Ảm Dạ Ly Du

Chương 56




Nghe được hai chữ “Dẫn chậm”, Ngụy Thanh Hoằng lập tức ngẩn ra, còn Thanh Nguyệt thì không thể chống đỡ được thân thể đang run lên của mình, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống mặt đất, trên gương mặt là thần sắc không thể tin.

“Ngươi nói cái gì?!” Ngụy Thanh Sương mang theo vẻ mặt uể oải, mới vừa vội vàng trở về nhà liền nghe được tin Ly Du cảm thấy không khỏe, hắn không hề đi nghỉ ngơi mà lập tức đến đây, nhưng vừa bước vào cửa phòng liền nghe thấy hai chữ “Dẫn chậm”, nhịn không được liếc nhìn về phía thanh niên vốn nên là “hảo hữu”, mà hôm nay lại khiến bọn họ lạnh buốt trong lòng kia.

“Đại ca!” Ngụy Thanh Hoằng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Thanh Sương mang theo vài phần trách cứ, tuy rằng biết chuyện này không thể trách Thanh Sương, nhưng nếu đại ca trở về sớm, có lẽ Ly Du sẽ không………….

Ngụy Thanh Sương không chú ý tới thần sắc của đệ đệ, vẻ mặt hắn âm trầm, ánh mắt tựa như những mũi tên bắn thẳng về phía thanh niên vẫn mỉm cười kia, hắn mở miệng lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa nói Ly Du bị làm sao?” Không phải là chưa nghe được hai chữ kia, nhưng Ngụy Thanh Sương tựa như đang tự ngược, vẫn muốn nghe Minh xác nhận lại một lần. Nhớ tới không lâu trước kia, đệ đệ còn nằm ở trên giường toàn thân khô gầy tựa như một bộ thi cốt đã chết đi nhiều ngày, nhìn sang sắc mặt trắng bệch của Thiển Ly Du, Ngụy Thanh Sương thực sự đã đau lòng tới cực điểm – lúc trước Thanh Hoằng trúng độc còn có Ly Du mạo hiểm tính mạng vào cung tìm kiếm vật cứu mạng, nhưng hôm nay Ly Du như vậy, hắn thân là đại ca, lại không biết nên làm gì để cứu y.

Minh nhìn sự biến đổi thần sắc trên gương mặt Ngụy Thanh Sương, thản nhiên lặp lại một lần tựa như không hề phát hiện ra ánh mắt lãnh liệt như muốn giết chết chính mình của đối phương: “Dẫn chậm, ta nói Ly Du trúng Dẫn chậm.”

Ngụy Thanh Sương còn chưa động thủ, Ngụy Thanh Hoằng đứng một bên đã ra tay trước – nắm lấy cổ áo của Minh, vung tay nện một quyền thật mạnh lên gương mặt đạm nhiên hờ hững của Minh.

“Thanh Hoằng!”

“Nhị ca!”

Ngụy Thanh Sương cũng Thanh Nguyệt vội vàng kêu lên, hiển nhiên là không lường trước được người ôn hòa dịu dàng như Ngụy Thanh Hoằng cũng có hành động như thế. Nhưng chỉ có Ngụy Thanh Hoằng mới hiểu được, mạng của hắn là do Ly Du cứu về, hôm nay thiếu niên thiện lương, nhu nhược này lại phải chịu cảm giác sống không bằng chết đó. Đối mặt với kẻ chủ mưu, hắn cũng không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng.

“Xem ra là ta đoán đúng, các ngươi quả nhiên đã biết được chút gì.” Đã không còn nội lực, một quyền mà Ngụy Thanh Hoằng cũng chẳng là gì đối với Minh, Minh vươn tay xoa xoa mặt, trong hai tròng mắt lóe lên một tia âm trầm.

“Ngươi đã có được thứ ngươi muốn, vì sao còn không ngừng làm phiền chúng ta?!” Ngụy Thanh Hoằng đè xuống lửa giận. Dựa vào tình nghĩa trước kia, bọn họ vốn không định dính dáng gì với người này nữa, vẫn nghĩ rằng hắn đạt được thứ hắn cần thì sẽ yên lặng rời đi. Nhưng đêm qua khi nghe tin người này tới tìm bọn họ, bọn họ mới biết, người này hình như còn chưa có ý định rời đi. Mà sáng nay, liền xảy ra chuyện như vậy……Hắn rốt cuộc là muốn thứ gì?

“Thứ ta muốn?” Minh dường như nghe được chuyện gì nực cười, cười lạnh, nhìn về phía Thiển Ly Du đang nằm trên giường, “Muốn trách thì trách Ly Du quá mức thông minh. Đáng tiếc đây chỉ là tự cho mình là người thông minh. Nếu ngoan ngoãn giao thứ kia cho ta, ta cũng sẽ không dùng hạ sách này, lại hạ Dẫn chậm.”

