Ảm Dạ Ly Du

Chương 95




Khi Liên phi ôm Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ mới vừa bốn tuổi tiến vào đại điện Lam Vũ, tất cả những tiếng thì thầm khe khẽ đều lập tức im bặt. Văn võ bá quan trơ mắt đứng nhìn vị quý phi nương nương tựa như thiếu nữ kia đi qua trước mặt mình, từng bước một, bình tĩnh bước lên cầu thang, cuối cùng đem Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ đặt ở trước đế tọa. Liên phi ngẩng đầu, hai tròng mắt như những ngôi sao giữa bóng đêm lạnh lùng nhìn quét qua một vòng, tất cả mọi người trong đại điện đều câm như hến, một vài đại thần còn gần như sắp ngất đi. Liên phi cúi người nhìn nhi tử ngây thơ vô tội, nhưng đứng ở chỗ cao như vậy mà vẫn không hề cảm thấy sợ hãi của mình, nàng không khỏi xiết chặt nắm tay dấu dưới tay áo, cắn răng mở miệng: “Các vị đại nhân, hừng đông hôm nay, đế quân bệ hạ… Bị ám sát tại Thương Kình cung… Băng hà!” Giọng nói của Liên phi chẳng hề vang dội, trái lại có chút trầm thấp khàn khàn, nhưng nghe vào trong tai văn võ bá quan, tựa như tiếng chuông, trấn động lòng người.

Cho dù trong lòng đều đã chuẩn bị, nhưng đột nhiên nghe được tin tức như thế từ chính miệng Liên quý phi, vẫn khiến chúng thần khiếp sợ, thần sắc không dám tin dần dần hiện ra trên gương mặt các thần tử. Nói ra hai chữ “băng hà”, nhìn vẻ mặt kinh ngạc mà hoảng sợ của các triều thần phía dưới, Liên phi biết chính mình đã đi tới bước cuối cùng, lúc này cho dù nàng muốn quay đầu lại, cũng đã không còn đường lui. Trước mắt đột nhiên tối sầm, Liên phi nhịn không được cảm thấy có chút choáng váng, đợi khi trước mắt nàng trở nên quang đãng, triều đình đã hoàn toàn rối loạn. Có tiếng khóc thảm, có tiếng hô to “vạn tuế”, cũng có tiếng kêu lên “nói năng bậy bạ”.

“Thỉnh nương nương cho phép chúng thần tiến vào Thương Kình cung chứng kiến!” Có một gã đại thần kêu lớn, vừa nghe lời ấy, không ít người đứng xung quanh đều phụ họa. Hai mắt Liên phi sáng như đuốc nhìn về phía người vừa mở miệng, nàng lạnh lùng nói: “Hậu cung phi tần cùng những hoàng tử công chúa khác đang làm bạn bên cạnh bệ hạ. Nếu các vị đại nhân muốn gặp, cũng phải đợi tới ngày mai.”

“Vậy tại sao quý phi nương nương, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử không làm bạn bên cạnh bệ hạ?!” Người nọ lại hô lớn. Liên phi nghe vậy liền trừng lớn mắt hạnh hung hăng lườm người nọ, nàng cầm lấy quyển trục màu vàng tươi từ tay tên thị vệ đứng phía sau, chậm rãi bày ra trước mặt chúng thần: “Bản cung thân là quý phi, quản lý hậu cung cho bệ hạ. Hôm nay bệ hạ băng hà, quốc không thể một ngày không có quân! Bản cung cầm trong tay di chiếu mà bệ hạ lưu lại lúc sinh tiền, phụng theo ý chỉ của bệ hạ, phò tá Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ đăng cơ vi đế!”

“Làm sao thần biết được di chiếu trong tay quý phi nương nương là thật hay giả?!” Vẫn là tên triều thần kia, khi Liên phi vừa dứt lời hắn liền cao giọng nghi ngờ hỏi.

