Sắp tới chạng vạng, đế cung Lam Vũ chứa mấy ngàn người lại có vẻ yên tĩnh không tiếng động. Mặt trời chiều ngả về Tây, rặng mây đỏ che kín bầu trời, làm cho người ta bất giác nhớ lại hình ảnh mới thấy được từ mấy canh giờ trước trong đế lăng, sau lưng liền cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.
Sợ rằng không ai quên được bộ dáng ôm nhau hôn môi của đế quân bệ hạ và thiếu niên tuyệt sắc kia, một người được bao lấy bởi ánh lửa đỏ rực, một người bị ánh sáng xanh quay xung quanh. Mà lão hòa thượng – người tạo ra tình cảnh đó, lại không thấy bóng dáng ngay khi hai luồng ánh sáng xanh đỏ biến mất. Cấm vệ đã lục soát toàn bộ đế lăng, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.
Sau cơn khiếp sợ, quần thần hậu phi đều chờ đợi đế quân bệ hạ quyết đoán xử trí chuyện quỷ quái này, chí ít cũng đưa ra lời giải thích hợp lý. Không chỉ về thân phận của Quốc sư, mối quan hệ giữa hai người mà còn cả chuyện “mãnh thú” từng bị tiên hoàng hạ lệnh che giấu vào mười lăm năm trước.
Nhưng sau khi từ đế lăng quay về đế cung, đế quân bệ hạ lại lập tức cùng Quốc sư đại nhân đến Thương Kình cung, tròn hai canh giờ bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Ngay cả Thần thân vương đi vào hỏi, cũng bị Lâm Hứa Lâm đại nhân cản lại, nói là hai người đang thương nghị chuyện quan trọng, phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Bị ngăn ở ngoài, Dạ Tuấn Thần chắp tay nhìn cửa cung đóng chặt của Thương Kình cung, mày nhíu chặt, nán lại một lúc mới rời đi, trong lòng không ngừng chửi mắng – cái gì mà thương nghị chuyện quan trọng, rõ ràng là dục hỏa đốt người, lôi kéo nhau đi tiêu hỏa! Đức hạnh của đệ đệ mình, hắn là huynh trưởng sao có thể không biết?! Nháo ra chuyện lớn như vậy, mà lại đóng cửa chỉ quan tâm tới sự sung sướng của bản thân… Hôn quân, hôn quân!
Bất quá những lời này Dạ Tuấn Thần cũng chỉ dám nói thầm trong lòng một chút mà thôi. Vì sợ bị quần thần vây công, sau khi rời khỏi Thương Kình cung Dạ Tuấn Thần liền dùng mật đạo ly khai đế cung, tính toán tới Khanh phủ lánh nạn. Còn về chuyện thần kỳ quái lạ này… Thôi thôi, đợi ngày mai lâm triều lại hỏi.
Trong tẩm cung rộng lớn, tấm màn bằng gấm màu đỏ sậm buông xuống, che đi vô tận xuân sắc trên chiếc long sàng.
Tiếng thở gấp có chút áp lực gián đoạn truyền ra; ngày cả Thanh mộc đàn hương thanh nhã cũng xen lẫn đôi chút xạ hương.
Dù đã kiệt lực áp chế nhưng một tiếng thét vẫn vang lên, sự rung động kịch liệt trên long sàng rốt cuộc cũng dừng lại.
Thiển Ly Du nằm trên chăn gấm không ngừng thở gấp, tóc đen có chút tán loạn, mồ hôi đầm đìa. Toàn thân từ vai tới thắt lưng đều che kín những ấn ký diễm lệ, mà người khởi xướng còn đang không ngừng lưu lại càng nhiều ở khắp các nơi.
Đôi môi nóng bỏng tiến đến chiếc cổ trắng muốt, tựa như cố ý lưu lại hồng ấn không thể che giấu trên làn da non nớt, đồng thời, bàn tay xấu xa lại bắt đầu xoa nhẹ…
“Dạ Quân Hi!” Nắm lấy bàn tay đang vươn xuống đùi mình của nam nhân, Thiển Ly Du quay đầu liếc mắt lườm hắn, “Ngươi đừng quá đáng.”
Hai tròng mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước không có chút uy hiếp nào đối với Dạ Quân Hi, trái lại còn vô cùng mị hoặc, khiến hầu kết Dạ Quân Hi bất giác chuyển động, bụng dưới bắt đầu nóng lên.
