Ám Dạ Trầm Luân

Chương 114




Xe dừng bên ngoài hoàng cung.

Lãnh Tử Diễm chỉnh chỉnh y phục, ðẩy cửa xe ra.

Lúc đóng cửa, hắn nghe Quân Ngân nói. "Ta ở đây chờ ngươi."

Ta ở đây chờ ngươi.

Mà Lăng Diệp, từng chờ hắn bao nhiêu lần, thất vọng bao nhiêu lần?

Lãnh Tử Diễm lắc đầu, có lẽ đối với con báo kia, đáng sợ nhất không phải mãnh thú hung bạo gì, mà chính là người như hắn.

Khó trách y chung quy vẫn mắng hắn ích kỷ khắc nghiệt, mắng hắn bạc tình lạnh nhạt.

Nhưng đầu báo cũng thật sự ngu ngốc.

Rõ ràng sớm đã thấy rõ hắn, còn điên khùng hăng hái trêu chọc một đống kẻ địch, làm cái gì đánh luân phiên, bây giờ hảo, y đã kiệt sức, đệ đệ kia của y chính là đã hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hình thể thú hóa lần thứ hai của Dã Kê không kém hơn Lăng Diệp.

Lãnh Tử Diễm rất lo lắng, hắn thật sự rất lo lắng.

Hắn nghĩ, về sau mình phải hảo hảo đối đãi với Lăng Diệp, bớt mắng y, bớt cười nhạo y, dù y chọc mình, nhiều nhất ðạp mấy cýớc.

Mình không đi lung tung tìm nam nhân nữa, không nói "Ai cần ngươi lo" nữa, cũng không kêu y cút càng xa càng tốt nữa.

Y bạo lực làm mông mình thủng liền không truy cứu.

Dung túng Từ Duệ kêu loạn phu nhân, coi như không nghe thấy.

Còn một gia đình Lăng gia tam cô lục bà kỳ thị hắn kia, hắn về sau chắc chắn học nhẫn nhịn...

Chỉ cần y hảo hảo... Đừng bị thương, càng đừng bị cắn chết!

" Xin chào! Lãnh gia Lãnh Tử Diễm." Hắn lễ phép vươn tay về phía cảnh vệ hoàng cung.

Đợi chờ dài dằng dạc.

Nửa phút sau, cảnh vệ đưa điện thoại cho hắn.

" Nếu ngươi lấy thân phận Lãnh gia thiếu gia thỉnh cầu yết kiến quốc vương bệ hạ, cảm phiền viết đơn bái kiến, đệ trình cho nhân viên nội vụ hoàng cung..."

Lãnh Tử Diễm ngắt lời Nhị hoàng tử. "Ngươi biết tại sao ta lại đến."

" Nga?" Nhị hoàng tử nhẹ giọng cười. "Nếu vì chuyện kia, ta không thừa nhận ngươi có tư cách.”

" Tư cách?" Lãnh Tử Diễm không cam lòng yếu thế. "Ngươi lần trước không phải giáo huấn ta không tuân thủ lễ nghi? Lăng Diệp bây giờ sống chết chưa rõ, làm..." Cổ họng nghẹn xuống, gian nan nói. "Thư thú của hắn.. Ta không nên tới xem hắn?"

" Quy tụ ở đây đều là người của các gia tộc tôn quý nhất." Thanh âm Nhị hoàng tử không mặn không nhạt xuyên qua ống nghe truyền đến. "Ngươi chỉ như một thư thú, còn là nhân loại, không chút địa vị."

" Để ta vào."

Ngữ khí đối phương không có bất cứ thành phần ra lệnh nào, cũng không biết tại sao, Tô Tranh cảm thấy áp bức nồng đậm, gã ngả ngớn huýt sáo. "Với thân phận thấp kém của ngươi, tiến vào bất quá là tự rước lấy nhục, huống hồ, chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp Lăng Diệp? A, bất kỳ ai cũng có thể một ngụm cắn ngươi vào bụng."

" Xin để ta vào." Nét mặt từng chút căng thẳng, Nhị hoàng tử chậm rãi trầm tiếng. "Làm biểu ca chơi với Lăng Diệp từ nhỏ đến lớn, ta thật lòng khuyên ngươi, không cần thiết."

Võ đài hoàng gia tổng cộng có ba tầng, kiến trúc hình tháp, Lăng Diệp cùng Dã Kê đấu ở tầng cao nhất.

Đẩy đại môn to lớn ra, Lãnh Tử Diễm lập tức cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng.

Hoá ra Nhị hoàng tử không phải tìm cớ không cho hắn tiến vào, mà là những người này thật sự rất nguy hiểm.

Thú tộc tôn sùng bạo lực, Thiếu chủ khiêu chiến mười năm khó gặp, các tinh anh mỗi nhà toàn bộ trình diện. Tỷ thí tầng ba, tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai dành cho những khán giả này, trong ngoài tầng ba, mấy trăm người đứng ngồi, những người này đều có một điểm chung - vinh dự gia tộc họ vừa mới bị Lăng Diệp giẫm nát dưới chân!

Mấy ngày trước, Lãnh Tử Diễm cũng không nổi danh ở thú tộc.

Hiện tại?

Thiếu chủ vì hắn cuồng dại một mảnh, cam nguyện chấp nhận đánh luân phiên với mười bốn đại gia tộc, cái tên "Lãnh Tử Diễm" này lập tức gây nên sóng to gió lớn!

Các thư thú ngưỡng mộ Lăng Diệp vừa lệ rơi đầy mặt vừa cảm thán có thể mê hoặc Thiếu chủ thành như vậy, phải là một nam nhân thật đẹp.