“Lẽ nào ngươi hoài nghi bản cung giả mạo di chiếu? Ngươi có biết đây là tội diệt tộc hay không!” Trái tim Liên phi dần dần trầm xuống, từ trước tới nay nàng không tham dự vào việc trong triều, cho nên không biết tên đại thần vẫn đối nghịch với nàng có địa vị thế nào. Phụ thân không ở bên dưới, lúc này nàng đứng trước đế tọa cao cao nhưng vẫn tứ cố vô thân, chỉ dựa vào sự sắc sảo và khí thế đã rèn luyện nhiều năm mà chống chọi với tên đại thần kia. Nhưng ngay cả chính nàng cũng chưa hề phát hiện, bàn tay nắm lấy Dạ Hành Duệ của nàng đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Người nọ lạnh lùng cười nói: “Chính vì đó là tội diệt tộc mới càng phải điều tra làm rõ, vi thần có gì là sai? Xin hỏi Thần thân vương ở đâu?”

“Bản vương ở đây.”

Tiếng nói trầm thấp từ ngoài điện truyền đến, Dạ Tuấn Thần mặc bộ huyền y có thêu kỳ lân bằng kim tuyến, đang sải bước tiến vào trong điện.

“Thân vương điện hạ!”

“Vi thần tham kiến Thân vương điện hạ!”

Dọc theo đường đi chúng thần đều hướng Dạ Tuấn Thần hành lễ. Thân ảnh cao lớn trầm ổn vừa bước vào đại điện, liền tựa như đưa một viên thuốc an thần cho những văn võ bá quan đang hoang mang sợ hãi. Thực lòng mà nói, tại tình huống khẩn cấp và đột nhiên này, nếu để một người đến từ Chương thị như Liên quý phi leo lên bảo tọa Thái hậu, can thiệp vào chuyện triều chính, chúng thần cũng đều không muốn.

Dạ Tuấn Thần đứng ở giữa đại điện, ngẩng đầu nhíu mày, lạnh lùng nhìn nữ nhân đang đứng trước đế tọa, cầm “di chiếu” trong tay và hai nhi tử của nàng. Sau đó hắn quay đầu liếc nhìn những triều thần có vẻ mặt khác nhau phía dưới, thầm nghĩ dùng phương pháp này để thử lòng trung quân của văn võ bá quan, quả thực là hiệu quả vô cùng. Đáng tiếc hai tiểu oa nhi kia, chắc chắn sẽ bị hi sinh vì những gì mà mẫu thân và ngoại tổ phụ của bọn họ đã làm…

“Quý phi nương nương có thể cho phép bản vương nhìn xem di chiếu trong tay ngài được không?” Dạ Tuấn Thần trầm giọng hỏi.

“Lớn mật! Thần thân vương cũng hoài nghi bản cung làm chuyện đại nghịch bất đạo kia sao?!” Trong lòng Liên phi đã có chút hoảng loạn. Đứng ở chỗ cao này càng lâu, lòng nàng càng không yên. Vừa thấy Dạ Tuấn Thần xuất hiện trong điện, liền tựa như làm đại loạn hết trận tuyến của nàng, nàng chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà quát.

“Bản vương không dám. Nhưng việc này vô cùng trọng đại. Bản vương còn chưa thấy long thể của bệ hạ, quý phi nương nương đã đứng ra thay nhi tử của ngài đòi lấy bảo tọa đế quân, ít nhất cũng nên giải thích rõ ràng cho bản vương và chư vị đại nhân mới đúng?” Dạ Tuấn Thần nhíu mày nói, chúng thần đứng phía sau đều gật đầu. Ngoài trừ một số thần tử có quan hệ sâu xa với Chương thị, nhận ra sự phát triển của tình thế đều đã bắt đầu liều mạng đổ mồ hôi lạnh.

Thấy Dạ Tuấn Thần cư nhiên muốn leo lên cầu thang đi tới lấy “di chiếu” trong tay nàng, Liên phi thất kinh, nàng đột nhiên cái khó ló cái khôn nói: “Thân vương điện hạ gây khó dễ cho bản cung như vậy, chẳng lẽ là vì muốn lấy thân phận huynh trưởng của bệ hạ, tranh đoạt đế vị với thân sinh tử tự của bệ hạ hay sao?!” Nghe nàng hô lên như thế, Dạ Tuấn Thần liền ngừng bước, vẻ mặt cổ quái, mà triều thần cũng đều sửng sốt. Trong lúc Dạ Tuấn Thần và triều thần giật mình ngơ ngác, Liên phi xoay người ôm lấy Dạ Hành Duệ: “Bất luận thế nào, Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ chính là đế quân tiếp theo mà sinh tiền bệ hạ đã đồng ý.”

