Ảm Dạ Ly Du

Chương 68




“Công tử, ngài muốn tìm cô nương nào hầu hạ?”

Một tên quản sự vươn tay tiến lên, miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ dung mạo nam nhân này thực sự quá xuất sắc, thế nhưng bộ dáng nổi giận đùng đùng đó, chắc không phải là tới nháo sự đi….

Dạ Quân Hi không thèm liếc mắt nhìn tên quản sự kia mà chỉ mang theo sắc mặt âm trầm bước nhanh tới nhã gian trên lầu hai. Khi hắn tới đây, ảnh vệ đã bẩm báo hành tung của Thiển Ly Du, vật nhỏ đang cùng hai biểu huynh ngồi nghe tổng quản sự Diễm Cơ của Loan Cầm các đánh đàn. Mới nghĩ tới như vậy, trong đôi mắt phượng liền hiện lên một tia hàn ý, tới nơi trăng hoa thế này để nghe đàn, vật nhỏ thật đúng là hăng hái a….

Tên quản sự kia thấy Dạ Quân Hi không để ý tới mình, hơn nữa còn bước nhanh đến gian sương phòng mà Diễm Cơ phân phó không thể tự ý tiến vào, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn mở miệng vội vã ngăn cản: “Công tử, ai! Trong gian phòng đó đã có người, công tử!” Vừa kêu vừa vươn tay muốn bắt lấy tay áo của nam nhân phía trước, chỉ tiếc còn chưa đụng vào góc áo thì một cỗ kình phong từ đâu ập tới khiến hắn ngã quăng xuống đất, suýt nữa rơi xuống thang lầu.

Bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn như vậy khiến cánh cửa của gian sương phòng kia được nhẹ nhàng đẩy ra, Diễm Cơ với bộ y phục đỏ rực trên người, nhíu mày bước khỏi cửa phòng hỏi: “Xảy ra chuyện….” Chữ “gì” còn chưa rời khỏi miệng, Diễm Cơ đã thấy sắc mặt của nam nhân đứng phía trước, hàn khí kinh người ập đến khiến nàng suýt nữa ngã quỵ về phía sau, nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả nói đều không thể nói rõ ràng: “Bệ….. bệ….”

Ba người trong phòng tất nhiên đã thấy được ai xuất hiện ngoài cửa phòng, Thiển Ly Du mở miệng ngăn lại Diễm Cơ hô lên danh xưng khiến người khác chủ ý: “Diễm Cơ, ngươi lui xuống trước đi.” Hai tròng mắt như hắc diệu thạch nhìn nam nhân đang tức giận bên ngoài, bên trong hiện lên một tia nghi hoặc – không phải hắn đang ở trong cung vội vàng xử lý chuyện Chương thị sao, sao lại rảnh rỗi mà tới đây? Hơn nữa lửa giận từ đâu tới mà lớn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Nghiêm Cẩm Hiên?

Diễm Cơ lĩnh mệnh lui ra, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng liếc nhau, đều đứng dậy cáo lui. Thiển Ly Du biết hai người kia bị khí thế của Dạ Quân Hi chấn kinh, cho nên không hề ngăn cản, sương phòng chỉ còn lại y và Dạ Quân Hi, một người nghi hoặc khó hiểu, một người ghen tuông ngập trời. Thiển Ly Du cau mày nhìn nam nhân đang đứng yên trước cửa sương phòng, nhìn chằm chằm chính mình kia. Thấy thần sắc âm trầm trong đôi mắt phượng và đôi môi mím chặt của người nọ, không hiểu sao y lại run lên, một lát sau mới ngập ngừng mở miệng: “Nửa đêm tới đây, là vì nghe thấy chuyện Hình bộ thượng thư sao?”

Thanh âm dễ nghe làm giảm đi lửa giận trong lòng Dạ Quân Hi, cũng khiến hắn nhớ ra người này là vì tên Ngiêm Cẩm Hiên chết tiệt kia mới nửa đêm đến đây, đáy lòng liền nảy sinh một tia thương tiếc và vui vẻ. Nhưng vừa nghĩ lại lời bẩm báo của ảnh vệ, nói người này ở đây nghe Diễm Cơ đánh đàn, sự ghen tuông vừa đè xuống trong lòng lập tức trỗi dậy: “Nghiêm Cẩm Hiên không đáng lo. Nhưng còn ngươi, nửa đêm tới chốn trăng hoa để nghe đàn hát, thật hăng hái a….”

Thiển Ly Du nghe thế sửng sốt, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại.

