Ám Dạ Trầm Luân

Chương 75




Hoàng Ảnh thấy Tướng quân từ cầu thang xoắn ốc đi xuống, lập tức đứng lên. "Lăng bá phụ."

Hạ nhân nói Lăng Diệp sớm đã không ở nhà, hắn vừa nghe, vốn định quay trở lại, người chuyển lời lại nói. "Hoàng công tử, Tướng quân bảo ngươi ở phòng khách chờ hắn."

Chờ lần này, chính là một tiếng.

Thế lực Hoàng gia ở trong thú tộc là khổng lồ, Hoàng Ảnh lại là người Lăng tướng quân nhìn từ nhỏ đến lớn, Lăng tướng quân cực kỳ yêu thích hắn, nếu hắn có thể trở thành đệ nhất phu nhân của Lăng Diệp, có thể nói là một công êm chuyện, nhưng nhi tử nhà mình lại cứ không nên thân...

" Hôm nay không có lớp?"

" Không phải." Hoàng Ảnh chà xát lòng bàn tay. "Bá phụ, Lăng Diệp ca ca đâu?"

" Đi ra ngoŕi, těm hắn có chuyện?"

" Dă Kę kia... Ai." Hoàng Ảnh vỗ đầu, cắn răng nói. "Bây giờ đến cũng đã muộn."

Tướng quân biến sắc, lập tức hiểu ra ý hắn, trầm tiếng nói. "Hoàng Ảnh, như vậy cũng tốt."

" Tốt chỗ nào? Lăng Diệp ca ca không phải đau lòng đến chết sao."

" Thật là ngốc.... Dù là thư tính, tốt xấu gì cũng sinh ra trong đại hùng Hoàng gia, chẳng lẽ cái ngươi từ nhỏ được dạy chính là tất cả lấy ý chỉ hùng tính vi tôn, mọi thứ vì hùng tính suy nghĩ?"

Hoàng Ảnh ngẩng đầu. "Chẳng lẽ không nên như vậy?"

" Không phải không nên, mà là không thể như ngươi." Tướng quân lắc đầu. "Hoàng Ảnh, ngươi cảm thấy Lăng Diệp đối với Lãnh Tử Diễm thế nào?"

Hoàng Ảnh ngập ngừng nửa ngày, chằm chằm nhìn mũi chân, thấp giọng nói. "Mặc dù có chút khó tin, nhưng hình như... Lăng Diệp ca ca chỉ muốn Lãnh Tử Diễm, hắn không thể nào phản ứng với ta."

" Cái này đúng rồi." Tướng quân ngồi trên sô pha, chậm chạp nhấc chân lên. "Ngươi là đệ nhất phu nhân của Lăng Diệp, thư tính duy nhất có thể ngang vai với hắn, ngươi còn mặc Lăng Diệp muốn làm gì thì làm như vậy, không tăng quản thúc, không tạo uy tín bản thân trong nhà, một ngày nào đó, Lãnh Tử Diễm số một, Lãnh Tử Diễm số hai, Lãnh Tử Diễm số ba, toàn bộ sẽ cưỡi trên đầu ngươi, làm mưa làm gió, đến lúc đó, danh hiệu đệ nhất phu nhân của ngươi liền trở thành trò cười."

Hoàng Ảnh trong đầu ong ong, có số một c̣n chưa đủ, còn số hai số ba?

" Cho nên...." Biểu tình Tướng quân tao nhã mà âm độc. "Đối với số đầu tiên, nhất định không thể nhân nhượng."

" Hiện tại không phải vấn đề này." Hoàng Ảnh đau đầu nói. "Dã Kê thú hóa, nếu lấy thú thân xâm phạm Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm liền trở thành thư thú của hắn, đến lúc đó, Lăng Diệp ca ca phải làm sao đây?"

Tướng quân nghiêng mắt lên." Như vậy... Số một không phải được giải quyết sao?"

" Hả...?"

" Chờ Dã Kê cùng Lãnh Tử Diễm ổn định, ta liền liên hệ người trong tộc lo chuyện của ngươi cùng Lăng Diệp." Ngón tay gõ nhẹ trên đùi, Tướng quân chậm rãi nói. "Lăng Diệp hài tử này vừa tùy hứng vừa không hiểu chuyện, bất quá, với phẩm chất của nó, một khi cưới ngươi, chắc chắn sẽ đối với ngươi rất tốt."

" Nếu hắn nhất định không chịu?"

" Không chịu?" Tướng quân bỗng nhiên cười lạnh. "Vậy ta liền đem toàn bộ họ Lãnh đốt thành tro!" Thấy Hoàng Ảnh thần sắc kinh hãi, Tướng quân đứng dậy, sờ lên đầu hắn, lời nói chân thành. "Hoàng Ảnh, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta tiến vào xã hội nhân loại, là vì dự trữ nuôi dưỡng thức ăn, tất cả nhân loại... Bất luận là Lănh Tử Diễm hay những người khác ngươi gặp gỡ... Cũng chỉ là đồ ăn... Mùi vị hảo, lấy đến hưởng dụng, mùi vị bất hảo, lại không nghe lời, vậy trực tiếp giết chết, hiểu chưa?"