Liên phi vừa nói vừa đem Dạ Hành Duệ đặt lên đế tọa tượng trưng cho quyền lực vô thượng của Lam Vũ đế quốc, thân hình nho nhỏ có vẻ vạn phần vô thố giữa chiếc ghế dựa rộng rãi. Mắt thấy tiểu oa nhi bị mẫu thân đặt lên trên đế tọa, Dạ Tuấn Thần chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, ánh mắt chuyển hướng ra phía ngoài điện, thoáng nhíu mày thầm nghĩ, người nọ cũng nên xuất hiện đi… Ý nghĩ như vậy của Dạ Tuấn Thần vừa mới toát ra thì một thân ảnh khoác ánh bình minh đã từ từ hiện thân bên ngoài đại điện. Kèm theo sự xuất hiện của thân ảnh đó, chính là tiếng cười khẽ khiến kẻ khác cảm thấy sởn tóc gáy phát ra từ miệng người nọ: “Duệ Nhi thích chiếc ghế ấy sao? Chỉ tiếc, trẫm vẫn chưa định giao nó cho ngươi a…” Tiếng nói vạn phần quen thuộc vừa dứt, nam nhân mặc bộ long bào huyền sắc tú kim đã hoàn toàn bước vào trong điện, xuất hiện ở trước mặt chúng thần.

Khóe môi hơi hơi cong lên, thần sắc tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt phượng thâm thúy mà sắc bén trêu tức nhìn về phía Liên quý phi và Tứ hoàng tử đang bị biến thành trò cười kia, Dạ Quân Hi khẽ cười nói: “Ái phi còn không ôm Duệ Nhi xuống chiếc ghế đó sao, chẳng lẽ còn chờ trẫm tự mình đưa hai mẫu tử các ngươi về Tịch Liên cung?”

Tựa như một lời trách cứ nhẹ nhàng, nhưng giọng nói trầm thấp êm ái nghe vào trong tai Liên phi lại giống như lời vẫy gọi đến từ địa ngục. Hai mắt tràn đầy khó tin nhìn về phía dung nhan vốn khiến nàng trầm mê vô hạn, hôm nay lại vừa yêu vừa hận kia. Trong lòng Liên phi tràn ngập sợ hãi… Phụ thân! Nhìn thần sắc của Liên phi, Dạ Quân Hi thản nhiên đi về phía đế tọa, tựa như đang dạo bước trong Ngự hoa viên, trong lúc đó hắn còn liếc nhìn vẻ mặt như đang gặp quỷ của chúng thần, cười hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ các khanh không nhận ra trẫm nữa sao?”

“Bệ hạ…”

“Vi thần tham kiến bệ hạ!” Dường như lúc này mới phản ứng lại, văn võ bá quan đều quỳ xuống đất dập đầu, run rẩy. Cứ nghĩ tới vừa rồi nếu không có sự xuất hiện của Dạ Tuấn Thần, suýt nữa bọn họ sẽ thừa nhận Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ đăng cơ vi đế, sau lưng tất cả đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, may mà bọn họ chưa hề can dự vào, bằng không chuyện hôm nay sợ rằng không thể sáng tỏ. Về phần những quan viên có quan hệ bất minh với Chương thị, đều đã xụi lơ trên mặt đất, ngay cả hơi sức để đứng thẳng dậy cũng không có.

