Ba mươi tháng chạp, đêm giao thừa.
Trong đế đô Lam Vũ, mọi nhà quay quần cùng nhau đón mừng ngày tết, khắp nơi đều trở nên náo nhiệt hân hoan. Chưa tới giờ Tý đã có vài đứa trẻ ham chơi, đốt pháo trong sân hoặc ngoài ngõ, xung quanh vang lên những tiếng bụp bụp. Người lớn trong nhà không ngăn cản chúng, dù sao năm qua, trong đế đô cũng không yên bình. Khó khăn lắm mới tới cuối năm, đốt vài tiếng pháo coi như trừ tà, giữ bình an, mong muốn sang năm tất cả có thể thuận lợi.
Ngoài đế cung những gia đình bình thường tụ lại cùng nhau dùng bữa, vui đùa, mà trong đế cung cũng vô cùng náo nhiệt. Dựa theo tổ chế, mỗi khi tới giao thừa ngày tết, đế quân đều phải ban thưởng yến tiệc, dẫn phi tần, hoàng tử công chúa và văn võ bá quan trong triều đón chào năm mới, lúc này trên Ngự Lan đài đang vô cùng tưng bừng, háo hức. Tuy rằng đây chỉ là một buổi yến tiệc mừng ngày tết, nhưng yến hội trong đế cung Lam Vũ, có lần nào không phải Tula trận nơi các phi tần, văn võ bá quan tranh kì đấu diễm (khoe khoang tài năng, ganh đua sắc đẹp)? Ngươi vừa hát xong, ta lập tức lên đài, buổi “yến hội” ngày tết này, quả thực chính là một vở kịch vô cùng hấp dẫn. Người xem kịch, tất nhiên không phải là những chúng sinh tham gia vào vở kịch, mà chính là đế quân Lam Vũ đang ngồi nghiêng trên đế tọa cao cao tại thượng, nhấp những ngụm rượu ngon trong chén kia.
Diễn viên chính của ngày hôm nay đó là hai nữ tử ngồi hai bên đế tọa – Liên quý phi người sinh hạ hai hoàng tử, đang chưởng quản hậu cung và Thiển thục viện sủng quan đang mang long thai. Tuy rằng hai vị cung phi có địa vị cao nhất đều thản nhiên ngồi ngay ngắn bên bàn tiệc, nhưng sóng ngầm giữa hai người vẫn cuộn trào mãnh liệt, phàm là những người có nhãn lực đều có thể nhìn ra.
Trong tám vị hoàng tử hiện nay, chỉ có Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình do Thiển Nhã Phù Thiển thục viện sinh hạ cùng với Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ, Ngũ hoàng tử Dạ Hành Giác do Liên quý phi sinh hạ là có thể trở thành Thái tử, bất quá Thiển thục viện thất sủng đã lâu, Hoàng trưởng tử không được quan tâm, cho nên triều thần vốn nghĩ rằng, một trong hai vị hoàng tử của Liên quý phi có gia thế hiển hách kia sẽ là đế quân tương lai. Nhưng, sự sủng ái Thiển Như Nguyệt có được và cái thai trong bụng nàng đã đánh vỡ cục diện đó. Mặc dù rất nhiều triều thần đều cho là, Liên quý phi được thế lực Chương thị hậu thuẫn còn Thiển Như Nguyệt chỉ là một công chúa nước phụ thuộc tới đây hòa thân, thậm chí ngay cả hài tử kia là trai hay gái, có sinh ra được hay không còn chưa biết trước, thực sự không đủ để đối kháng với Liên quý phi. Song chỉ có Liên quý phi và Chương Tri Hiếu hiểu rõ rằng, tuy phía sau Thiển Như Nguyệt không có ngoại thích (họ ngoại) kiên cố, nhưng nàng lại có được sự sủng ái vào bảo hộ của đế quân. Điểm này, từ lúc Dạ Quân Hi lấy Trịnh ngự y ra cảnh cáo Liên quý phi, Chương Tri Hiếu đã phát hiện được. Tới khi những thị vệ mà Chương Quân