Ám Dạ Trầm Luân

Chương 117




Một lượng tinh dịch phi thường đột ngột bắn vào cổ họng.

Lãnh Tử Diễm hoàn toàn không phòng bị, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ đến lợi hại, sau đó hắn kịch liệt ho khan, tựa hồ cổ họng bị phỏng dữ dội.

Y vội vàng dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn.

Nhưng vô dụng, tính kích động của ngoạn ý kia quá lớn, nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống từng hạt to to.

Chảy đến khắp toàn mặt.

Còn... Tinh dịch trào ra khóe miệng.

Làm gương mặt anh tuấn thoạt nhìn vừa đáng thương vừa dâm đãng.

Quân Ngân một tay đẩy ngân báo ra, nửa ôm Lãnh Tử Diễm vào trong ngực, cau mày giúp hắn nhổ thứ trong miệng ra, mắt thấy ống truyền dịch trên mu bàn tay đã hồi huyết, quay đầu lại hung hăng trừng ngân báo, lấy bông gòn để bên tủ đầu giường đè mạch máu lại, nhổ ống truyền dịch ra.

Ngân báo lén nhìn từ phía sau, nhận thấy Quân Ngân tức giận cực đại, không dám lên tiếng, yên lặng thối lui đến góc giường, khẩy móng vuốt chơi chơi.

" Cầm, súc miệng."

Quân Ngân tự mình phục vụ, Lãnh Tử Diễm ngoan ngoãn tiếp nhận ly nước, cẩn thận nhìn hai mắt Quân Ngân, lại vội vàng hạ mắt.

Lau miệng, uống nước ấm, chỉnh đốn sạch sẽ, mới kéo kéo tay áo Quân Ngân.

Quân Ngân không để ý tới hắn.

Lãnh Tử Diễm nhìn con báo, lại nhìn Quân Ngân bên này, đầu đau muốn nứt ra.

Sau đó, chuyện làm Lãnh Tử Diễm đau đầu hơn lại tới.

Con ngân báo kia gỡ băng vải không quá mấy ngày, lập tức nhảy đi hạ chiến thư với Dã Kê.

" Ngươi nên tin tưởng hắn." Quân Ngân vắt chân ngồi trên sô pha, ánh sáng mắt kính phát ra có chút băng lãnh, nhưng lời nói lại cực kỳ ôn nhu, ít nhất, Lãnh Tử Diễm nghe là nhý thế.

" Hắn rất ngốc." Lãnh Tử Diễm nghiêng đầu. "Mà Dã Kê lại rất khôn khéo, ta cuối cùng vẫn cảm thấy hắn sẽ lại bị hại."

" Có lúc đúng là rất ngốc." Quân Ngân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. "Nhưng có lúc..." Y dừng một chút. "Thông minh..... Hơn ta nhiều..."

Ít nhất, biết làm thế nào chiếm hữu tâm ngươi.

" Ngươi lo lắng cũng vô dụng, không nói đến chuyện ta không biết địa điểm ở đâu, dù ta biết, cũng sẽ không đưa ngươi đi." Quân Ngân đứng lên, đi đến cạnh cửa. "Hảo hảo ngủ một giấc, ngủ một giấc, hắn sẽ trở về."

" Quân Ngân..." Lãnh Tử Diễm lên tiếng gọi lại Quân Ngân đang mở cửa ra ngoài, nhẹ giọng hỏi. "Ngươi.... Có phải rất hận ta không?"

Tay nắm trên cửa thu mạnh.

Quân Ngân quay đầu lại, nửa dựa trên cửa. "Có!" Y nhếch môi dưới. "Hận không thể lột da ngươi!" Sau đó.... Nuốt vào...

Trong phòng yên tĩnh lại.

Ngây ngô nhìn trần nhà, sao có thể ngủ. Lãnh Tử Diễm biết, con báo ngốc kia phải đi thu hồi tôn nghiêm của y, phải đi củng cố ngôi vị Thiếu chủ tràn ngập nguy cơ của y.

Lăng Diệp mất đi uy tín, Lãnh gia dính dáng đến mưu sát Tướng quân cũng lâm vào khốn cảnh.

Hắn nên ủng hộ y.

Nhưng hắn vẫn sợ hãi.

Quân Ngân giả lần trước chỉ chết trong nháy mắt, chờ hắn phản ứng kịp, chờ hắn bắt đầu bi thương, lúc đó phụ thân cũng nối tiếp gặp chuyện không may, một đống sự vụ Lãnh gia ép hắn tới thở không nổi.

Mà lần này, là bị đau đớn kéo quá dài.

Sợ hãi dằng dạc, phẫn nộ triền miên, còn khuất nhục không thể hồi tưởng...

Lãnh Tử Diễm quấn chặt chăn.