Liên phi và Tứ hoàng tử vẫn đứng trước đế tọa, không hề động đậy, cho tới khi Dạ Quân Hi bước lên đế tọa, Liên phi mới đột nhiên lùi lại một bước. Chỉ thấy Dạ quân Hi ôm lấy Dạ Hành Duệ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này Liên phi đột nhiên muốn ôm lấy nhi tử từ trong tay Dạ Quân Hi, nhưng nàng tuyệt đối không dám làm như vậy. Dạ Quân Hi ôm tiểu oa nhi ngắm nghía một hồi, tiểu hài tử bốn tuổi đã hiểu được thế nào là sợ hãi, trực giác nói cho Dạ Hành Duệ: phụ hoàng bây giờ không phải đối tượng có thể thân cận, cái miệng nhỏ bĩu bĩu sắp khóc đi ra, nhưng cố gắng nhịn xuống, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẫu phi, chỉ tiếc mẫu phi còn đang khó bảo vệ được chính nàng.

Trong sự trầm mặc khiến kẻ khác hít thở không thông, Dạ Quân Hi giương mắt, liếc nhìn chúng thần phía dưới, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Hôm nay, các khanh thực khiến trẫm mở rộng tầm mắt, chỉ là một phi tần trong hậu cung cầm chiếu thư giả mạo cũng có thể làm cho các khanh bái lạy một tiểu hài nhi bổn tuổi, xưng vi đế quân… Nếu không phải hoàng huynh đúng lúc chạy tới, trẫm chỉ sợ chiếc đế tọa này thực sự phải dâng cho kẻ khác.”

“Vi thần không dám, vi thần đáng chết!” Phía dưới vang lên những tiếng cáo tội.

“Người đâu, thỉnh Thừa tướng.”

Dạ Quân Hi vừa dứt lời, liền có hai gã thị vệ kéo một người tóc bạc hoa râm từ ngoài điện tiến vào. Đợi thấy rõ gương mặt của người lớn tuổi này, trong điện liền vang lên những tiếng hút không khí. Chương Tri Hiếu bị đè vai, quỳ gối ở giữa điện, Dạ Quân Hi thong dong đem Dạ Hành Duệ đặt xuống dưới đất, nhưng tiểu oa nhi bị kinh sợ, không dám di chuyển. Dạ Quân Hi cười nhạt một tiếng nói: “Thừa tướng còn gì để nói?”

Chương Tri Hiếu ngẩng đầu lên, mắt thấy nữ nhi và ngoại tôn đều đứng ở trước mặt run rẩy, dùng ánh mắt khát vọng và chờ mong nhìn chính mình, chỉ tiếc hắn đã bất lực. Thế nhưng, tới khi sắp chết, Chương Tri Hiếu lại không còn sợ hãi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm vào nam nhân trên đế tọa: “Dạ Quân Hi, ngươi giết nhi tử của lão phu, hôm nay tuy rằng lão phu thất bại, nhưng cho dù làm quỷ cũng sẽ hóa thành lệ quỷ tìm ngươi và con ngươi trả thù!”

Dạ Quân Hi nhịn không được cười to hai tiếng, liếc nhìn sắc mặt kinh ngạc của Liên phi, rồi mới mở miệng nói: “Ám sát trẫm thất bại. Hoàng tử của trẫm, trẫm tất nhiên sẽ không cho phép ngươi động tới một sợi tóc gáy của bọn họ.”

Dạ Quân Hi nói xong liền vung tay lên, ngoài điện lập tức có hơn mười người xuất hiện. Dẫn đầu chính là Lâm Hứa, hắn tiến lên, hướng nam nhân trên đế tọa khom người: “Vi thần Lâm Hứa tham kiến bệ hạ. Vi thần may mắn không làm nhục mệnh, bảo hộ các vị nương nương và hoàng tử công chúa đều an toàn.” Phía sau Lâm Hứa chính là tất cả hoàng tử, công chúa và mẫu phi của bọn họ – những người mà Liên phi cho rằng nàng đã xử trí hết.

Sau khi bái kiến đế quân, những người kia đang dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Liên phi và hai nhi tử của nàng. Liên phi đột nhiên quay đầu nhìn tên thị vệ đi theo bên người mình, nhưng lại thấy hắn không hề để ý gì tới nàng, chỉ khi Lâm Hứa trở về bên cạnh đế tọa, hắn mới giao Ngũ hoàng tử cho Lâm Hứa, rồi sau đó thân ảnh liền biến mất ở chỗ tối. Liên phi hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả gương mặt Chương Tri Hiếu cũng hiện vẻ trống rỗng.

