Bị Tô Thụy cưỡng ép kéo ra tẩm điện, Thanh Nguyệt đã cực lực giãy dụa nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiển Ly Du bị Dạ Quân Hi ôm vào trong lòng ngực, và đại môn của tẩm điện thì từ từ đóng chặt lại, mấy tên thiếp thân thị vệ trực thuộc Lam Vũ đế quân tay cầm lợi khí (vũ khí sắc bén) nghiêm túc đứng canh phía trước, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy.
“Chủ tử… không…” Thanh Nguyệt nôn nóng tới mức suýt nữa khóc ra. Nàng biết Thiển Ly Du không chạy trốn trong hành trình tới Lam Vũ đế quốc, ngược lại lại một mạch tiến vào bên trong đế cung nguy hiểm này là vì cái gì. Là vì cứu người, là vì thánh vật Trào Phượng trong truyền thuyết chứ không giống như Thiển Như Nguyệt vì đạt được ân sủng của Lam Vũ đế quân mà đến. Chủ tử tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao có thể chịu được nỗi nhục phải hầu hạ dưới khố nam nhân! Bất chấp đao kiếm trong tay thị vệ, Thanh Nguyệt vẫn giãy dụa muốn xông vào như trước, tuy rằng nàng hiểu cho dù nàng có đi vào cũng sẽ không thay đổi được chuyện gì, chính là tấm lòng trung thành với Thiển Ly Du thúc đẩy nàng làm như vậy.
“Đủ rồi!”
Rốt cục không chịu nổi, Tô Thụy thấp giọng quát, vung tay giáng một cái tát vào người còn đang giãy dụa không thôi, “Chủ tử là Thượng quân mà bệ hạ thân phong, là một trong những phi tần trong hậu cung của bệ hạ, vì bệ hạ thị tẩm đó chính là bổn phận, ngươi cuồng loạn như thế làm cái gì?!”
“Ngươi!”
Thanh Nguyệt vừa nâng một tay ôm lấy bên má bị đánh, vừa đỏ mắt trợn trừng nhìn Tô Thụy. Ngày thường tuy biết Tô Thụy này là người của Dạ Quân Hi, nhưng đối xử với nhau lại vẫn ôn hòa thân cận, Tô Thụy này hầu hạ chủ tử cũng coi như tận tâm hết sức, cho nên cả hai chưa từng có mâu thuẫn gì. Nhưng giờ phút này, Thanh Nguyệt lại cảm thấy vạn phần căm hận nữ tử trước mắt. Nhất định là nàng… Nhất định là do nàng ngày ngày bẩm báo với Dạ Quân Hi, mới có thể rước lấy mối họa hôm nay!
Đối với ánh mắt căm ghét của Thanh Nguyệt, Tô Thụy chỉ hơi hơi nhíu mày, vốn định nói thêm vài câu, lại nhớ tới chính mình còn phụng hoàng mệnh, không thể để lộ sơ hở trước đôi chủ tớ này, nói càng nhiều thì sai càng nhiều, không bằng ngậm miệng lại. Suy tư một chút, liền liền dịu lại khẩu khí, ôn hòa khuyên nhủ như những ngày thường:
“Vào trong hậu cung này, chính là thân bất do kỷ. Ta biết có lẽ chủ tử cũng không nguyện ý tới đây. Nhưng hôm nay chuyện đã tới nước này, chiếm được sự sủng ái của bệ hạ, thì những ngày ở trong hậu cung sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Vô luận là chủ tử hay là ngươi, đều phải nghĩ thoáng ra mới tốt.”
Lời nói ôn hòa mềm mại của Tô Thụy khiến cho Thanh Nguyệt vốn suýt chút nữa sụp đổ dần dần bình tĩnh lại, tức giận chưa tiêu, nhưng lý trí cũng đã dần tỉnh táo. Nhìn tầng tầng thủ vệ trước cửa điện, nàng ý thức được suy nghĩ muốn đấu tranh và cứu lấy chủ tử của chính mình là yếu ớt và bất lực tới mức nào. Nàng đã thất thố trước mặt Tô Thụy, không thể mắc thêm lỗi lầm, làm cho Tô Thụy nhận ra điều gì. Việc đã tới nước này, nàng chỉ có thể hy vọng chủ tử có thể bình yên vô sự. Tin rằng thiếu niên trí tuệ kia, chắc chắn có thể an toàn…………..
Trong tẩm điện, Thiển Ly Du sau phút chốc giật mình bây giờ cũng đã phục hồi tinh thần lại. Nhìn ra cánh cửa điện đóng chặt, thiếu nhiên không khỏi cười khổ trong lòng…Sao lại bước tới tình trạng này đâu? Khuôn mặt này, chỉ sợ ngay cả một cung nga thị nữ trong hậu cung cũng kém, vị Lam Vũ đế quân nắm giữ hậu cung mỹ nhân vô số này nếu thật sự muốn y thị tẩm chẳng phải là rất buồn cười sao? Bỗng nhiên cơn ác mộng đêm nào lại thoáng hiện lên trong lòng, Thiển Ly Du nao nao…Chẳng lẽ khung cảnh kiếp trước trong cơn ác mộng chính là biểu thị giờ khắc này? Nghĩ vậy, Thiển Ly Du không thể khắc chế, cả người run lên, nháy mắt cứng còng sống lưng.