Bất quá, Dạ Quân Hi vẫn rất thương yêu vật nhỏ của hắn, từ khi trở về tẩm cung liền ôm y vài lần, có lẽ đã mệt thảm. Vì vậy Dạ Quân Hi mở miệng cười, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên hàng mi đang nhíu lại vì bất mãn: “Chỉ trách Du Nhi quá đẹp. Bộ dáng như vậy vươn tới hiến hôn, ta há có thể phụ một phen ý tốt của Du Nhi?” Nói là nói vậy, nhưng bàn tay ấm áp lại vươn tới phần hông đang nhức mỏi của Thiển Ly Du, nhẹ nhàng xoa ấn, lập tức khiến Thiển Ly Du thả lỏng, mặc hắn ôm chính mình vào lòng.
Thiển Ly Du biết Dạ Quân Hi đang nói tới việc y vươn tới hôn hắn trước mặt quần thần hậu phi tại đế lăng, nhưng đó là vì tình cảm bộc phát, không mang chút ý tứ dẫn dụ nào, đáng trách là lại bị nam nhân này xuyên tạc, nếu không phải y liều chết chống cự thì chỉ sợ người này sẽ đại phát thú tính ngay trong chiếc long liễn trên đường trở về.
Nghĩ vậy, Thiển Ly Du không khỏi oán giận thân thể này, nếu không phải thân thể này quá mức nhu nhược, võ công nội lực mọi thứ đều không bằng Dạ Quân Hi thì y sao có thể tùy ý cho nam nhân muốn gì được nấy?!
“Giờ nào rồi?” Nằm nghỉ một lát, thắt lưng bớt đau nhức, Thiển Ly Du mở miệng hỏi.
Dạ Quân Hi vén mạn trướng nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Mới qua giờ Thân. Du Nhi đói bụng?” Dạ Quân Hi bỗng nhiên nhớ tới, hình như hai người ngay cả ngọ thiện cũng chưa dùng liền lăn lên giường, nhớ tới thân thể nhu nhược của Thiển Ly Du, hắn không khỏi mắng thầm chính mình một tiếng.
“Có chút, tắm rửa trước.” Vừa rồi ra mồ hôi hơn nữa trên người dính chút chất lỏng khó nói, Thiển Ly Du vạn phần khó chịu, y hơi nhíu mày.
Đáp án của thiếu niên nằm trong dự liệu, Dạ Quân Hi mỉm cười vén mạn trướng, mặc áo xuống giường, xoay người dùng trung y bọc lấy thiếu niên, vạn phần thương tiếc ôm ngang lấy đi về phía dục trì ở hậu điện.
Thiếu niên tuyệt sắc được đế vương tự mình ôm lấy, y sam không che được diễm sắc sau khi thừa hoan, chỉ là đôi chân nhỏ trắng nõn cân xứng, liền đủ mê hoặc nhân tâm.
Cung nga hầu hạ trong điện lập tức đỏ ửng mặt, không dám ngẩng đầu nhìn, chuẩn bị xong đồ dùng tắm rửa liền rời khỏi hậu điện. Dẫu sao từ khi Quốc sư đại nhân vào ở Thương Kình cung, mỗi khi tắm rửa, đế quân bệ hạ đều không cho phép có người ở bên…
Khi hai người đi ra hậu điện, vãn thiện đã chuẩn bị xong. Từ trước tới nay Lâm Hứa vẫn suy xét chu toàn, nghĩ tới hai người chưa dùng ngọ thiện liền sai người nấu cháo, dịch cháo trong suốt xen lẫn bào ngư sò điệp tươi ngon, khiến kẻ khác mở rộng khẩu vị.
Một chén cháo lót dạ giảm bớt cơn đói trong bụng, Thiển Ly Du cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ ùa đến sau một hồi kích tình thiên hôn địa ám.
“Hi, chuyện vị cao tăng kia, ngươi thấy thế nào?”
“Trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, hôm nay nếu nói hoàn toàn không tin, quả thực là nói nhảm.” Dạ Quân Hi vừa nói vừa gắp một miếng cá non mịn để vào trong bát Thiển Ly Du, “Chuyện Trào phượng, cộng thêm những hiện tượng quái dị trước kia, lời nói của lão hòa thượng xác thực có vài phần đáng tin. Huống chi…” Nói tới đây, Dạ Quân Hi bỗng nhiên dừng lại.