Nghị đưa vào trong cung đều dần dần biến mất, Chương Tri Hiếu liền hoàn hoàn minh bạch quyết tâm bảo hộ Thiển Như Nguyệt của Dạ Quân Hi. Đối với điều này Chương thừa tướng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên trái đế tọa, Thiển Như Nguyệt vỗ nhẹ lên bụng, cố gắng không chú ý tới những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng mỉm cười ngồi xem ca vũ phía dưới, bày ra bộ dáng của một cung phi đang được sủng ái. Người người đều nói giờ đây đế quân độc sủng nàng, vì nàng mà thậm chí một tháng nay chưa từng triệu hạnh hậu cung. Song chỉ có Thiển Như Nguyệt mới biết, người trong lòng đế quân bệ hạ rốt cuộc là ai. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Thiển Như Nguyệt sẽ nhịn không được cảm thấy bi thương, oán hận người kia rõ ràng tự xưng là không muốn hầu hạ dưới khố nam nhân, mà lại vô cớ chiếm được trái tim trượng phu của nàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cũng cảm kích người nọ, bởi vì nhờ người kia mà nàng và hài tử trong bụng nàng mới chiếm được sự thương tiếc của đế quân, có thể an toàn……… Thiển Như Nguyệt nghĩ vậy, uống một ngụm trà nhỏ, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên đế tọa.
Đôi môi nam nhân mang theo ý cười, nhưng tiếu ý kia vẫn chưa thấm vào đôi mắt phượng thâm thúy. Thực tế, Dạ Quân Hi đang vô cùng buồn chán ngồi xem ca vũ phía dưới, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn. Hằng năm đều như vậy, cho dù là vở kịch đặc sắc thế nào thì hắn cũng đã xem tới chán. Huống chi những toan tính của hậu cung phi tần tại trong mắt hắn chỉ là trò vui của trẻ con mỗi nhà mà thôi, không có chút thú vị nào. Ngắm nghía huyết ngọc ban chỉ trên tay, nhìn những triều thần cung phi đầy mưu mô phía dưới, Dạ Quân Hi âm thầm bĩu môi, quyết định rời đi yến tiệc.
“Trẫm có chút mệt mỏi, liền về tẩm cung nghỉ tạm trước. Năm ngày sau miễn lâm triều, các khanh tiếp tục ở đây uống rượu mua vui, cứ tận hứng là được.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, chỉ để Lâm Hứa lưu lại trên Ngự Lan đài, phòng ngừa gặp phải sự cố. Nhìn theo bóng lưng của Dạ Quân Hi, sau đó nhìn lướt qua những người có thần sắc kỳ lạ phía dưới, Lâm Hứa nhịn không được hé miệng cười. Đế quân bệ hạ rời tiệc sớm vì muốn đi đâu, làm tâm phúc, hắn tất nhiên là biết rõ. Nếu những người này biết nguyên nhân khiến đế quân ung dung rời tiệc, không biết họ sẽ có phản ứng gì, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vô cùng thú vị………….
…
Mấy ngày trước mới có hộ thương gia chuyển tới một đại trạch viện xa hoa bên sông Thanh Đô. Nghe nói gia chủ chính là lão bản mới của Loan Cầm các, họ Khanh, tên Sương, tuổi trẻ tuấn mĩ, phong lưu phóng khoáng, vẫn chưa cưới vợ. Chỉ qua mấy ngày, tin tức này đã truyền khắp đế đô, khiến cho rất nhiều bà mối đều rục rịch, rất muốn đạp phá đại môn của Khanh phủ. Cũng may, đêm giao thừa, ngay cả bà mối cũng phải đoàn viên với gia đình, cho nên Khanh lão bản tuổi trẻ tuấn mĩ mới có thể thanh nhàn.