Nghe vậy ba người đều trừng mắt nhìn hắn, Ngụy Thanh Sương căm hận nói: “Quả nhiên là ngươi hạ…………..” Cho dù đã sớm đoán được vô luận là Dẫn chậm mà Thanh Hoằng hay Ly Du trúng phải, cũng đều do Minh hạ, nhưng bây giờ nghe hắn chính miệng nói ra, bọn họ vẫn cảm thấy khiếp sợ từ dưới đáy lòng, “Ly Du đã giao Trào phượng cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?!”

“Thật không? Các ngươi cho là như vậy? Xem ra một chiêu mạn thiên quá hải (lừa dối) của Ly Du, không chỉ lừa một mình ta a……….Ta nói có sai không Ly Du?”

Thiển Ly Du chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt tựa như đang nằm trong hầm băng, trong lúc mơ màng nghe được câu hỏi của Minh, y vẫn cong lên khóe môi lộ ra nụ cười: “Quả thực đã lừa được ngươi, không phải sao?” Y vẫn chưa nói chuyện tráo Trào phượng cho mấy người khác, chỉ vì y nghĩ đây là thứ mà người trong thiên hạ đều mơ ước, bọn họ biết ít thì càng an toàn. Nhưng không ngờ, Minh lại phản kích nhanh như vậy……….

Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng còn chưa hiểu được Ly Du và Minh đang nói về chuyện gì, đã thấy Minh khom người xuống, mỉm cười tại bên tai Thiển Ly Du tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Ly Du, tuy nói ngươi đã thành công, Dẫn chậm không cần Trào phượng cũng có thể giải được, nhưng độc của Dẫn chậm, trong thiên hạ này ngoại trừ ta không ai có thể giải được. Ta vốn không muốn thương tổn các ngươi, nhất là ngươi. Dung mạo tuyệt sắc như vậy, nếu hương tiêu ngọc vẫn thì thực sự rất đáng tiếc…………. Ngươi chỉ cần đem Trào phượng thật giao cho ta, ta sẽ lập tức giải độc cho ngươi.”

Thiển Ly Du nghe vậy, cố gắng mở mắt nhìn gương mặt tái nhợt quen thuộc phía trước, cho dù trúng phải kịch độc, y vẫn cười khẽ như trước: “Minh, ngươi tới chậm, Trào phượng đã vật quy nguyên chủ từ lâu, bây giờ đang nằm trong tay đế quân Lam Vũ. Ngươi có thể hạ độc ta, nhưng tử sĩ của ngươi, sợ rằng không thể tới gần Dạ Quân Hi dù chỉ một bước……………….”

Thiển Ly Du nói xong liền nhắm lại hai tròng mắt tuyệt sắc. Bởi vì y không còn khí lực, đã gần như sắp ngất đi, hơn nữa y cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia.

Mấy người còn lại nhìn sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, song quyền càng lúc càng nắm chặt của Minh, thì đều bắt đầu phòng bị. Ngụy Thanh Sương đi tới bên giường, đứng che chở ở phía trước hai đệ đệ. Nhưng Minh cùng không động thủ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, rồi nói: “Các ngươi cũng đã biết công hiệu của Dẫn chậm, ba tháng sau Ly Du sẽ biến thành một cỗ xương khô. Nên làm thế nào, chắc hẳn cũng không cần ta nhiều lời. Ba ngày sau ta sẽ quay lại.” Nói xong liền phất áo rời đi, thân ảnh quỷ dị biến mất chỉ trong nháy mắt.

Thấy Minh rời đi, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoàng đều cảm thấy toàn thân vô lực ngồi phịch xuống giường, nhìn thiếu niên nằm trên giường, nghe y nỉ non một câu: “Không cần lo lắng, ta chỉ mệt mỏi……………” Hai người đều nhịn không được nhăn chặt mày lại. Bọn bọ nên làm gì bây giờ………..

Còn Ngụy Thanh Sương, nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua trong Loan Cầm các, trong lòng càng cảm thấy rối như tơ vò.

Đế cung, ngự thư phòng.

Mới vừa hạ triều, Dạ Quân Hi đang ở ngự thư phòng thực hiện trách nhiệm của một vị minh quân – xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương mà triều thần thượng tấu. Nam nhân đang cúi đầu cho nên không phát hiện ra sự khác thường của sắc trời, tới khi nghe được những tiếng ồn ào bên ngoài, mới cau mày, đứng dậy thong thả đi tới bên cửa sổ, chỉ liếc qua, trong đôi mắt phượng đã hiện lên một tia dị sắc (thần sắc kỳ lạ). Xa xa phía chân trời có một vệt sáng bảy màu, dưới ánh dương quang lại không hề yếu ớt mờ nhạt, trái lại còn có vẻ chói mắt, thiêu đốt hơn cả ánh mặt trời.

