Ảm Dạ Ly Du

Chương 8: Dạ tham




Cuộc sống của Thiển Ly Du trong Uyển Anh điện trôi qua cũng khá thanh tịnh, ngoại trừ ngày đó Trà Duệ tới khiêu khích ra, cũng không có người nào tới cửa gây rối. Cho dù là Dạ Quân Hi người mà Thiển Ly Du lo lắng nhất, liên tiếp mấy ngày nay đều triệu hạnh hoàng tỷ Thiển Như Nguyệt của y, đừng nói là Uyển Anh điện, ngay cả Cẩm Lan cung cũng chưa bước vào một bước. Lại nói tiếp, thật đúng là nên cảm tạ hoàng tỷ của y a…Chạng vạng, bên trong tẩm điện ấm áp như mùa xuân, Thiển Ly Du vẫn như cũ, tay nâng cuốn sách nằm ngang trên tháp thượng, pha chút lười biếng. Nói thật ra, những ngày sống trong hoàng cung Lam Vũ thế nhưng lại nhàn nhã hơn khi còn ở Diệu quốc. Không có những hoàng tử công chúa được sủng ái khác đến đây gây sự, lại có cẩm y ngọc thực người hầu kẻ hạ, nếu là mỗi ngày vẫn cứ như vậy, cũng không phải chuyện gì xấu. Thiển Ly Du nghĩ vậy lại bĩu môi, buông thư đứng dậy thả lỏng thả lỏng gân cốt, đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra. Đêm qua một trận gió mưa, phiến hoa ngu mỹ nhân vốn chỉ còn lại có cành khô lá héo lại bị dày vò một trận, bây giờ đang rung rung trong cơn gió lạnh. Làn gió lãnh liệt thoáng đánh tan khí tức ấm áp trong điện, khiến Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày, tia sáng trong đôi mắt hắc diệu thạch càng ngày càng rực rỡ, y quay sang nói với thị nữ đang pha trà ở phía sau:

“Thanh Nguyệt, tối nay phải làm phiền ngươi thay ta gác đêm.”

Thanh Nguyệt nghe vậy lập tức nhăn mày lại, cầm lấy chén trà vừa mới pha xong đi tới bên cạnh Thiển Ly Du nói:

“Chủ tử muốn đích thân đi? Nhưng Tô Thụy không phải hạng người có thể coi thường, giấu diếm không được bao lâu. Huống chi trong cung không phải cũng có người của ta sao?”

Trong giọng nói tràn ngập sự không đồng ý.

“Nếu bọn họ hữu dụng, ta cũng không cần mạo hiểm tiến vào Lam Vũ đế cung.”

Thiển Ly Du quay người lại, nhìn thần sắc lo lắng của Thanh Nguyệt nói, “Huống chi Thanh Hoằng sợ là không chờ được lâu như vậy. Nếu còn không tìm thấy thứ đó, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

“Chủ tử…” Thanh Nguyệt do dự một hồi, vừa muốn mở miệng khuyên can, lại bị Thiển Ly Du cắt ngang:

“Không cần khuyên nữa. Cũng không cần quá lo lắng. Tối nay chỉ là đi dò xét các nơi trong cung, ta vẫn chưa định nhanh như vậy đã đả thảo kinh xà.”

Thiển Ly Du nói xong liền dần dần lộ ra một nụ cười sạch sẽ, mang theo chút vui đùa hứng thú nói: “Về phần Tô Thụy kia, lẽ nào là Thanh Nguyệt không đủ tự tin có thể thay ta ngăn trở nàng một hai canh giờ?”

Thanh Nguyệt nghe y nói như thế liền biết chính mình không khuyên can được y, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, có chút giận dỗi nói:

“Chủ tử lại dùng lời này để lấy lệ ta. Nếu là khiến Tô Thụy phát hiện, ta liền cứ nói không biết là được.”

Thiển Ly Du tự nhiên biết Thanh Nguyệt chỉ là dỗi một chút thôi, nên cười không nói, chỉ vỗ vỗ vai nàng làm như trấn an. Quay đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, liền thấy Tô Thụy dẫn mấy thị nữ bưng thực hạp đựng vãn thiện (bữa tối) đang đi về phía tẩm điện, trong mắt xẹt qua một tia hàn ý. Suy đi nghĩ lại đường đường Lam Vũ đế quân vì sao lại phái một nữ tử không đơn giản như Tô Thụy đến đây điều tra một kẻ chất tử được đồn đại rằng nhu nhược vô năng, Thiển Ly Du chỉ có thể nghĩ đến ngày mới tới Lam Vũ đế quốc chính mình từng lộ chút sơ hở trước mặt Thiển Như Nguyệt. Sợ rằng chính vì những lời mà y cùng Thiển Như Nguyệt nói với nhau truyền đến tai Dạ Quân Hi mới có thể như vậy. Việc này tuy rằng có chút nan giải, những cũng không khó xử lý. Từ trước đến nay y đều vô cùng cẩn thận, ngoại trừ ngày đó liền chưa từng lộ ra chút dị dạng nào trước mặt người khác, mấy ngày tới nay Tô Thụy kia cũng dần dần thả lỏng việc dám sát y. Nếu Dạ Quân Hi hỏi chuyện ngày đó trước khi y tìm thấy thứ kia, y có thể nói là vì muốn dành được sự che chở của tỷ tỷ là Diệu quốc minh châu mới có thể nói vậy. Thân là một hoàng tử, không được sủng ái, lại có thể sống sót bình an trong hậu cung đến tận năm mười bốn tuổi, cho dù thế nào cũng đều hiểu được cái gì là thiên phương dạ đàm (nói dối tâng bốc quá mức) a. Tin rằng cho dù Dạ Quân Hi đối với lý do như vậy có chút hoài nghi, nhưng cũng có thể bỏ đi phân nửa sự lo ngại của hắn đối với y…