“Không được tiếp tục lấy việc này trêu đùa ta, bằng không những việc hỗn loạn bên ngoài, ta sẽ buông tay mặc kệ hết!” Ngụy Thanh Sương oán hận nhìn hai đệ đệ đang thong dong uống rượu, trong lòng than vãn làm đại ca thực khó. Có một vị chưởng quỹ biểu đệ từ trước tới nay đều bỏ mặc sự vụ còn chưa đủ, bây giờ ngay cả thân đệ đệ cũng bắt đầu lười, đem tất cả những chuyện to nhỏ bên ngoài giao hết cho hắn. Khóe môi Ngụy Thanh Hoằng vẫn mang theo tiếu ý, cầm lấy chén rượu nhét vào trong tay Ngụy Thanh Sương: “Được rồi đại ca, chúng ta không cười là được.”
Nhưng Thiển Ly Du thì nhíu mày, không quan tâm tới việc nụ cười của chính mình sẽ khiến những người xung quanh bị chấn động đến thế nào, y khẽ cười nói: “Sao chúng ta lại trêu đùa ngươi? Thanh Sương, ngươi cũng đã hai mươi mốt tuổi, các công tử nhà giàu khác đều đã thê thiếp thành đàn nữ nhân cả sảnh, ngươi lại vẫn một mình một thân. Hôm nay có bà mối tới cửa, ngươi hà tất phải lảng tránh như vậy a?”
Ngụy Thanh Sương trừng mắt nhìn Thiển Ly Du, thầm mắng “đúng là kẻ gây họa”, nhưng trong lòng biết người này có chút chú ý tới dung mạo của mình, cho nên không dám nói khỏi miệng. Những lúc thế này hắn lại nhớ tới nam nhân duy nhất có thể khiến Thiển Ly Du không biết ứng đối làm sao kia. Sau khi bị đế quân Lam Vũ phát hiện nơi ẩn náu, bọn họ cũng không cần tránh né nữa. Sống trong tòa tiểu trạch viện cũ có rất nhiều bất tiện, vì vậy ba người thương lượng với nhau tìm mua một đại trạch viện bên sông Thanh Đô rồi chuyển tới.
Thiển Ly Du chưa từng suy nghĩ rốt cuộc mối quan hệ giữa mình và nam nhân trong đế cung kia là gì. Bất quá, kẻ trong cuộc thì mê, người đứng ngoài nhìn lại tỉnh, từ sau mấy lần vị đế quân nọ âm thầm, lặng yên tới đây vào mỗi buổi tối, Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng đã dần dần chấp nhận “đệ phu” này. Nếu có sự hậu thuẫn kiên cố, thiên hạ vô song như vậy thì sau này bọn họ sống trong đế đô Lam Vũ tựa như ngồi dưới đại thụ hưởng bóng râm, vui vẻ tiêu diêu tự tại.
Ba người đang trêu đùa nhau thì Thanh Nguyệt bưng một khay sủi cảo còn đang bốc hơi nghi ngút bước nhanh từ ngoài cửa vào, cười nói: “Sủi cảo tới!” Khi chiếc bàn lớn bày đầy thức ăn, Ngụy Thanh Hoằng cảm khái nhìn muội muội vốn nên là thiên kim tiểu thư của mình, có chút đau lòng nói: “Hôm nay tiểu muội vất vả, mau ngồi xuống ăn. Nay là ngày tết, cũng là lần đầu huynh muội bốn người chúng ta tụ lại đón giao thừa…………..” Lời nói của Ngụy Thanh Hoằng gợi lên cảm xúc của những người còn lại, trong đôi mắt xinh đẹp của Thiển Ly Du xẹt qua thần sắc phức tạp, Thanh Nguyệt ửng đỏ viền mắt. Ngụy Thanh Sương nâng chén trước tiên, nhẹ giọng nói: “Thanh Hoằng nói không sai, này tuy là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng. Mong rằng huynh muội bốn người chúng ta hằng năm đều có hôm nay, hàng tháng đều có sáng nay………” Ba người còn kia nghe vậy liền nâng chén, hết thảy đều không cần nói ra thành lời.
