Ám Dạ Trầm Luân

Chương 116




Hình như không thể nhìn hai người tình nồng ý mật, cùng vọng lẫn nhau.

Đuôi hắc báo cao cao vểnh lên, đạp bước phảng phất như đế vương, chậm răi đến gần.

Con ngươi hơi nhếch lên, tuấn mỹ mà không mất uy nghiêm.

Hắc báo ấn móng vuốt lên đầu bạc của ngân báo, ánh mắt ca ca nó xám bại, phảng phất như sắp tử vong, ngay cả đồ đằng giữa trán cũng biến mất.

Y đã là đồ ăn của nó, đồ ăn vô lực phản kháng.

Móng vuốt chậm rãi nhào nặn trên đầu báo, như lợi kiếm móc trên đỉnh đầu, khi thì thu chặt, khi thì thả lỏng, khiến người ta kinh hãi run rẩy.

" Dã Kê...." Lãnh Tử Diễm cả môi cũng co giật. "Buông hắn ra!"

" Ngao ---" Tiếng gầm đinh tai nhức óc, cùng với tiếng đánh thật mạnh theo đến.

Đầu ngân báo bị nó quật mạnh, đánh vào vách thủy tinh.

Máu căng ra.

Quá nhiều... Nhiều đến xuyên thấu vách thủy tinh, chảy tới trên trán Lãnh Tử Diễm, tiếp đó nhuộm đỏ mắt hắn.

Không, kỳ thực là vách thủy tinh bị vỡ.

Thủy tinh vỡ vụn rơi lả tả đầy đất...

Ngân báo bị đánh về phía hắn, máu trên đầu tung bay khắp nơi, Lãnh Tử Diễm mặc cho hình thể đáng sợ của y đè lên người mình.

Vẫn nóng.

Hắn nhịn không được nghĩ.

Y vẫn nóng.

Tay bị còng, vô pháp ôm lấy y, hắn lại dùng cằm kẹp lấy bả vai y, cố sức lật thân, bảo vệ y dưới người mình.

Hắc báo đến gần.

Đồng tử băng lãnh nhìn hắn nửa ngày.

Nó vươn móng vuốt, nhấc cằm hắn. "Hùng thú quyết đấu, thư thú..... Cút!"

" Vậy ngươi cắn chết ta luôn đi!" Đối phương lực áp bách kinh người, Lãnh Tử Diễm lại không chút sợ hãi, khóe môi lộ ý vị châm chọc. "Cắn chết ta luôn đi! Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, ta cũng phải ở cùng hắn."

Nói xong, hắn liền quay đầu nhìn ngân báo, y vẫn nhìn hắn, nhưng y quá yếu ớt, ngay cả tiếng thở gấp cũng rất nhẹ, giống như ngay sau đó sẽ biến mất.

Hắn cẩn thận, liếm mắt y, liếm xung quanh khóe mắt đến ướt sũng, lại liếm miệng y, miệng y thật lớn, hắn mất rất nhiều sức mới cạy mở.

Răng nanh đối phương cạ vào đầu lưỡi sinh đau đớn, hắn tuyệt đối không để ý, thậm chí nýớc bọt chảy ra ngoài cũng không buông tha, giọt giọt tích tích, liếm ðến sạch sẽ.

Sau đó, hắn dùng tay đặt y nằm thẳng.

Dùng chân kéo quần lót mình xuống - trong lòng thầm nghĩ, may mà hỗn đản kia lột y phục hắn trước đó, nếu không với trạng thái tay không dùng được, muốn cởi ra vẫn là một chuyện phiền toái.

Ngón chân chọc chọc tính khí mềm nhuyễn úp sấp của ngân báo.

" Uy, mau đứng dậy, muốn chết cũng phải bị ta thao chết."

Y rất nghe lời.

Y vẫn luôn, rất nghe lời.

Dù toàn thân khí lực không có, cự bổng đáng sợ dưới đùi vẫn từng chút, trở nên thẳng đứng như giáo thương.

Y biết, tham vọng khống chế của người này rất mạnh.

Cũng rất sĩ diện.

Người hắn thích sao có thể chết trong giác đấu?

Ngô... Muốn chết cũng phải chết ở trong tiểu huyệt của hắn...

Kích thước kinh khủng hoàn toàn thuộc về dã thú, không nhân loại nào có thể tiếp nhận. Mà Lãnh Tử Diễm tựa hồ đang ở vào một trạng thái "không thuộc về mình", nếu không, hắn sao có thể mở chân, tùy tiện ngồi lên?