Không có việc gì, hắn nói với mình, con báo chết tiệt kia sẽ trở về, y chỉ có thể bị hắn áp bức, những người khác, đừng hòng!

Đại khái ngủ mấy tiếng, cửa mở.

Hắn tưởng Quân Ngân, giữa cánh mũi lại nghe thấy mùi máu tanh nồng đặc.

Cơ thịt toàn thân lập tức căng thẳng, như sắp phải nhảy lên.

Người kia, không ổn, là thú, động tác nhanh chóng, nhảy lên giường, móng vuốt che trên mắt hắn.

" Lãnh thiếu gia..." Cười khẽ liếm tai hắn. "Là ta..."

Nói xong câu này, con báo cậy mạnh hôn mê bất tỉnh.

Kỳ thực, Lăng Diệp thắng thảm trở về vốn định cùng Lãnh thiếu gia thân mật tiếp xúc một cái, nhưng y đánh giá quá cao năng lực chống chịu thương thống của bản thân, vừa xoay thân thể người nọ qua, toại nguyện chạm được môi mỏng thoạt nhìn có mấy phần lạnh thấu xương kia, đầu báo méo một cái, bất tỉnh nhân sự.

" Từ Duệ!"

Từ Duệ lúc bình thường rất đáng ghét, Từ Duệ lúc làm bác sĩ lại rất nghiêm túc chính chắn chuyên nghiệp, mang nhân viên y tế Lãnh gia đến, nhanh như chớp đẩy ngân báo vào phòng cấp cứu Lãnh phủ, quay đầu lại an ủi Lãnh Tử Diễm. "Yên tâm, cứu sống được."

Có những lời này của Từ Duệ, Lãnh Tử Diễm miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.

Không ngủ nghỉ một đêm.

Râu ria lún phún, sắc mặt xanh trắng, trong mắt lộ tơ máu.

" Ngươi thiếu ta rất nhiều." Con báo vừa tỉnh, Lãnh Tử Diễm lập tức bắt lấy móng vuốt y.

" Không có việc gì...." Ngân báo biếng nhác nâng mí mắt. "Dùng cả đời trả."

" Ân." Lãnh Tử Diễm làm như có thật nói. "Đánh ngươi cả đời."

" Ngươi đánh ta, không khác gãi ngứa lắm." Có lẽ là Lãnh thiếu gia đãi ngộ với y quá hảo, ngân báo hết sức đắc chí, trước kia sao cũng không dám nói, bây giờ toàn bộ đều dám nói ra, y nheo mắt. "Hơn nữa, ngươi đánh ta, ta liền muốn quăng lật ngươi." Đầu lưỡi câu bên miệng. "Sau đó làm ngươi, làm ngươi đến khóc."

Y chóp chép miệng. "Ta thích dùng tinh dịch nhồi phía sau ngươi, thích nhìn ngươi thở dốc rên rỉ, thích ngươi rõ ràng bị ta làm cho toàn thân nhũn ra, còn không phục kẹp ta, ngô.... Ðau.... Ðau...... Nhẹ chút..."

Lãnh Tử Diễm nhếch mày. "Không phải nói như gãi ngứa?"

" Nhưng ngươi vặn móng vuốt ta." Trong mắt ngân báo nhập nhòe nước mắt. "Nơi đó rất yếu ớt, sẽ đau."

" Lăng Diệp."

" Ân."

Lãnh Tử Diễm đứng lên, tức giận hừng hực. "Đừng được đằng chân lân đằng đầu."

" Thời khắc Quân Ngân chết, tâm muốn giết Tướng quân của ta tuyệt đối không ít hơn ngươi."

Ngân báo tắt bút ghi âm, ném qua một bên, ung dung liếc về phía Lãnh Tử Diễm.

Lãnh Tử Diễm lập tức như gà trống đá thua, kiêu ngạo ban nãy không sót lại một chút. Chính là những lời này, hại Lăng Diệp vì bảo vệ mình, không thể không tiếp nhận đánh luân phiên, tiến tới bị Dã Kê hạ nhục... Hắn ngồi xuống lại, mím môi, sờ sờ đầu ngân báo. " Giận nữa liền không thèm để ý tới ngươi."

" Ngươi vì Quân Ngân, muốn giết phụ thân ta, ta ngay cả tức giận cũng không được?"

" Không phải, không bảo ngươi đừng giận. Chỉ là, ngươi nghe ta nói..."

" Là hiểu lầm?" Con ngươi màu bạc sáng ngời. "Câu này không phải xuất phát từ miệng ngươi, là Tần Hiên vu cáo hãm hại ngươi?"

Lãnh Tử Diễm miết miết lòng bàn tay, đầu rũ xuống. "Là ta nói..." Hắn thấp giọng nói. "Bất quá ta không muốn trực tiếp hại phụ thân ngươi, huống hồ, phụ thân ta cũng sẽ không cho phép ta mạo hiểm làm như vậy."