Không ai dám hỏi Chương Quân Nghị có thực sự bị Dạ Quân Hi sai người giết chết như lời Chương Tri Hiếu nói hay không, Chương thị sừng sững trong triều đình Lam Vũ vài thập niên đã không thể cứu vãn, thành bại đều được định trước. Dạ Quân Hi thản nhiên ngồi nghiêng trên đế tọa, đôi mắt phượng thâm thúy mà sắc bén đảo qua từng gương mặt sợ hãi phía dưới, trầm giọng nói: “Thừa tướng Chương Tri Hiếu thông đồng với địch bán nước, mạo phạm đế quân, Liên quý phi giả truyền di chiếu, tội đáng chém. Chương thị gây nên mối họa này, đều vì quyền lực ngoại thích quá lớn mà chuyện trong triều lại dựa vào Thừa tướng. Từ ngày hôm nay, phế truất chức vị Thừa tướng, phân quyền lực Thừa tướng cho sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình. Thiết lập Ích chính viện phân loại quốc sự, phong Thần thân vương đứng đầu Ích chính viện. Chương thị chu di tam tộc, nam tử thành niên nằm trong cửu tộc đều sung quân biên quan. Ban thưởng biên cảnh Đông Nam Lương Châu làm lãnh địa cho Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ và Ngũ hoàng tử Dạ Hành Ngọc, ngày mai liền khởi hành nhậm chức.”

Dạ Quân Hi vừa dứt lời, văn võ bá quan đều quỳ xuống đất hô to vạn tuế. Âm hưởng sấm sét trong điện kinh thiên động địa, từ bây giờ, đế quốc Lam vũ không còn ngoại thích chuyên quyền, cũng không còn Thừa tướng ôm quyền, toàn bộ quyền lực tối cao đều thu vào tay đế quân, triều đình Lam Vũ bắt đầu một cục diện hoàn toàn mới.

Liên phi và Chương Tri Hiếu bị thị vệ tha ra bên ngoài, một cây trâm phượng óng ánh hoa lệ từ trên đầu Liên phi rơi xuống dưới đất, trậm lặng im ắng. Dạ Quân Hi thản nhiên nhìn thân ảnh của hai người biến mất dưới ánh dương quang càng lúc càng rực rỡ bên ngoài đại điện, hắn chậm rãi mở miệng: “Lần này có thể thấy rõ được dã tâm của phụ tử Chương Tri Hiếu, xử trí Chương thị mà không khiến triều đình rung chuyển, công lao của một người không thể không nhắc tới.”

Bách quan cảm thấy kỳ quái, đều ngẩng đầu lên… Người có công lao không thể không nhắc tới, là Thần thân vương hay Lâm đại nhân?

Thấy thần sắc khó hiểu, nghi hoặc của bách quan, Dạ Quân Hi hơi hơi cong lên khóe môi, ngay cả đôi mắt phượng đóng băng cũng tràn ra một tia nhu tình, ánh mắt nhìn về một nơi không xa. Trong khi mọi người ở đây đều kinh ngạc, thân ảnh màu trắng đã từ từ hiển hiện bên đế tọa. Bạch y như tuyết, mái tóc đen dài tới thắt lưng, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ đôi mắt như hắc diệu thạch cùng với chu sa huyết sắc như ẩn như hiện phía dưới khóe mắt. Ba màu đen, đỏ, trắng ở trên cùng một người hiện ra sự đối lập khiến kẻ khác phải trố mắt, khiến những người đứng xem đều bị rơi vào đôi mắt độc nhất vô nhị của người nọ. Nhưng lúc này, đôi mắt này đang có chút mãn nhìn về phía nam nhân trên đế tọa. Tiếu ý bên môi Dạ Quân Hi càng đậm, hắn đứng dậy khỏi đế tọa, sóng vai với thân ảnh màu trắng kia, khẽ cười nói: “Các vị ái khanh, mau ra mắt Quốc sư đại nhân của đế quốc Lam Vũ.”

~Hết quyển hai~

~Quyển ba~