Có lẽ, phía sau hắn sớm đã đau đến tê liệt.

Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Lúc mới bắt đầu, Lãnh Tử Diễm vẫn có thể cao thấp động mấy cái, về sau, hắn đã hoàn toàn không còn khí lực, kiệt sức ghé sấp giữa cổ ngân báo, cùng đối phương dùng cằm vỗ về giao triền lẫn nhau.

Người chung quanh, tựa như một phông nền vải được căng ra.

Quan trọng không?

Không quan trọng.

Không kịch liệt cũng không tình sắc, hoàn toàn là hai con thú bị thương đang liếm thương khẩu, nhưng hình ảnh như vậy cũng đã đủ khiến nhiếp ảnh gia thượng đẳng thế giới bóp cổ tay thở dài vì không có mặt ở hiện trường.

Hắc báo rời đi lúc nào, họ không biết.

Người vây xem rời khỏi khi nào, họ cũng không hay.

Sân bãi im lặng.

Ồn ào lùi xa.

Nơi này, giống như ngay từ đầu cũng chỉ có hai người bọn họ, không chém giết máu tanh, càng không có đau đớn tê tâm liệt phế.

Cho đến lúc --

Tiếng bước chân thanh thúy từ dưới lầu hướng lên trên, càng lúc càng gần.

Cuối cùng, dừng trước một người một thú không hề hay biết.

Giày da màu đen bước vào vũng máu, sàn nhà đá cẩm thạch chiếu ra khuôn mặt thanh lãnh của Quân Ngân, trên mặt y không có quá nhiều biểu tình.

Nhưng y chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ, dọc theo cánh mũi thẳng tắp của Lãnh Tử Diễm, run rẩy quét qua....

Phảng phất như muốn lưu lại vết khắc trên mặt.

" Đừng kích động! Đừng kích động!" Vừa thấy Lãnh Tử Diễm trên giường mở mắt ra, Từ Duệ như gặp đại địch, khẩn trương giơ tay. "Lăng Diệp chưa chết! Đừng kích động!"

Lãnh Tử Diễm thản nhiên nhướng mày. Tay chống trên giường, liền nhớ ra.

" Đừng động đậy!" Từ Duệ khổ mặt. "Lãnh đại gia, ngàn vạn lần xin đừng động đậy. Phía sau ngươi yếu ớt hơn ngươi tưởng tượng, chịu không nổi ngươi gây sức ép như vậy."

" Cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?" Cũng ở trong phòng bệnh, Quân Ngân từ bên bàn đi đến, sờ sờ trán Lãnh Tử Diễm. "Vẫn còn nóng?"

"Nói thừa, ngươi cùng dã thú chơi mấy cái thử xem." Từ Duệ hừ nói. "Trong 24 giờ tỉnh lại, cũng coi như y thuật Từ Duệ ta cao siêu, nếu là người khác..."

" Lăng Diệp đâu?"

" Gì?" Thanh âm Lãnh Tử Diễm tắt đến độ Từ Duệ không nghe rő.

" Hắn hỏi tình hình Lăng Diệp!"

" Nga nga." Từ Duệ khẩy khẩy túi truyền dịch. "Không có việc gì, không chết được."

" Ta muốn đi xem hắn."

Từ Duệ móc móc tai, đang muốn tới gần nghe, Quân Ngân đã đẩy đầu gã ra, gỡ túi truyền dịch, một tay khác ôm lấy Lãnh Tử Diễm.

" Này....." Nam nhân gọi là Quân Ngân này thoạt nhìn không xuất thanh, không xuất khí, lại du côn hơn bất cứ tên côn đồ nào. Từ Duệ hận y đến nghiến răng nghiến lợi. "Đứt chỉ ngươi chịu trách nhiệm!"

Quân Ngân cười lạnh với gã. "Ngươi cho là ta chịu trách nhiệm không nổi?"

" Hảo hảo, các ngươi đều là đại gia." Từ Duệ khóc không ra nước mắt, nâng giá truyền dịch lên, cẩn thận đi theo phía sau hai người. "Đúng rồi, Lãnh thiếu gia, ta phải nói với ngươi, trước khi ngươi tỉnh lại, phụ thân ngươi đối với Lăng Diệp và Quân Ngân, biểu đạt bất mãn kịch liệt, đương nhiên ta cũng bất hạnh trúng chiêu!"

Lãnh Tử Diễm gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, cái gì gọi là bất mãn kịch liệt, phải là nổi giận đùng đùng ấy chứ.