" Tóm lại, ngươi từ trước tới giờ chưa từng cố kỵ cảm thụ của ta..." Ngân báo cọ cọ hai cái răng nanh, cười lạnh. "Đừng nói mưu sát Lãnh bá phụ, nếu ta có ý nghĩ như vậy, ngươi chắc chắn hận ta thấu xương. Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Lãnh Tử Diễm, ngươi không có lỗi với ta sao?"

Trầm lặng một lúc lâu.

" Về sau sẽ không có chuyện loại này nữa."

" Hừ."

" Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi."

Ngân báo quay đầu, không tin.

Lãnh Tử Diễm cắn răng một cái. "Nếu ngươi hoài nghi ta can dự tới vụ nổ Quân bộ, nếu ngươi cho rằng ta có tâm mưu sát phụ thân ngươi... Vậy ta...... Vậy.... Ta sinh cho ngươi một đứa trẻ.... Ngươi không phải rất thích tiểu hài tử sao?" Hắn xoay đầu, tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói. "Phụ thân ngươi lại không yêu ngươi, ta sinh một đứa con biết yêu thương ngươi, ngươi vẫn rất lời!"

Người này tư duy logic kiểu gì.

Phụ thân chính là phụ thân, có nghiêm khắc với y tới đâu đi nữa cũng là người sinh y nuôi y.

Đâu phải... Dùng một đứa trẻ là có thể bồi thường?

May mà y đã sớm phát hiện, bí quá hoá liều giấu giếm mọi người bí mật nhốt phụ thân.... Nếu phụ thân chết thật, hừ!

" Không được!" Trong lòng vô cùng thỏa mãn, trên mặt ngân báo lại không biểu lộ ra chút gì, dưỡng thương mấy ngày, y học được từ Quân Ngân không ít - chẳng hạn như, làm bộ làm tịch thoả đáng có thể khiến Lãnh thiếu gia vô điều kiện thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

Y nhíu đầu mày. "Ta còn muốn có con gái."

" Nữ nhân phiền chết."

" Là con gái chứ không phải nữ nhân." Ngân báo phản bác. "Con gái của hai chúng ta chắc chắn rất đẹp, rất nhiều người theo đuổi."

" Bất hảo!" Lãnh Tử Diễm không chịu thỏa hiệp.

Hồi nhỏ không có mẫu thân, hắn liền phác hoạ trong đầu bộ dạng mẫu thân, ôn nhu hào phóng lại không mất đi khí phách đoan trang, lúc phụ thân đánh hắn, sẽ đoạt lấy roi mây từ tay phụ thân, lúc hắn sợ sét đánh, sẽ cho phép hắn bò lên giường của nàng, đương nhiên, cũng phải hảo hảo dạy hắn lễ nghi ăn nói, chứ không phải như những gia sư kia, mặt như bức tượng.

Tới năm mười bốn tuổi, thiếu nữ quý tộc phía sau tiếp phía trước đến nịnh bợ hắn, thân thể mềm nhũn như làm từ nước, nói chuyện nũng nịu yếu ớt, hoàn toàn không phải bộ dạng "mẫu thân" trong suy nghĩ của hắn.

Các nàng dám đoạt lấy roi từ tay phụ thân? Đáp án rõ ràng.

Lãnh Tử Diễm tuyệt đối không nói với Lăng Diệp mình có chứng sợ nữ, bấu lòng bàn tay nói. "Sinh con gái vô dụng!"

" Người ta nói con gái thân thiết, sẽ không cãi vã cùng cha mẹ..."

" Con gái sao dạy dỗ?" Lãnh Tử Diễm nhíu mày. "Con trai không nghe lời, đánh bao nhiêu cũng được, con gái lại không thể đánh..."

" Ngươi sao có thể đánh các con trai của ta?"

" Không nghe lời ta, đương nhiên phải đánh."

Ngân báo lâm vŕo těnh cảnh tiến thối lưỡng nan, một bên là Lãnh Tử Diễm, một bên là nhi tử bảo bối, đến lúc đó y giúp ai đây?

" Đánh nhi tử, ta sẽ đau lòng." Thú âm trầm thấp nghe lên chung quy có mấy phần đáng thương.

Lãnh Tử Diễm cũng sẽ không thông cảm với y, chế giễu không khách khí một phen, hắn quay về phòng mình, mặt bỗng nhiên kinh hãi vặn vẹo --- hắn tại sao muốn thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái với y!

Phía sau mình còn chưa hảo, mỗi lần vào WC đều khó chịu muốn chết.

Trước là con trai, sau lại sinh một con gái.

Đó không phải ít nhất còn phải làm hai lần với con báo kia?

Lãnh Tử Diễm cắn răng, phía sau mông, âm thầm.... phát đau.