…
“Ngày tết, sao lại buồn bã không vui như vậy?”
Tiếng nói quen thuộc vừa vang lên, bên hông cũng bị một cánh tay rắn chắc hữu lực quấn lấy, khí tức Thanh Mộc đàn hương quanh quẩn nơi chóp mũi. Buồn bã không vui? Y đâu có như vậy? Thiển Ly Du hơi nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Dạ Quân Hi: “Giao thừa ngày tết, đế quân bệ hạ vốn nên ở trong cung chủ trì yến tiệc chứ sao lại tới nơi này?”
Viện tử có sân riêng, cửa riêng này vốn là nơi ở của một mình Thiển Ly Du. Nhưng sương phòng gần đó lại đang có Bạch Khải Nhiên vốn là thái y trong Thái y viện ở tạm, xung quanh đây cũng rải rác không ít ảnh vệ của Ám bộ Lam Vũ, hơn nữa mỗi đêm trước khi đi ngủ còn có đế quân bệ hạ xuất hiện trong phòng, Thiển Ly Du cảm thấy chính mình sắp quen với những việc kỳ quái như vậy. Dạ Quân Hi nghe thấy thế nhẹ giọng cười khẽ, ôm lấy thiếu niên ngồi xuống nhuyễn tháp: “Chẳng lẽ là vì tối nay trẫm tới trễ, cho nên mới không vui? Đã là ngày tết, trẫm tất nhiên phải ở cùng ngươi thì mới thú vị.”
Cho dù hiểu được rằng không nên như vậy, nhưng Dạ Quân Hi không khống chế được chính mình, đường đường đế quân Lam Vũ mà lại mỗi ngày biến thành phi tặc bay khỏi đế cung đi tới nơi đây “hẹn hò” với người này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mới lạ, nhưng mỗi ngày có thể ôm Lấy Thiển ly Du vẫn khiến Dạ Quân Hi thỏa mãn không thôi. Thiển Ly Du nghe thấy lời nói đùa của hắn, lập tức liếc nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, thản nhiên nói: “Nếu ngày nào đế quân bệ hạ không tới, ta mới càng cảm thấy vui vẻ. Đường đường đế quân Lam Vũ, hành xử như vậy thật đúng là bất ngờ, không biết nếu truyền ra ngoài, mọi người có tin tưởng không…………”
“Này tất cả đều là lỗi của ngươi, nếu ngươi chịu theo trẫm hồi cung, trẫm cũng không cần phải tiếp tục như thế.”
Hôn lên thái dương của thiếu niên trong lòng, Dạ Quân Hi khẽ cười nói.
“Đế quân bệ hạ thật kiên nhẫn a……”
Ngày nào cũng nhắc tới việc này với y, chẳng lẽ hắn cho rằng kiên trì dai dẳng thì y sẽ đáp ứng sao? Thiển Ly Du cảm thấy nực cười. Khóe mắt thoáng liếc qua ánh mắt chuyên chú thâm thúy đang nhìn chính mình của đối phương, trong lòng bỗng bùng lên một chút bất an. Nam nhân này rất giỏi khống chế nhân tâm, điều này Thiển Ly Du đã sớm biết nhưng vẫn không dám thừa nhận, rằng ngay cả trái tim của chính y cũng sắp không chống đỡ được.
Nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt mê mang của Thiển Ly Du, tiếu ý trong mắt Dạ Quân Hi càng đậm, cố gắng đè thấp thanh âm, ôn nhu nói: “Từ ngày ngươi phóng hỏa lẩn trốn, trẫm đã thề sẽ bắt ngươi về hảo hảo khiển trách, sao có thể bỏ dở giữa chừng?”
Dạ Quân Hi đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ của người trong lòng càng ngày càng dao động, tin rằng không bao lâu nữa, hắn sẽ đánh tan sự phòng bị của y.