Hoàng Ảnh muốn nói không hiểu, nhưng bị uy nghiêm Tướng quân bức bách, cuối cùng gật xuống.

Nhà chính Lãnh gia có mấy trăm năm lịch sử, nằm ở vùng ngoài hoàng cung, tu sửa khá nhiều, vẫn không thay đổi phong thái cổ kính vốn có, là một trong những công trình đại diện cho Kinh đô.

Lầu cao màu đỏ, ở trong bóng đêm, lóng lánh sáng bóng như máu chảy. Tầng đỉnh lầu cao, là phòng nghị sự Lãnh gia, những sự kiện quan trọng mấy trăm năm cùng một nhịp thở với Lănh gia đều do mấy trưởng lão cùng gia chủ ở đây giải quyết.

Lãnh Tử Diễm sửa sửa cổ áo.

Trên đường đi, Lăng Diệp xuống mua bộ sơ mi trắng quần đen chính thức cho hắn, thuận tiện dùng kem che vết cùng son bóng che lấp sắc mặt tái nhợt của hắn. Hắn đi tao nhã ung dung, thoạt nhìn thân hình cao thẳng, khuôn mặt kiên nghị.

Không thể nào ngờ, hai chân hắn run rẩy, kì thực ngay cả đứng cũng khó khăn.

" Tử Diễm thiếu gia tới." Người hầu nhẹ gõ cửa.

" Tiến vào."

Lãnh Tử Diễm nhận ra thanh âm này là Tam gia gia.

Một thế hệ già nhất của Lãnh gia, còn lại Tam lão gia cùng Ngũ lão gia, tuy rất ít lộ diện, nhưng vì vai vế, trong nhà quyền uy cực đủ.

Cửa mở ra, dãy bàn gỗ lim của phòng nghị sự ngồi đầy người Lãnh gia. Tam gia gia, Ngũ gia gia, Nhị đường thúc, Tứ đường thúc, phụ thân, còn mấy đường huynh đệ. Lãnh Tử Diễm ði ðến cách dãy bàn một thước, dừng lại, hơi cúi đầu, chào hỏi mỗi người trong bàn một lần.

Yên lặng.

Tất cả ánh mắt chăm chú vào người hắn.

Lãnh Thừa Phong đứng lên, ghế dài ma sát cùng mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, tiếng nói y vừa lạnh vừa nghiêm. "Ngẩng đầu lên!"

" Phụ thân..."

'Ba'

Cái tát này không chút lưu tình, tiếng vọng lòng vòng mấy vòng bên trong mới tiêu tán.

Lãnh Thừa Phong đạp bay Lãnh Tử Diễm, thô bạo cho thêm mấy cước, ném hình vào mặt. " Tự xem!"

" Thừa Phong!" Ngũ lão gia mở miệng. "Sự tình còn chưa kết luận, đừng đánh hư hài tử."

" Ta chính là đánh nhẹ, chơi cái gì tốt không chơi, lại đi chơi nam nhân."

Lãnh Tử Diễm nhặt hình lên, lông mày bất động thanh sắc rút xuống.

Tấm ảnh này cũng không kín đáo như tấm ban nãy, trực tiếp đem vẻ dâm loạn phóng đãng của hắn bày ra không chút khách khí, còn một tấm là đặc tả hạ thể... Mẹ nó... Dương cụ tím đỏ nam nhân đâm thẳng vào trong cơ thể hắn... Hắn trong hình hướng xuống vừa nhìn vừa xoa xoa tính khí mình... Rõ là...

Lãnh Tử Diễm cắn cắn môi. "Phụ thân, ta sai rồi."

" Những bức ảnh đó là thật? Chúng ta không xử oan ngươi?"

" Không."

" Đồ vô liêm sỉ! Còn không quỳ xuống!"

Lãnh Thừa Phong nổi trận lôi đình, cầm lấy bình hoa chính giữa bàn, liền muốn ném qua, người hầu bên cạnh vội vàng nắm lấy tay y, kinh hồn bạt vía kêu la. "Gia chủ, gia chủ..."

" Lộn xộn, thành cái dạng gì nữa!" Gậy của Tam lão gia đập thật mạnh trên đất một cái. "Để bình hoa xuống, muốn lấy mạng người sao?"

Lãnh Thừa Phong phun ra khẩu khí. "Tam thúc, nghịch tử này hắn..."

" Tử Diễm." Tam lão gia biếng nhác nâng mắt. "Đây sao lại thế này?"