Lăng Diệp liền ở cách vách.

Năng lực khôi phục của thú nhân vượt xa nhân loại, y lại là người xuất sắc trong thú tộc. Lúc ba người đẩy cửa vào, ngân báo đã vô cùng buồn chán liếm móng vuốt chơi chơi.

Y ngây ngốc nhìn Lãnh Tử Diễm, đồng tử khôi phục màu sáng bạc lấp lánh hữu thần, như sao băng quét qua bầu trời đêm đen tối.

Giường khách phòng Lãnh gia rất lớn, y tự giác dịch qua một bên, dùng móng vuốt quấn băng vải vỗ vỗ chỗ trống bên kia.

Ý đặc biệt rõ ràng.

Lãnh Tử Diễm có mấy phần luống cuống nhìn Quân Ngân đang bế hắn, Quân Ngân diện vô biểu tình thật sự khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, ngoài dự kiến của hắn, Quân Ngân lại khẽ đặt hắn lên chỗ trống, một lần nữa đặt hảo giá truyền dịch, sau đó, không nói một lời, đi ra.

Phanh một tiếng, cửa đóng lại.

Đồng tử ngân báo không mặn không nhạt quét về phía Từ Duệ.

" Thiếu chủ, ta đi ngay!"

Lại là tiếng đóng cửa, bất quá hình như ngại quyền uy của Lăng Diệp, Từ Duệ không dám làm càn như Quân Ngân, đóng cửa thật sự rất nhẹ.

Nhẹ đến mức có thể nghe thấy tiếng nước bọt.

Lãnh Tử Diễm khi hôn liền phát hiện sai biệt chủng tộc cực đại kéo ra trước mặt hai người, miệng báo quá lớn, hắn hao hết sức của chín trâu hai hổ cũng chỉ liếm tận hứng một khóe miệng.

" Không thể biến trở về?"

Ngân báo lắc lắc đầu, tỏ ý dưới tình trạng trọng thương, thú thân khôi phục tốt hơn.

Y nhiều nhất ở Lãnh phủ tu dưỡng mấy ngày, sau đó, còn rất nhiều chuyện chờ y đi làm.

Lần này chiến bại, ngôi vị Thiếu chủ tràn ngập nguy cơ, y phải một lần nữa dựng lại uy tín.

Việc đầu tiên cần phải làm là giẫm lại con gà rừng từng giẫm y.

Lần trước sở dĩ lại bị cắn thảm như vậy, đều là do trước khi quyết đấu cùng Dã Kê, y đã tiến hành đánh luân phiên cùng mười bốn người mạnh nhất thú tộc.

Mọi thứ ban đầu đều trong dự tính.

Y có tự tin, cũng có năng lực chiến thắng mười bốn người kia.

Nhưng ai biết, Dã Kê đột biến gien kia bất ngờ trong nửa năm liên tiếp thú hóa hai lần, còn ngay lúc y đánh luân phiên.

Dã Kê cùng y ngang tài ngang sức.

Tình trạng đối chiến liền trở thành mấu chốt quyết định thắng bại.

Một ý chí chiến đấu sục sôi, một nỏ mạnh hết đà, kết cục rõ ràng.

Y thất bại.

Bại thật thê thảm.

Bại đến mất hết toàn bộ mặt mũi hai mươi mốt năm qua.

Nghiêm trọng nhất chính là, ngô... Còn hại thư thú nhà mình mất mặt.

Móng vuốt báo khẩy khẩy bàn tay nhân loại kém xa mình, đầu ngón tay gẩy nhẫn mang bên trên như có như không, gẩy đến Lãnh Tử Diễm trong lòng ngứa ngáy rối tinh rối mù.

Hắn cọ bụng báo.

Ngân báo nhìn chăm chăm hắn nửa ngày.

Một lát, lại gẩy tiếp.

" Sẽ gẩy hư!" Lãnh Tử Diễm hung thần ác sát bổ sung một câu. "Gẩy hư dù mua cái mới cũng sẽ không có ý nghĩa."

" Ngươi thích cái này?"

" Không thích."

Mí mắt ngân báo kéo thẳng xuống. "Không thích còn đeo? Gỡ ra!"

