Ám Dạ Trầm Luân

Chương 24




Hoàng cung cổ kính thanh lịch mà không mất vẻ uy nghiêm chợt vang lên hai tiếng dã thú gào rống.

Trầm thấp, nguy hiểm, như vương giả hung mãnh với tư thái cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.

" Đó là tiếng gì?"

" Cảnh giới!"

Gạch màu đỏ lung lay sắp đổ, Đội bảo vệ Hoàng gia như gặp đại địch, đội trưởng điên cuồng đập bàn la hét trong văn phòng.

" Dã thú, dã thú, sao lại có dã thú?"

" Đội trưởng, là từ Võ đài truyền ra."

Cái âm thanh làm người nghe được phải nhũn cả chân, nếu hoàng cung thật sự có dã thú chạy vào, tổn thương đến thành viên Hoàng thất, bọn họ cũng khỏi phải sống nữa.

Đội trưởng vẻ mặt biến đổi.

" Là ai ở bên trong?"

" Nhị điện hạ cùng Lăng công tử."

Tích......

Đội trưởng mạnh bạo nhấc điện thoại, nghe thanh âm từ đầu bên kia, thần thái nóng nảy lập tức trở nên cung kính.

" Dạ, dạ, Vương hậu, ta hiểu, ta hiểu, ngài yên tâm, ân ân, đã rõ, đã rõ."

Sau khi để điện thoại xuống, đội trưởng im lặng một hồi lâu.

" Đội trưởng, làm sao vậy?"

Phụ tá cẩn thận hỏi.

" Nhị điện hạ cùng công tử ham chơi, chơi trò sắm vai dã thú trong Võ đài."

Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, phụ tá càng thận trọng hỏi.

" Vậy âm thanh ban nãy ?"

" Hiệu ứng âm thanh."

Đội trưởng nhếch mày.

Hiệu ứng âm thanh? Sao hắn lại không biết từ hồi nào mà hiệu ứng âm thanh trở nên tiên tiến như vậy? Phó đội trưởng bất giác lau lau trán, đẩy cửa ra chỉ thị cho cấp dưới chờ phía ngoài.

" Cũng không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm chuyện các vị nên làm đi!"

Trong tẩm cung hoa lệ, cung nữ nhẹ đi đến trước giường, thấp giọng nói.

" Bệ hạ, Vương hậu đến."

Quốc vương đã già gian nan ngồi dậy dưới sự trợ giúp của cung nữ, mắt y đã hoa nhưng tai còn rất tốt.

Y nghe được tiếng nàng từng chút đến gần, giống như một đóa anh túc chậm rãi nở rộ, cao quý, diễm lệ, khiến người ta thâm sâu mê muội.

Hai mươi mấy năm trước, y chính là bị nàng mê hoặc như vậy.

" Vương hậu, trong vương cung sao lại có dã thú chạy vào?"

Y nhịn không được che miệng ho mấy tiếng, kỳ thực, y mới hơn năm mươi tuổi, lại biểu hiện bệnh trạng quá sớm, tựa như một lão nhân sắp tuổi xế chiều.

" Bệ hạ, ngài nghe lầm."

Vương hậu hơi khom người, kéo kéo cung phục tím nhạt, hiện rõ thân hình cao gầy hoàn mỹ của nàng.

" Tiếng gầm lớn như vậy, làm ta nghĩ đến lúc niên thiếu, có lần theo phụ hoàng đi săn, gặp một đám sói, chúng cũng gầm gừ như thế, bộ dạng hận không thể xé nát chúng ta. Bất quá, cuối cùng, Đội bảo vệ Hoàng gia vẫn rất giỏi, dùng súng bắn hạ hết đám sói kia."

Nói tới đây, quốc vương dừng một chút, con mắt mờ nhạt lộ một loại ánh quang ảm đạm, vươn tay chỉ ly trà, cung nữ hiểu ý mang lại cho y, y nhấp miệng, làm thông cổ họng mới tiếp tục.