Mà khi hình Lãnh Tử Diễm bị đào ra, truyền bá khắp nơi.

Nước mắt các thư thú càng chảy khốc liệt, đã không tuấn mỹ được như Thiếu chủ, lại không có cơ thịt hùng tráng, tứ chi thô to mãnh thú, tuy nghe nói theo tiêu chuẩn nhân loại, nam nhân này xem nhý thân hình tỉ lệ vừa phải, có khí chất dương cương.

Nhưng trong mắt các thư thú, nam nhân này quá bình thường.

Rất nhiều thư thú đều oán giận với hùng tính thân thích trong nhà, thế nên hùng thú đứng ở chỗ này phần lớn đã thấy qua hình Lãnh Tử Diễm. Không thấy qua cũng gật đầu hiểu ra lúc tụm đầu kề tai.

" Hoá ra đây là Lãnh Tử Diễm kia."

" Không biết mông lớn hay không."

" Nghe nói chân rất dài."

" Có thể dài bằng lúc đệ đệ ta dùng thân rắn?"

" Là công phu trên giường lợi hại sao, em gái ta khổ tu năm năm ở học viện thư thú, cũng không thấy nàng luyện được gì." Người nói chuyện cười nói ái muội. "Mấy thứ này chính là trời sinh, có vài người sinh ra đã là quyến rũ kẻ khác."

" Hắc, cũng đúng! Ngó khuôn ngực lộ ra kia, thật muốn sờ mấy cái xem. Không phải nói nhân loại rất kín đáo sao, nam nhân này sao mặc như vậy? Trước khi ra khỏi nhà, ông già nhà ta còn căn dặn ta tới xã hội nhân loại, ở nơi đông người đừng để lộ cánh tay, mẹ nó, nghẹn chết lão tử."

Người nói chuyện cởi cởi hai ba cái, lộ ra nửa người trên cơ thịt múi múi. Một tay kéo lấy Lãnh Tử Diễm đang đi qua gã, áp mạnh lên cây cột bên cạnh, cười hắc hắc nói. "Thư thú của Thiếu chủ?"

Nam nhân đang nói có chứng hôi miệng, Lãnh Tử Diễm quay mặt đi. "Phải."

Đi quá vội vàng, trên người còn khoác áo ngủ, dưới chân là dép lê, nam nhân một tay vây hắn không thể động đậy, một tay khác dễ dàng luồn vào ngực hắn, như lời đã nói, thô bạo sờ soạng.

" Không nhiều cảm giác lắm!" Nam nhân một cước đạp hắn xuống đất, phủi phủi tay, thân hình hơn hai thước chụp xuống như bóng ma, thấy Lãnh Tử Diễm giãy giụa muốn đứng lên, nhấc chân giẫm xuống lưng hắn. "Gấp cái gì, lão tử còn muốn kiểm tra mông, coi nơi kia của ngươi có phải hư rồi hay không."

Lãnh Tử Diễm chưa từng nghe qua những thô ngôn xú ngữ đó, vung tay muốn đánh người, nam nhân kia lại như hăng hái, phanh phanh phanh giao mấy hiệp mèo vờn chuột với hắn.

"Này, phía sau mông còn có thể chảy máu, sẽ không là nữ phẫn nam trang chứ, không được không được, đại gia phải kéo quần ngươi xuống coi rốt cuộc là nam hay nữ."

Cười vang.

Trước khi đến, Lãnh Tử Diễm hoàn toàn không ngờ tới sẽ là một cảnh như vậy.

Thú tộc sinh tồn ở xó xỉnh nhân loại không thể dò xét, mức độ văn minh không thể tham thảo, Lãnh Tử Diễm cũng bởi vậy mà bỏ qua, họ không phải người, thế nào sẽ tuân thủ lễ nghi nhân loại?

Lăng Diệp lăng nhục tôn nghiêm gia tộc họ, đám cầm thú khoác da người này đang lúc phẫn hận khó trút, Lănh Tử Diễm tới có thể nói là chui đầu vô rọ.

Phanh!

Nam nhân bắt mạnh lấy cổ tay hắn, nhanh chóng xoay ra phía sau, lấy còng tay ra, keng một tiếng còng lại. "Tính tình đủ mạnh, bất quá ta thích ôn nhu, đối với ngươi không có hứng thú." Thô bạo kéo áo ngủ hắn xuống, nhãn tình sáng lên. "Oh, bên trong không mặc ðồ?"

" Cút mẹ ngươi đi!" Lãnh Tử Diễm còn muốn đá tiếp, đối phương lại quẳng hắn xuống đất.

" Mông chảy máu nặng còn không an phận, ha ha, về nhà hảo hảo sinh hài tử đi thôi!"

Chỉ vào cái quần lót cho mọi người xem. Vẫn không thể phản kháng, Lãnh Tử Diễm nếm được khuất nhục chưa bao giờ có qua. Quá đáng hơn chính là, nam nhân sau lưng sờ lên mông hắn như kiểm tra đồ.

Lãnh Tử Diễm toàn thân đều cứng lên.

" Cút ngay!" Hắn tuy dâm loạn phóng đãng, nhưng cũng không cho phép người mình ghét sờ loạn hắn.

Nam nhân nheo mắt lại, một cái tát vỗ vào mông. "Mẹ nó, là một thư thú còn kêu la kiêu ngạo, coi ðại gia ta trị ngýõi."

Lãnh Tử Diễm chậm rãi hít vào một hơi.

Cầu thang xoắn ốc, đám người đông nghịt, ánh mắt hoặc đùa cợt hoặc dâm tà. Hắn nháy mắt cảm thấy, khoảng cách tới lầu ba, rất cao, cũng rất xa...