“Huống chi cái gì?” Thiển Ly Du có chút nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
“Huống chi, Du Nhi có còn nhớ tên Đại Tế ti Tích Nguyệt của Lang Tê cũng từng nói điều giống vậy?” Dạ Quân Hi nói, hiển nhiên hắn nhớ tới Tích Nguyệt kẻ mang đến vô số phiền phức cho bọn họ, nhưng lại không thể tru sát, trong mắt xẹt qua một tia hàn ý.
Thiển Ly Du nghe thế nhíu mày, trong đầu đột nhiên nhớ tới trước kia, khi y còn chưa nhập cung, Tích Nguyệt nói “Trào phượng đã nhập thế, Thần phượng hồi chốn cũ, ngươi nhất định không chiếm được người nọ”.
Xưa nay lời thuật lại về Phượng hoàng và Chu tước có đủ loại, nhiều vô kể, các nhà các phái đều có cách giải thích riêng.
Phượng hoàng chính là vua của loài chim, mà Chu tước lại là thần điểu chưởng quản bảy vì sao phía nam. Bất quá cũng có người nói Phượng hoàng và Chu tước là cùng một loại Thánh thú. Rốt cuộc là sao, vẫn không có kết luận.
Vậy “Thần phượng” mà Tích Nguyệt nói và “Thần điểu” trong lời lão hòa thượng, có tương đồng hay không?
Nếu hai người nói về cùng một thứ, vậy Tích Nguyệt nói với Dạ Quân Hi “Ngươi nhất định không chiếm được người nọ”, mà lão hòa thượng lại nói “Thần điểu chuyển thế mà sinh, hóa giải sát khí mãnh thú” hình như đang ám chỉ hai người sẽ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng trong đó còn có thâm ý gì?
Thiển Ly Du nghĩ vậy, bất tri bất giác buông xuống đôi đũa trong tay, trong mắt hiện vẻ phức tạp. Thần điểu, mãnh thú, xuất thế, quy vị… Tất cả đều quá hư ảo, khiến y cảm giác như chính mình đang chìm trong một giấc mộng hoang đường. Nhưng việc này lại liên quan tới tương lai của y và Dạ Quân Hi, là nắm tay quan sát thiên hạ, hay không thể ở bên nhau?
“Du Nhi quên những gì chính mình đã nói trước kia sao?” Nhìn thần sắc ngưng trọng của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi cũng buông đũa, giơ cằm y lên, ấn một nụ hôn lên khóe môi y.
Lời chính mình đã nói trước kia? Thiển Ly Du trừng mắt, nhìn đôi mắt mang cười của nam nhân, không lâu sau ký ức dần dần quay lại —-
“Vô luận tên Tích Nguyệt kia nói gì, mặc kệ hắn có thần lực gì, nếu ta và ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải sợ câu “không chiếm được” của hắn? Nếu thật sự có ngày có vật gì khiến ngươi ta xa nhau, với lực lượng của đế quân Lam Vũ như ngươi, chẳng lẽ còn sợ không tìm được ta hay sao? Nếu ngươi thực sự không tìm được ta, vậy hãy chờ ta tới tìm ngươi, được không?”
Những gì y đã nói dần dần hiện lên từng chữ từng chữ trong đầu, đôi môi xinh đẹp cũng từ từ cong lên độ cong mỹ lệ, vệt chu sa ở khóe mắt nhẹ múa, dụ hoặc tới mức Dạ Quân Hi không tự chủ được cúi đầu hôn lên: “Tựa như lời nói của ngươi, đó chính là lời thề mà Du Nhi dành cho ta, nếu đã quên, sẽ phải bị phạt…..”
Thiển Ly Du nghe vậy độ cong bên khóe môi càng đậm. Nhớ tới sự kính nể và khiếp sợ khi văn võ bá quan nghe nói y là “Thần điểu giáng thế”, một tia bất an duy nhất trong lòng Thiển Ly Du cũng dần dần biến mất.
Không sai, những chuyện tương lai không ai có thể dự liệu. Nhưng chỉ cần hai người bọn họ bất ly bất khí, thì ai có thể đưa bọn họ xa nhau? Cho dù có ngày hai người bị ép chia lìa, một người cũng sẽ dùng hết toàn lực để tìm kiếm người kia. Chữ tình nếu đã khắc sâu trong lòng, còn có gì phải sợ?