Bữa tối vẫn phong phú như trước. Nhưng từ ngày bị Trà Duệ quấy nhiễu tảo thiện, Tô Thụy liền không bao giờ chịu ngồi dùng bữa cùng bàn với Thiển Ly Du nữa, lúc này chỉ đứng ở một bên, thỉnh thoảng phân thức ăn cho y. Thiển Ly Du âm thầm liếc nhìn nàng, liền cảm thấy may mắn Dạ Quân Hi phái nàng tới đây, mà không ra lệnh cho các loại như ám vệ ảnh vệ bí mật giám thị, bằng không sẽ phiền phức hơn hiện tại rất nhiều. Thiển Ly Du thói quen đi ngủ sớm, mấy ngày nay Tô Thụy cũng đã biết được giờ giấc của y, vừa qua giờ Dậu, đều lui hết ra không hề quấy rối. Thiển Ly Du lại đọc sách một lúc, cho tới khi giờ Tuất đã qua một nửa, trong tẩm điện ánh nến đã tắt hết, lâm vào một mảnh yên tĩnh. Trong cái bóng mờ nhạt của đèn ***g, một bóng người lặng lẽ đi qua đình viện, lại bị cánh cửa tẩm điện đột nhiên mở ra làm hoảng sợ.

“Tô Thụy tỷ tỷ?”

Thanh Nguyệt giơ lên đèn ***g trong tay chiếu sáng, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của bóng người, đóng cửa đi tới trước mặt Tô Thụy, “Đã trễ thế này, tỷ tỷ còn muốn đi đâu a?”

“Là Thanh Nguyệt sao, làm ta giật cả mình.”

Trên mặt Tô Thụy không biết là biểu lộ gì, nhưng Thanh Nguyệt lại nghe ra trong giọng nói có một tia căng thẳng và xấu hổ, “Than hỏa trong phòng thiếu rồi, ta muốn đi khố phòng lấy một ít. Chủ tử đã ngủ chưa? Ngươi không ở bên hầu hạ, ra tới đây làm gì?”

Thanh Nguyệt nghe vậy vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Thụy nói:

“Ta cùng tỷ tỷ giống nhau. Thân thể chủ tử không tốt, lúc này chỉ sợ tẩm điện không đủ ấm, ta cũng đang muốn đi khố phòng lấy than a.”

“Vậy…vậy ngươi đi cùng ta thôi.”

Trong giọng nói của Tô Thụy có một tia chần chờ, Thanh Nguyệt tựa hồ vẫn chưa phát hiện, hai người nắm tay nhau đi tới khố phòng. Đợi cho đến khi thanh âm hai thị nữ nhẹ giọng nói chuyện với nhau tiêu tán vào trong bầu không khí hàn lãnh, cánh cửa tẩm cung lại lặng yên không một tiếng động mở ra. Một người hắc y nhân lách người xuất môn, rồi lại đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, một khắc sau liền thần không biết quỷ không hay nhảy lên xà nhà, giống như một con mèo con linh hoạt, trong chốc lát đã biến mất vào trong bóng đêm. Nửa khắc sau, Thanh Nguyệt và Tô Thụy ôm than về tới trong viện, hai người thấp giọng nói tạm biệt, Thanh Nguyệt liền đẩy cửa đi vào tẩm điện. Cánh cửa vừa dày vừa nặng được đóng lại xong, ngăn trở những cơn gió lạnh tận xương, cũng ngăn trở ánh mắt dò xét của những người có dụng ý xấu. Tô Thụy đứng trong viện ôm than, đợi tới lúc nhìn thấy Thanh Nguyệt đóng lại cửa điện, thần sắc trên nét mặt mới trở nên ngưng trọng, đem than trong tay tùy ý để lại dưới một gốc cây, liền vội vã đi ra ngoài Uyển Anh điện. Khi tiếng bước chân ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, Thanh Nguyệt vốn vẫn đang dán lỗ tay vào cạnh cửa mới quay đầu nhìn tẩm điện không một bóng người, chậm rãi nở nụ cười. Chủ tử không hổ là chủ tử, cho dù chân không bước khỏi cửa cũng có thể phát hiện Tô Thụy kia mỗi đêm đến canh một đều phải ly khai Uyển Anh điện, sợ là đi hồi báo tin tức cho Lam Vũ đế quân đi… Thanh Nguyệt đi tới trước noãn lô (bếp lò), nhẹ nhàng đặt than vào trong đó, trên mặt dần dần hiện lên thần sắc lo lắng… Chủ tử không xảy ra chuyện gì, bình an trở về mới tốt…

———————————————————

Dạ tham: Do thám, dò xét vào ban đêm.