" Vì đây là do một con heo ngốc mua tặng." Lãnh Tử Diễm mím chặt môi, giơ tay lên đỉnh đầu, dưới ngọn đèn, nhẫn rạng rỡ sinh ánh hào quang, không biết đẹp hơn vòng cổ hắn tặng cho Lăng Diệp bao nhiêu lần. "Hơn nữa, con heo ngốc vì mua cái nhẫn này mà nghèo xơ nghèo xác, còn chạy tới khu vui chơi đóng vai mèo bự." Lãnh Tử Diễm bĩu môi. "Bị tiểu hài tử đùa giỡn chưa nói, còn bị hai bằng hữu đi ngang qua trông thấy."

" Một người trong đó còn là người hắn thích." Thanh âm trầm thấp êm tai của ngân báo cất lên, như khóc như méc. "Bi thảm nhất chính là, người hắn thích nắm đầu hắn, còn không nghĩ đó là cái đầu, một tay nện xuống đất, lúc ấy liền u ra một cục thật lớn, hại hắn đau nhức rất lâu."

" Vậy bây giờ còn đau không?" Lãnh Tử Diễm làm bộ sờ sờ đầu y.

Cái đầu cũng như thân mình, đều là băng vải, con báo lắc đầu nói. "Không đau."

" Thật sự không đau?"

Y liếm môi dưới. "Kêu ông xã cho ta nghe."

Bộ dạng dã thú cực đại thâm tình chân thành làm nũng thật là kinh hãi, cũng may, Lãnh thiếu gia thần kinh thô, năng lực tiếp nhận mạnh số một, thật sự không hỏng mất.

" Không kêu." Kháng nghị sơ bộ là chắc chắn.

" Kêu đi, kêu mới có thưởng."

"Thưởng cái gì?"

" Sau này nấu cơm giặt đồ chăm tiểu hài tử.... Mọi việc trong nhà toàn bộ ta làm."

Chờ... Chờ một chút!

Trong nhà? Hắn có nói muốn cùng y "một nhà"?

Còn.... Tiểu hài tử?

Y bỗng nhiên ôm lấy hắn.

Gắt gao, sức mạnh khiến người ta ngạt thở.

" Về sau không cần lo lắng cho ta nữa..." Đầu báo cọ đầu người, thấp giọng nói. "Ta sợ ta chết rồi, không có ai đối đãi với ngươi giống như ta, cho nên, ta chắc chắn sẽ không chết. Biết chưa?"

"Cái rắm!"

Đầu báo nghiêng một cái. "Không có việc gì, Lãnh thiếu gia đánh cái rắm rất bình thường."

" Ta đang nói ngươi.... Ngô..... Ngô...."

Cửa bị đẩy ra.

Một người một báo hôn đến nhiệt tình như lửa đồng thời xoát xoát vọng qua.

Biểu tình hơi ngốc.

" Các ngươi có thể tiếp tục." Quân Ngân tay trái ôm laptop, tay phải bưng trà, đá ghế dựa trước bàn ra, thấy hai người vẫn sững sờ, nhún vai. "Sao thế?"

" Ngươi ở đây sao bọn ta tiếp tục?" Ngân báo rống giận.

Quân Ngân khinh miệt nhấc khóe miệng. "Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy các ngươi."

Ngân báo dịch ánh mắt về lại Lãnh Tử Diễm, hất đầu, chỉ chỉ ngực mình. "Rất đau, mau giúp ta hôn." Nói, y đẩy băng vải, lộ ra da thịt vẫn đầm đìa máu tươi.

Hắn còn nhớ Dã Kê giẫm lên thân thể này thế nào, há miệng báo cực đại ra sao, hung hăng xé xuống thịt trên người y.

Lãnh Tử Diễm không do dự, tới gần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng, thoải mái đến độ ngân báo phát ra tiếng hừ hừ.

" Nơi này."

" Nơi này."

" Còn nơi này."

Kéo dài theo động tác, vị trí liếm lộng dần dịch xuống, ngực, bụng, sau đó... Dưới đùi....

Cái thứ kia, thật sự quá lớn.

Vô luận nhìn bao nhiêu lần, vô luận hắn từng không chút do dự xoải chân cưỡi lên trước mắt bao nhiêu người, Lãnh Tử Diễm bây giờ vẫn đau đầu xoa trán.

Nội tâm thiên nhân giao chiến.

Con báo này thật đáng thương, bị cắn thành như vậy, tôn nghiêm mất hết, hắn nên thông cảm cho y, an ủi y.

Nhưng..... Y quá đáng ghét.

Ỷ vào "một chút xíu" hảo cảm hắn có với y, ỷ vào chuyện hắn biết được y có thể bị cắn chết liền bất chấp tất cả đi đến hiện trường....

