Ám Dạ Trầm Luân

Chương 121




Hai tháng tiếp theo, Ngọc Hoàn đế quốc nhiều lần tiến hành thăm dò quân sự đối với Thần Vũ. Có lần giáo huấn đau đớn do bị bệ hạ công khai phê bình hồi trước, Quân bộ Thần Vũ phản kích ầm ầm, hai nước giương cung bạt kiếm, mưa gió sắp đến.

Dân chúng sớm quen với việc nửa năm đánh nhỏ, ba năm đánh lớn, ngoại trừ có mấy thương nhân đầu cơ tích trữ vũ khí lương thực, muốn sau này bán ra với giá cao, tình thế quốc nội tương đối an bình.

Mà Quân bộ đã nói rõ một phần về chuyện Tướng quân bị hại, đánh vỡ bình lặng.

Mất tích ba tháng, Quân bộ dưới áp lực khắp nơi, không thể không nặng nề tuyên bố, Tướng quân đã tử vong.

Một viên sỏi kích động ngàn tầng sóng.

Chấp chưởng Quân bộ nhiều năm, đạt tới uy vọng đối với Quân bộ và dân chúng mà trước đây chưa ai từng có, nói gã là quân thần cũng chưa đủ, tuy độc đoán chuyên quyền, nhưng Lăng tướng quân quả thực là một nhân vật khiến người ta ngưỡng mộ. Uy nghiêm vô thượng cùng tài năng quân sự xuất quỷ nhập thần của gã, luôn làm kẻ địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Hiện giờ gã tử vong, không chỉ làm nhân dân bùng nổ cảm xúc khủng hoảng, cũng làm Ngọc Hoàn đế quốc khứu giác nhạy bén xắn tay áo lên.

Tam đại Tướng quân lần lượt được lệnh, phải cắm quốc kỳ Ngọc Hoàn ở hoàng cung Thần Vũ, lấy việc này làm lễ vật mừng ba trăm tám mươi năm lập quốc.

Ngồi ngay ngắn ở ghế chủ bàn hội nghị, người cầm quyền Ngọc Hoàn đế quốc nổi tiếng bạo ngược cũng không nóng lòng tuyên chiến, gã lười biếng khẩy khẩy tóc đỏ trên đầu, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, hạ lệnh: tiếp tục thăm dò.

Thăm dò, thãm dò, vẫn là thăm dò!

Chúng thần khó hiểu, cấp cao Quân bộ bức thiết khát vọng kiến công lập nghiệp lại càng khó hiểu.

Tân vương Thần Vũ lên ngôi, đúng là thời gian căn cơ bất ổn, Tướng quân tử vong, lại làm Quân bộ sụp đổ. Theo tình báo, Tướng quân trước khi chết sủng ái con thứ, lạnh nhạt với con cả Lăng Diệp vẫn được xem là người thừa kế, con thứ không phụ kỳ vọng, năng lực xuất sắc, tiếc nuối duy nhất chính là y lý lịch còn kém, mà Tướng quân lại chết quá đột ngột, nếu không lấy cớ thời gian, con thứ này tất nhiên cũng có tư cách tranh quyền đoạt lợi với anh trai mình.

Bất quá, hiện tại cũng được rồi.

Quân bộ dưới sự tranh đoạt của hai huynh đệ chia rẽ thành hai phái, lại thêm Thần Vũ bệ hạ ở bên trong châm ngòi thổi gió, có thể nói, cục diện này đối với Ngọc Hoàn là cơ hội ngàn năm có một.

Thần Vũ là Thần Vũ của Hoàng thất, Quân bộ, Đại gia tộc, ba phương thế lực.

Ngọc Hoàn... Là... Ngọc Hoàn của một mình hoàng đế bệ hạ.

Bệ hạ nói tiếp tục thăm dò, ai dám không nghe theo? Dù chúng tướng tức giận khó bình, trước mặt bạo quân cũng không dám nhiều thêm một câu, kính cẩn khom người, tan hội nghị.

Phòng họp xa hoa trở nên trống trải, hoàng đế bệ hạ vô cùng tôn quý hoàn toàn không có hình tượng gác chân trên bàn hội nghị, tay chéo sau đầu, hai mắt chậm rãi nheo lại.

Kinh đô Thần Vũ có đóng quân một đám biến thái khoa học nhân loại không thể lý giải, gã có thể không cẩn thận được sao?

Hừ!

Quân bộ Thần Vũ.

Làm tiểu trợ lý cho thư ký trưởng của Dã Kê, Lãnh thiếu gia gần đây bận đến đầu tắt mặt tối, thảm nhất chính là bị coi là tâm phúc của Lăng Diệp, hắn chịu đủ loại xa lánh từ giữa thế lực Dã Kê.

