Ám Dạ Thự Quang

Chương 23: Vùng đất của Long Tộc




Nói đến Mặc Cách sau khi rời khỏi yến hội.

Y niệm một câu thần chú di chuyển tức thời, nhưng đầu óc rất loạn, trong đầu không có địa điểm ngay cả phương hướng cũng nói không ra.

Cho nên …

Khi mở mắt ra, hai mắt y trợn tròn …!

Tại một nơi hỗn độn, Mặc Cách nhìn thấy một đôi cầu vàng óng, tỏa ánh sáng, to như bóng rổ.

Hơn nữa bọ chúng đang lấy tốc độ khó thấy mà lao về phía y.

Cảm giác so với bị Ha Tu Ngột sờ còn kinh dị hơn.

Trong đầu y bây giờ trống rỗng rồi!

Người đang bị uy hiếp, bị rất nhiều người uy hiếp, phản ứng đầu tiên là chạy trốn kì thật không phải!

Người đang bị uy hiếp, phản ứng đầu tiên là đứng yên!

Trong quá trình tiến hóa lâu dài, phản ứng trong nguy cấp đã sớm được hình thành di truyền đến đời sau.

Bởi vì đại bộ phận động vật đều chú ý đến vật thể di động hơn là đứng yên.

Nhưng là!

Nhưng là!

Trước mặt Mặc Cách là hai vật thể tỏa ánh sáng đến mức thần thánh nhưng không rõ là sinh vật gì,đột nhiên y hoài nghi kiến thức sinh học của mình!

Có thể bọn nó không thuộc đại bộ phận sinh học.

Đơn giản vì y đứng bất động, nhũng thứ kia như là theo dõi  hắn.

Hơn nữa, theo phương hướng hắn di động, vốn là phương hướng của y …

Mặc Cách chỉ ngây ngốc đứng vài giây.

Mà trong vài giây y đứng, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây đã chiếu xuống người y!

Mặc Cách không có bất kì cảm giác gì!

Nếu bây giờ Huyết tộc thay vị trí của y sẽ sợ hãi cực độ!

Trong mắt họ tận thế cũng không bằng một Huyết  tộc bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào người  mà không sợ hãi!

Màu  tóc của Mặc Cách dưới ánh mặt trời thâm dần.

Khi bản năng Mặc Cách hòa vào ý chí, vừa định bỏ chạy, đột nhiên y phát  hiện cái thứ kia bất động rồi.

Tâm lý Mặc Cách vui mừng khôn xiết.

Y nhìn ánh sáng sắp trải rộng, chạy tới một hang động gần đó.

Mặc Cách chậm rãi chạy theo hướng đó.

Khi y nhì lại vẫn thấy mấy thứ kia,thoáng nghi ngờ, đi sang bên kia, đi sang bên này  mấy lần rốt cuộc phát hiện vấn đề, khoảng cách không thay đổi, xa như vậy sao giờ lại gần  .

Cuối cùng Mặc Cách ôm tâm lý may mắn, khi ánh sáng rõ dần, y di chuyển từng bước rồi nhìn theo – nó không nhúc nhích?

Chuyện gì xảy ra?

Mặc Cách biết Long tộc so với Huyết tộc nhanh hơn nhiều, trong nháy mắt mấy cái trứng đó lại đến gần rồi.

Ánh sáng càng lúc càng chói làm y lóa mắt.

Mặc Cách thấy trước mắt hiện lên thật nhiều hình ảnh.

Thật thần kì, giống địa cầu y đã sống trước đây!

Dần thích ứng, y nghĩ không nên quá tò mà để tránh bị phát hiện.

Bởi vì không phải thứ gì ngươi muốn cũng hiện ra trước mắt.

Nhưng y tuyệt đối nhận ra thứ trước mắt mình.

Đây là sinh vật trong huyền thoại.

Hơn nữa không chỉ một con mà còn cả một đám.

Một đám rồng.

Dù là thần thoại hay trong thành y cũng chưa thấy nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ bọn nó trước mặt lại còn to lớn vô cùng.

ánh mặt trời sáng lên rồi.

Chiếu sáng hết thảy.

Mặc Cách cảm giác độ ấm  quen thuộc đang lưu chuyển trên mình.

Đó là độ ấm của ánh mặt trời mà khi tới đây y chưa từng gặp lại.

Những con rồng lớn nhỏ khác nhau tròn mắt nhìn Huyết tộc không sợ ánh sáng trước mặt.

Mặc Cách như vậy cùng đám rồng đứng nguyên vị trí.

Đứng yên thật lâu không di chuyển.

Mặc Cách tò mò nhì một con rồng xinh đẹp.

Mà con rồng cũng nhìn lại y.

Bằng cảm nhận của mình y biết chúng không nguy hiểm nên không chạy nữa.

Đột nhiên đàn rồng hỗn loạn.

Mặc Cách nhìn chúng phải trái di động, hình như có nhân vật lớn đến!

Dần dần một cái sừng màu vàng phát sáng xuất hiện.

Sau đó một con rồng còn lớn hơn, thân thể thậm chí phát ra từng quầng sáng

Đó là Long Vương

Một con bạch long

Mặc Cách lúc này mới nhìn xung quanh.

Chẳng lẽ nơi này là địa điểm của Long tộc trong truyền thuyết.

Nhìn một đám rồng mà nói …., Mặc Cách bi ai mà nghĩ.

Xong hết rồi, ta về thế nào.