Xem, lập tức đánh xà trên côn.

Lãnh Tử Diễm hung hăng liếc ngang hai mắt con báo.

Cuối cùng vẫn nghẹn khuất vùi đầu xuống.

Hắn là nghĩ thế này: thứ nhất, Quân Ngân đưa lưng về phía họ, không nhìn thấy hai người đang làm cái gì; tiếp theo, báo là động vật cần được bảo vệ cấp quốc gia, chúng ta nên quý trọng.

Còn vì sao phải quý trọng đến dương v*t kích thước khủng bố kia, thật sự không ở trong phạm vi suy nghĩ của Lãnh thiếu gia.

Hắn không có tâm tư suy nghĩ. Miệng căng cực hạn, bất quá chỉ ngậm được đầu thứ kia. Ngân báo nếm được ưu đãi kích động lạ lùng, vừa run móng vuốt cào tóc hắn, vừa bất động thanh sắc dùng sức chen vật vào khoang miệng ấm áp.

Hắn ngậm nó.

Nó ở trong miệng hắn.

Dường như sắp phải hòa tan.

" Ngô... Ngô.... Ân... Ân"

Lãnh thiếu gia hai gò má căng đến đỏ bừng, mồ hôi theo thái dương nhỏ giọt, miệng mở to không thể ngăn được thóa dịch, nước bọt sáng bạc không biết nhục nhã treo đó, lại phối trên biểu tình nhíu mày ẩn nhẫn của hắn, cũng đủ phá hủy bất cứ tự chủ của nam nhân nào.

Con báo có tự chủ sao?

Ít nhiều cũng có, nhưng quá ít, nhất là lúc người dưới đùi cam tâm tình nguyện, tự chủ của y cơ hồ ước chừng bằng 0.

Tự chủ ước chừng bằng 0!

Thương trên người tính cái gì, băng vải thật dày tính cái gì, ngân báo bán ngồi xổm trên giýờng, ánh mắt nhý một výõng giả cao cao tại thýợng, lẫm liệt uy nghiêm, lại nhý một con sắc quỷ gấp gáp bức thiết, lòng như lửa đốt muốn hưởng thụ cá nước thân mật.

Nó vừa thở dốc thô nặng, vừa chỉ đạo đối phương tiếp nhận đại vật của mình.

Một miệng ngậm không hết, cũng liếm chầm chậm.

Từ ngọn liếm về gốc, lại liếm xuống.

Quá tình sắc, tình sắc đến độ cơ thịt trên lưng con báo gồ lên cao cao, phảng phất như mạch máu bên trong bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

" Ngoan, thử lại xem, xem có thể ngậm hay không... Ngô.... Miệng mở lớn, đúng, đúng, cứ như vậy, đừng trừng ta.... Ngươi càng trừng ta càng nhịn không được.... Ngô.... Lãnh thiếu gia thật giỏi.... A a.... Đừng cắn!"

Laptop trước mặt kỳ thực vẫn chưa bật lên.

Màn hình tối đen, như một mặt gương, trung thực chiếu ra màn hỏa nhiệt sau lưng.

Cái bầu không khí kịch liệt kia phảng phất như đâm thương y, y thấy nam nhân vốn thuộc về mình miễn cưỡng, thực ra lại cực kỳ nghiêm túc quỳ gối dưới đùi con báo, cái miệng thuộc về quý tộc mở đến dị dạng, bên ngoài miệng là một mảng lớn dương cụ vừa thô vừa dài.

Nhìn kích thước kia, ít nhất là gấp ba nam nhân bình thường.

Cái vật đáng sợ bốc gân xanh màu tím đỏ kia... Hắn lại.... Đi liếm!

Hắn không ngửi thấy vị thối trên người dã thú?

Hắn không biết bộ dáng này của mình, có bao nhiêu.... Dẫn người phạm tội?

Quân Ngân mở cửa phòng tắm ra, lạnh mặt xoay vòi hoa sen, mặc cho nước băng lãnh vô tình cọ rửa hạ thân đứng thẳng.

Hai người quá vô tư, vô tư đến hoàn toàn không phát hiện y rời khỏi bàn vào phòng tắm.

Nước lạnh lẽo thấu xương, làm dịu nội tâm nôn nóng bất an.

Nhưng, lúc y ra ngoài, thiếu chút nữa phải quay về phòng tắm xối nước lạnh một lần nữa.

Người kia... Bị nó làm cho khóc!