Trời sinh dị tượng (hiện tượng khác lạ), không biết những kẻ ngu xuẩn bên ngoài kia sẽ vì điều này mà bịa ra chuyện hoang đường gì. Dạ Quân Hi cong lên khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc, đang định xoay người tiếp tục phê duyệt tấu chương. Thì đúng lúc này, “dị tượng” thực sự mới sảy ra.

Chiếc hà bao giắt ở bên hông, bên trong có chứa bức tượng dị thú cùng khối ngọc bội bằng Tử tô thạch đột nhiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Cho dù là người chưa bao giờ sợ hãi chuyện gì như Dạ Quân Hi thì trên gương mặt cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tia sáng càng lúc càng mạnh, cho đến khi rực rỡ tựa như những ngọn lửa màu trắng, ánh sáng chói mắt, mãnh liệt đó khiến đôi mắt phượng kia không thể không nheo lại.

Tất cả đều xảy ra chỉ trong giây lát, đợi tới khi Dạ Quân Hi mở mắt ra, thì chiếc hà bao đã được một vầng sáng nhu hòa bao lấy, ánh sáng này khiến kẻ khác cảm thấy an tâm, bình thản. Dạ Quân Hi lập tức nhớ tới vệt sáng bảy màu phía chân trời – chẳng lẽ là có liên quan tới vệt sáng đó?

Dạ Quân Hi nghiêm mặt nhìn chiếc hà bao bên hông, một lát sau mới vươn tay gỡ xuống, sau đó lấy Trào phượng ra.

Phút chốc, trong đôi mắt phượng chiếu ra vầng sáng bảy màu nhu hòa, hư hư thực thực, thần sắc lạnh lùng trên gương mặt Dạ Quân Hi lập tức chuyển thành ngạc nhiên cùng kinh diễm, lúc này bức tượng dị thú kia đã được vầng sáng bảy màu bao bọc, thứ nằm trong tay hắn tựa như không phải một vật chết, mà cũng có sinh mệnh của chính mình. Chỉ nháy mắt sau, Trào phượng đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, Dạ Quân Hi vội vã vươn tay che chở đôi mắt, cho nên cũng bỏ lỡ một cảnh tượng tuyệt đẹp – từ đỏ tới tím, bảy loại màu sắc biến hóa tuần hoàn, cuối cùng hội tụ thành màu trắng, thấm nhập vào bức tượng tựa như đang bị hấp thu, ánh sáng lập tức tán đi, bức tượng vốn màu đen lúc này lại trong suốt như ngọc lưu ly, không còn bị ánh sáng bao phủ, Trào phượng hoàn toàn hiện ra trước mắt Dạ Quân Hi.

Đây là………..cái gì?!

“Bệ hạ?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của Lâm Hứa, bên trong sự trầm ổn còn có chút kinh sợ, có lẽ là vì phát hiện ra dị tượng trong ngự thư phòng.

Dạ Quân Hi ổn định lại tâm thần, đem thứ tựa như một khối ngọc lưu ly kia nắm chặt trong tay, trầm giọng nói: “Tiến vào.”

“Bệ hạ, vi thần ở bên ngoài nhìn thấy………” Mới nói được phân nửa, Lâm Hứa liền thấy thứ nằm trong tay Dạ Quân Hi, lập tức sửng sốt. Tuy rằng nhìn ra được đó chỉ là một bức tượng, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ thấy được thứ gì đặc biệt như thế. Chất ngọc vừa lóng lánh lại trong suốt, chắc chắn là cực phẩm trăm năm khó gặp. Bất quá, bệ hạ có được thứ này từ bao giờ a?

“Trào phượng.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, Dạ Quân Hi nhìn thần sắc nghi hoặc chuyển sang khiếp sợ trên mặt Lâm hứa, liền nói thêm: “Việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”

“Vi thần minh bạch.” Tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Lâm Hứa cũng không do dự, lập tức khom người lĩnh mệnh. Sự tình liên quan tới Thánh vật trong truyền thuyết, tất nhiên không thể cho người khác biết được chuyện này, để tránh dẫn tới những phiền phức không cần thiết.

“Xem ra tế ti Lang Tê quả thật là vì chuyện này mà đến. Không biết những dị biến kia có liên quan tới bọn họ hay không……………..” Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia hàn ý, Dạ Quân Hi lạnh lùng nói, “Theo dõi chặt chẽ dịch quán, không cho những kẻ không liên quan ra vào.”

“Vi thần lĩnh chỉ.”