" Vương hậu chẳng lẽ nghĩ ta sắp chết? Cho rằng ngay cả thanh âm dã thú ta cũng nhận không ra?"

Vương hậu là một nữ nhân mỹ lệ, bất đồng cùng vẻ đẹp yếu đuối, nét đẹp của nàng quyết đoán linh hoạt, thậm chí có chứa tính công kích.

" Lăo hổ nhổ lông vẫn lŕ lăo hổ, điểm ấy thần thiếp cũng không dám quên."

" Lão hổ nhổ lông quả thực vẫn là lão hổ, nhưng nếu lão hổ bị bệnh cũng chỉ có nằm chờ chết. Ngự y chung quy vẫn nói ta ngẫu nhiên cảm phong hàn, nhưng trận phong hàn này đã kéo quá lâu, lâu đến mức ta hoài nghi chính mình có phải có bệnh khác hay không nữa."

Quốc vương lại ho mấy tiếng.

" Mấy bữa nay ta nhịn không được miên man suy nghĩ, nhớ lại ngày chúng ta đại hôn, nàng diễm lệ đa vẻ, bách quan chúc mừng, tiếng vang như sấm. Xe cưới của chúng ta từ tây thành đến đông thành, đi rất chậm rãi, dân chúng thật đông, giơ biểu ngữ cao cao, hết sức phấn khởi chúc mừng chúng ta, bởi vì nàng là vị thái tử phi bình dân đầu tiên trong lịch sử, dân chúng đều kính trọng nàng, yêu quý nàng..."

" Chuyện lâu như vậy, bệ hạ còn nhắc tới làm gì?"

" Nàng trẻ tuổi, xinh đẹp như ngày trước, năm tháng dường như cũng không trôi qua trên người nàng, nhưng ta thì khác, ta năm mươi tuổi lại tựa một lão già bảy mươi, cả ngày nằm trên giường, ngay cả bề tôi cũng rất ít khi nhìn thấy, không nghĩ tới chuyện này ta còn có thể làm gì?"

Trên mặt Vương hậu không mang theo một chút biểu tình.

" Bệ hạ, chỉ là phong hàn, qua mấy ngày nữa ngài sẽ tốt lên thôi!"

" Hai tháng trước nàng đã nói như thế, bây giờ nàng vẫn nói như vậy."

Quốc vương lắc đầu nói.

" Vương hậu, quốc gia này không phải thứ nàng nghĩ thế nào thì như thế ấy, phía dưới có gia tộc cổ xưa, có thần tử trung thành, dưới thần tử còn mấy triệu dân chúng. Mắt dân chúng không phải là mù, họ chung quy sẽ phát hiện, một tộc đàn nguy hiểm nào đó đang muốn tiến công chúng ta. Quốc gia của ta dân số bảy triệu, Ngọc Hoàn đế quốc đối diện dân số mười triệu, hơn nữa, chung quanh còn thêm mấy tiểu công quốc, tiểu liên minh, nhân loại tổng cộng dân số hai mươi ba triệu, các nàng thì sao?"

Quốc vương nâng mắt lên, nhìn Vương hậu.

" Các nàng có thể có bao nhiêu người ?"

Vương hậu không nói gì, quốc vương thở dài.

" Nghĩ cũng biết, các nàng dân số ít ỏi, hơn nữa khoa học kỹ thuật lạc hậu, nếu không....."

Quốc vương kéo ra một nụ cười lạnh.

" Các nàng thế nào cam chịu nấp trong bóng tối suốt hai mươi năm?"

" Bệ hạ đang nhắc nhở thần thiếp không nên gấp gáp hay sao?" Vương hậu hỏi lại.

" Quá gấp, với năng lực của các nàng, dù nắm trong tay chính quyền vương quốc của ta, cũng vô lực chống lại Ngọc Hoàn đế quốc. Các nàng cao ngạo không ai bì nổi, sớm đã có người phát hiện thân phận các nàng. Ngọc Hoàn không có động tĩnh, bất quá là chưa xác định tin tức có đúng hay không, dù sao.... sự tồn tại của các nàng quá mức kinh thế hãi tục."