Tuy rằng không biết vì sao giọng nói của nam nhân này có chút chế giễu, nhưng hành vi như vậy của đối phương, đã khiến y có chút bất mãn: “Đế quân bệ hạ không chỉ phải ảnh vệ giám sát ta, bây giờ ngay cả việc ta tới nơi nào cũng muốn can thiệp sao? Chẳng lẽ ta là tù nhân của ngươi?”

Dạ Quân Hi nhíu mày, bước nhanh đến, không hề thanh minh mà lập tức ôm Thiển Ly Du vào lòng, cúi đầu ghé đến bên tai y nhẹ giọng nói: “Tất nhiên không phải tù phạm, bất quá trẫm quả thực muốn đem ngươi mang về cung khóa lại, để tránh ngươi nửa đêm chạy tới những nơi trăng hoa thế này đùa vui.”

Hơi thở ấm nóng phun ở bên vành tai mẫn cảm, Thiển Ly Du không thể kìm nổi, nhẹ nhàng run lên, trong lòng có chút kinh ngạc, không biết nam nhân lại nổi điên vì chuyện gì. Tuy rằng ngày thường hai người cũng có cử chỉ thân mật ôm ôm ấp ấp, y cũng dần dần chuyển từ mâu thuẫn sang mặc kệ, bất quá ôm chặt thế này là rất hiếm hoi, y nhất thời không biết nên làm sao. Nhưng nghe lời nói của nam nhân…. Hình như hắn đang tức giận vì y nửa đêm chạy tới Loan Cầm các nghe Diễm Cơ đánh đàn. Đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia dị sắc, hơi hơi ngẩng mặt liếc nhìn chiếc cằm góc cạnh của nam nhân, trong đầu Thiển Ly Du bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ khiến y khó mà tin được – nam nhân này…. Chẳng lẽ là đang ghen? Không hiểu sao đáy lòng lập tức cảm thấy chua xót, Thiển Ly Du chống tay cố sức đẩy ra Dạ Quân Hi thấp giọng nói: “Tuy trăng hoa, nhưng cũng là nơi thám thính tin tức tốt nhất. Đường đường đế quân Lam Vũ, chắc không đến nỗi ngay cả việc đó cũng không biết đi…” Trên mặt đột nhiên nóng lên, Thiển Ly Du thầm mắng chính mình – đã sống hai đời, nhưng lại đỏ mặt vì câu nói của một nam nhân nhỏ hơn mình hai mươi tuổi….

Đầu y cúi xuống khiến Dạ Quân Hi chỉ nhìn thấy mái tóc đen thùi mà không thấy thần sắc của Thiển Ly Du, nhưng đôi mắt phượng sắc bén thoáng nhìn qua vành tai đang ửng đỏ rất khả nghi kia, khóe môi hắn cong lên.

Xem ra người này không phải là không hiểu ý tứ của hắn…. Phản ứng như vậy, là đang giả ngu sao? Vươn tay nâng lên chiếc cằm của thiếu niên trước mặt, quả nhiên thấy được chút ửng hồng chưa kịp tan đi, trái tim Dạ Quân Hi run lên, không kìm lòng nổi, hắn cúi người xuống…..

Chút gì lành lạnh in ở bên môi, Thiển Ly Du nhất thời không kịp phản ứng, dù sao những nụ hôn nhẹ thường ngày y cũng đã quen. Nhưng điều làm y kinh hoảng chính là, nụ hôn của nam nhân lần này không hề lướt qua như mọi lần, đầu lưỡi ấm áp, ẩm ướt đã đẩy ra đôi môi và trượt vào ngay khi y còn đang ngơ ngác, gần như ép buộc quấn lấy đầu lưỡi của y cùng múa. Hai tròng mắt như hắc diệu thạch lập tức trừng lớn, nhìn thẳng vào dung nhan phóng đại gần trong gang tấc, mơ hồ, khí tức Thanh Mộc đàn hương tràn ngập nơi chóp mũi cũng không thể trấn an thể xác và tinh thần đang dần xao động của y, ngay cả cái ôm vạn phần quen thuộc cũng không thể khắc chế sự đảo lộn trong dạ dày. Đừng… Hai tay nắm chặt, cảm giác khó chịu bắt đầu từ dạ dày lan tới toàn thân, gương mặt vừa rồi còn ửng đỏ lúc này đã chuyển thành tái nhợt. Thị giác mơ hồ khiến Thiển Ly Du thấy không rõ người trước mặt là ai, ký ức mà y dần dần quên đi bắt đầu rục rịch, giãy dụa muốn chui ra. Đừng…..

