cái rắm!"

Lãnh Tử Diễm nắm chặt dùi cui trong tay, đây là thứ hắn đoạt lấy từ một cảnh sát trong hỗn chiến ban nãy. Không có dùi cui này, hắn không chắc có thể chống đỡ đến bây giờ.

Nam tử thản nhiên cười, nhưng nụ cười này quyết không thể làm người ta thả lỏng cảnh giác.

" Học viên ưu tú của Trường quân đội quý tộc Đế quốc, tại sao nửa năm trước đột ngột chuyển tới Học viện Hoàng gia?"

Đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm đại khái một thước rưỡi, nam tử liền không tiến tới nữa, mà rảo bước tại chỗ. Giày da phát ra tiếng vang thanh thúy, từng tiếng hung hăng đập vào trong lòng Lãnh Tử Diễm.

" Trên đường tới đây, ta một mực suy nghĩ, nhưng sao cũng không tìm ra đáp án, bây giờ Lãnh thiếu gia có thể thay ta giải thích nghi hoặc này hay không?"