Quốc vương từ từ nói.

" Chờ ta chết rồi, Nhiên nhi kế vị, chính là lúc đế quốc phát động hành động quân sự có tính hủy diệt với quốc gia của ta. Vương hậu khẳng định da lông cứng chắc của các nàng có thể ngăn cản công kích từ vũ khí tiên tiến nhân loại?"

Vương hậu trả lời không nóng không lạnh.

" Bệ hạ lo lắng quá nhiều."

Trong mắt Quốc vương hiện lên bạo sắc.

" Ta không muốn cơ nghiệp tổ tông bại trên tay ta, lại càng không muốn Nhiên nhi cùng Tranh nhi bởi vì dã tâm của cả tộc đàn các nàng mà chết!"

Vương hậu quay đi, trên mặt nhiễm chút sương thu.

" Cái bệ hạ nên quan tâm chính là thân thể của mình, chứ không phải những thứ quái lạ kia."

" Thân thể của ta, dưới sự an dưỡng của nàng thế nào còn tốt lên được?"

Quốc vương cười lạnh.

" Chó nhà lụi bại, nô lệ mất nước, từ xưa tới nay đều có kết cục không tốt, Vương hậu.... Suy xét!!!"

Kính ngữ bị cắn đến rất nặng.

Những đạo lý đó, nàng đương nhiên hiểu được.

Nhưng con đường này, nàng đã đi quá lâu rồi, lâu đến mức không biết làm sao để quay đầu lại.

" Bệ hạ, nếu không có chuyện khác, thần thiếp cáo lui."

Nàng hành lễ, lại không để người ta cảm thấy nàng có tôn kính y.

" Có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi nàng!”

Quốc vương gọi Vương hậu sắp ra cửa lại.

" So với Ngọc Hoàn đế quốc, nước ta thực lực tương đối nhỏ yếu, tại sao các ngươi lại chọn nó?"

Vương hậu hơi quay đầu lại.

" Chúng ta chọn chính là bệ hạ."

Quốc vương cười tự giễu nói.

" Người cầm quyền Ngọc Hoàn đế quốc là bạo quân, mà ta lại là hiền quân, cho nên, ta rất dễ khống chế?"

" Bệ hạ có thể cho rằng như thế."

Ngoài tẩm cung, mặt trời đỏ như lửa cháy, chiếu đến bầu trời sáng rõ một mảnh.

Nàng nhìn mặt trời nóng bỏng xa xa, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ.

Loáng thoáng cảm thấy như trở về rất nhiều năm trước.

Nàng nghĩ, hẳn là do nghe y lải nhải một trận nên cũng hoài niệm theo, bằng không chuyện đã lâu như vậy, sao đều có thể nhớ hết?

Thanh niên tuấn lãng cao quý kia, một thân y trang thẳng thớm, thở hổn hển chạy tới.

" Nhã Nhã, phụ hoàng đồng ý hôn sự của chúng ta, hắn cho phép chúng ta kết hôn!"

Mặt chàng ửng hồng, là chạy đến mệt sao, hay là kích động quá mức?

Bất kể thế nào, nàng đều cảm thấy, lòng mình cũng nhảy lên theo chàng, tựa thái dương hỏa hồng ở chân trời phía xa xa.

Nhưng, cái nàng nghĩ chính là...

Rốt cuộc, có thể vào làm chủ Đông cung thái tử.

Rốt cuộc, đi được bước đầu tiên.

" Graww...."

Lại là một tiếng gầm rung trời động đất.

Vương hậu tỉnh lại từ trong hồi ức, sắc mặt trở nên xanh mét, hai hài tử này hơi quá đáng, coi mọi người trong vương cung là kẻ điếc hết hay sao?