Được đôi môi ngọt ngào của người mình yêu hút lấy, Dạ Quân Hi không chịu nổi mê hoặc, tiếp tục đòi lấy, nhưng thân thể dần dần cứng ngắc, lạnh lẽo ở trong lòng lại khiến hắn nhíu chặt lông mày, một linh cảm chẳng lành đột nhiên trỗi dậy từ dưới đáy lòng – hình như hắn đã quên một chuyện vô cùng quan trọng…

“Du Nhi………….”

Chết tiệt! Phần ký ức đột nhiên ùa về cũng đánh sâu vào thể xác và tinh thần của Dạ Quân Hi, nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt mất đi ánh sáng của người trong lòng, Dạ Quân Hi siết chặt cánh tay, đem người nọ ôm vào trong ngực, ghé đến bên tai y, thấp giọng quát: “Du Nhi, nhìn rõ đi, là trẫm, không phải người khác!”

Thiển Ly Du ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía dung nhan anh tuấn vạn phần quen thuộc kia, nhưng y chỉ cau mày tựa như không nhận ra người trước mắt là ai, tròng mắt vốn như hắc diệu thạch lúc này đã tràn ngập sỉ nhục và thống khổ.

Đau đớn lập tức tràn lên trái tim, sinh thời lần đầu tiên đế quân Lam Vũ muốn tát cho chính mình hai cái – hắn cư nhiên đã quên, quên một việc quan trọng như vậy! Thiển Ly Du phóng hỏa trốn đi, sau đó hai người ngoài ý muốn gặp lại, chuyện tế ti Lang Tê cùng với việc xử trí Chương thị đã khiến Dạ Quân Hi hoàn toàn quên, trong lòng người này còn tồn tại nỗi đau xót bí ẩn, khó có thể mở miệng!

“Du Nhi, đừng nghĩ những thứ đó, nhìn rõ đi, người trước mặt ngươi là trẫm, người đang ôm ngươi không phải là những kẻ trước kia!”

Không dám làm động tác gì quá phận, Dạ Quân Hi cầm lấy hai tay Thiển Ly Du nhẹ nhàng lay động rồi gầm nhẹ, ép buộc đôi mắt vô thần kia nhìn về phía mình. Đôi mắt phượng thâm thúy có thể khiến người khác hoảng sợ, nhưng cũng cất chứa sức mạnh khiến lòng người an bình, hai tròng mắt xinh đẹp dần dần trấn tĩnh lại. Dạ Quân Hi…. Không phải kẻ đó……. Đế quân Lam Vũ….. Tên đế vương ấy…… Dung nhan tuấn mỹ vô song trước mắt và khuôn mặt tóc bạc da vàng trước kia liên tục đan xen, tách ra, lại đan xen, lại tách ra…… Sau cùng, gương mặt khiến y chán ghét đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tuấn nhan của Dạ Quân Hi, phía trên lộ ra thần sắc lo lắng không gì sánh được.

“Dạ Quân Hi….”

Thấp giọng lẩm bẩm, Thiển Ly Du kinh ngạc nhìn về phía nam nhân, âm thầm nghĩ trong vô thức, đừng….. Đừng nhớ lại kẻ đó, y không còn là Tiêu Ly, y là Thiển Ly Du! Nghe được thiếu niên nhẹ giọng gọi tên chính mình, Dạ Quân Hi siết chặt thêm cánh tay. Dung nhan khuynh thế gần trong gang tấc, nhưng lần này hắn không dám tùy ý hôn xuống, chỉ nhẹ nhàng chạm lên vầng trán vừa toát mồ hôi lạnh của y: “Đúng vậy, là trẫm…..”

“Dạ Quân Hi…….”

Tựa như an ủi chính mình, ngay cả Thiển Ly Du cũng không phát hiện ra, hai tay y đang nắm chặt lấy vạt áo Dạ Quân Hi, giống như cầm lấy cọng rơm duy nhất có thể cứu mạng chính mình. Cứ ôm nhau như vậy nửa ngày, đôi mắt xinh đẹp kia mới mệt mỏi nhắm lại: “Đế quân bệ hạ, xem ra phải phiền ngài đưa Ly Du trở về…..”

Khôi phục rồi sao? Trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút lo lắng, Dạ Quân Hi nhíu mày nhìn thiếu niên hoàn toàn dựa vào chính mình. Hành động như vậy, có nghĩa là người này tín nhiệm chính mình sao? Không biết vì cái gì, trong lòng đau xót, nhưng Dạ Quân Hi vẫn nhịn không được cong lên khóe môi. Đây coi như là chút tiến bộ đi, người này, cuối cùng sẽ có ngày rảo bước tiến về phía hắn, không phải sao…….