Cô nàng xinh đẹp mặc quân trang pha cà phê mang tới, tuyệt đối không có phần cho hắn, cuối tuần mọi người thét to đi ăn chơi gái, cũng tuyệt đối sẽ không gọi hắn -- đương nhiên, Lãnh thiếu gia cũng không thích bị gọi.

Lại chẳng hạn như, văn kiện cần mấy vị đại lão kí tên, chắc chắn sẽ bảo hắn đi xin, thư ký đại nhân là nói thế này, Lãnh thiếu gia tuy ở Quân bộ không có địa vị gì, nhưng tốt xấu gì cũng là người thừa kế Lãnh gia, các đại lão không nhìn mặt tăng phải nhěn mặt phật, tất nhięn sẽ không lŕm khó dễ ngươi.

Họ không làm khó dễ hắn, sẽ chỉ lột một tầng da hắn.

Đại lão cái gì, rõ ràng là thú khoác da ngýời, thô lỗ dã man tôn sùng bạo lực, mỹ học không hiểu, lễ nghi trời sinh phóng đãng...

" Sao thế?"

Dã Kê đột ngột xuất hiện bên người, Lãnh Tử Diễm giật mình, vội vàng tiếp nhận văn kiện từ trong tay thư ký trưởng.

Người ta nói con gái mười tám biến hóa khó tin, kỳ thực những lời này dùng trên người Dã Kê cũng hết sức phù hợp.

Cho đến tận hôm nay, Lãnh Tử Diễm vẫn hoàn toàn không thể hồi tưởng Dã Kê mà mình lần đầu tiên gặp phải ở Hắc Phố, đầu tóc rối tung kia, y phục rách nát kia, nụ cười vô lại kia, thật sự thuộc về vị trung tá Lăng Dã – người chia đều giang sơn Quân bộ cùng Lăng Diệp hiện giờ.

Ngũ quan sắc bén lộ vẻ sâu sắc phá lệ, con ngươi ngăm đen đông cứng như hồ nước đóng băng, cánh mũi cao thẳng giống như được hoàn mỹ điêu khắc, kinh diễm nhất vẫn là ánh mắt y, an tĩnh trầm ổn, mà lại phảng phất như có ánh lửa thiêu đốt.

Cương ngạnh đoạt văn kiện qua, không để ý mày Lãnh Tử Diễm cau lại, Dã Kê tùy ý lật vài tờ. "Ta đưa giúp ngươi."

" A, cái này....." Thư ký trưởng sợ hãi. "Chuyện chạy chân này sao có thể làm phiền trung tá đại nhân?" Liều mạng nháy mắt về phía Lãnh Tử Diễm.

Lãnh Tử Diễm trong lòng một trăm lần lăng trì Dã Kê lo việc không đâu, bên ngoài lại tỏ vẻ thong dong mà cung kính, trung tá đại nhân trăm công nghìn việc, vẫn xin đem thời gian dùng trên chuyện tốt dân lợi nước, vấn đề cỏn con này, thủ hạ đi giải quyết là được.

" Tốt dân lợi nước?" Lăng Dã cười nhạo, thản nhiên liếc về phía Lãnh Tử Diễm, độ cong khóe môi châm biếm chói lọi. "Tùy ngươi." Nói, liền ném văn kiện về.

Trải qua một hồi gian nan hiểm trở, bị mấy con hùng thú xem như thư thú tiện tay trêu đùa một phen, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc trở về văn phòng, đương nhiên, vẻ mặt rất khó coi.

Mọi người đang bàn bạc chuyện cuối tuần đến câu lạc bộ NOBLE chơi cho đã một phen, có thượng cấp Lăng Dã hỗ trợ, tinh thần quần chúng tăng vọt, thậm chí khi thấy Lãnh Tử Diễm tiến vào, có người nói giỡn hỏi một tiếng. "Lãnh thiếu gia có muốn giảm tiền cho chúng ta không?"

Lãnh Tử Diễm cảm thấy rất oi bức, nhịn không được nới cúc áo ở cổ. "Hảo, bảy phần."

Mọi người tức khắc hoan hô.

Bạch gia chiếm vị trí số một ở ngành giải trí, nhất là câu lạc bộ NOBLE, có thể nói là quê nhà ấm áp của quan to quý nhân, hiện giờ biểu thiếu gia mở cái miệng vàng, đêm nay nhất định phải chơi cho tận hứng!

" Gọi tất cả mọi người lên đi!" Lăng Dã thản nhiên nói, cuối cùng nhìn Lãnh Tử Diễm, ánh mắt rất nguy hiểm. "Ngươi cũng phải đi."

Ân? Liên quan gì tới hắn?