Nhận thấy sự run rẩy và cứng ngắc của người đang nằm trong lòng, Dạ Quân Hi thoáng nhíu mày. Thân mình ở trong vòng tay vô cùng suy nhược, đối với một thiếu niên mười bốn tuổi, nhất là thiếu niên này lại là hoàng tử cao quý mà nói cũng quá mức nhỏ nhắn gầy yếu. Xem ra người này ở trong hoàng cung Diệu quốc đúng là chịu không ít khổ sở. Không biết vì sao, trong lòng Dạ Quân Hi hiện lên một tia thương tiếc. Nhưng cứ nghĩ tới dưới bề ngoài nhu nhược khả khi của Thiển Ly Du này lại cất dấu trí tuệ và giảo hoạt thế nào, Dạ Quân Hi liền hơi hơi cong lên khóe môi.
Khí tức nam nhân tinh khiết mà cường đại cũng như cánh tay kiên cố hữu lực kia vây quanh toàn thân, Thiển Ly Du nhận thấy bàn tay vốn đang ôm trên bả vai đang bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở sau lưng. Ngay sau đó cánh tay trên lưng bất chợt buộc chặt, mà y cũng bị ép ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dung nhan khiến kẻ khác hít thở không thông của Dạ Quân Hi .
Gương mặt bị nâng lên giống với những gì hắn đã thấy, không kiều mị động lòng người, cũng không thanh lệ thoát tục, nhiều lắm cũng chỉ có thể cho là thanh tú mà thôi, thật sự là không chỗ nào đặc biệt. Chỉ có đôi mắt còn mang theo sương mù kia, còn có thể coi như “xinh đẹp”. Trong hậu cung của hắn, từ quý phi, cho tới luyến sủng không danh phận, không có người nào lại không dung mạo xuất chúng, dáng người hoặc nhân (mê hoặc người khác), người có dung mạo bình thường vô kì như Thiển Ly Du lại được phong làm Thượng quân đúng là chuyện xưa nay chưa từng có. Hậu cung đều nghĩ đế quân bệ hạ phong địa vị Thượng quân vinh sủng cho Thiển Ly Du chỉ bởi vì y là hoàng tử Diệu quốc cùng với sự ái ốc cập ô (yêu ai yêu cả đường đi) đối với Thiển Như Nguyệt, tuy rằng sự thật đều không phải như thế, bất quá Dạ Quân Hi cũng đúng là vì hoài nghi tâm tư của y mới có thể như vậy. Về chuyện đêm nay tiến đến Uyển Anh điện, lại chỉ vì hứng trí dâng lên, hoàn toàn là đột nhiên mà thôi. Nhưng giờ phút này ôm lấy con hồ ly đang khoác da dê trong lòng, Dạ Quân Hi chợt cảm thấy được, cho dù là bề ngoài bình thường như thế, thoáng nếm thử một chút lại có sao đâu? Lam Vũ đế quân khi đã quyết định chủ ý thì sẽ quyết không chần chờ, giống như con báo săn khi đã chọn được con mồi sẽ không rời đi mục tiêu, cho tới tận khi chồm lên cắn đứt yết hầu của con mồi nhìn con mồi vừa chảy máu vừa dãy dụa đến chết mới có thể bỏ qua.
Nhiệt độ hơi lạnh không thể dự đoán ấn lên đôi môi, mang theo khí phách cuồng ngạo của một vị đế vương và một tia hương khí đủ khiến người khác ý loạn thần mê. Thiếu niên không hề phòng bị kia bởi vì hơi giật mình và không biết làm sao mà khiến đôi mắt hắc diệu thạch trừng lớn, tia sáng hoa lệ lộng lẫy hiện lên trong đôi mắt, khí tức nam tính xa lạ và bá đạo đột nhiên tràn ngập khắp miệng mũi khiến cho Thiển Ly Du giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong giây lát không thể nhúc nhích. Dung nhan trước mặt bởi vì khoảng cách quá gần mà trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra ngũ quan thâm thúy mà chỉ có ông trời mới có thể tạo ra. Ngón tay nắm lấy cằm dưới thon dài hữu lực, giống như hắn chỉ cần hơi động một chút cũng có thể bóp nát cằm y……. Tựa như tình thên phích lịch (sấm sét giữa trời quang) Thiển Ly Du rốt cuộc hiểu được vị Lam Vũ đế quân này đang làm gì…….. Dạ Quân Hi cư nhiên…… cư nhiên hôn y?!
Đầu lưỡi ướt át mềm mại mà lại xảo quyệt bá đạo không biết khi nào đã đột phá phòng tuyến chui vào trong miệng, cường ngạnh bức bách y, ôm lấy đầu lưỡi y cùng khởi vũ. Khi đã phục hồi tinh thần lại Thiển Ly Du cảm thấy chóng mặt…Phần trí nhớ của kiếp trước vốn xa xôi mơ hồ, vốn chỉ có thể ngẫu nhiên xuất hiện ở trong mơ, vốn nên đã quên đi từ lâu phút chốc lại giống như đèn kéo quân, từng chút từng chút hiện ra trong đầu y. Không cần…… không cần nhớ lại…… Thiển Ly Du không khỏi nhăn chặt lông mày, rồi không ngừng nói thầm dưới đáy lòng. Hồi ức đó, so với cơn ác mộng vào ban đêm càng khiến y cảm thấy bi ai, trái tim băng giá……. cùng ghê tởm.
Ông trời nhân từ cho y có cơ hội sống lại, cho y một cơ thể hoàn toàn mới, rồi lại đem sự dơ bẩn đến kinh khủng của cả đời trước ban cho y. Nhưng những chuyện này đã qua rất lâu rất lâu, lâu đến khiến cho Thiển Ly Du nghĩ, cuộc sống mười bốn năm này đã đủ để y phai nhạt sự xấu xa vô cùng kia, phần hồi ức khó có thể chia sẻ, chất chứa đầy màu tươi và hận thù kia…
Nhưng nụ hôn đột ngột xảy ra này, đến từ một đế quân của một quốc gia, nụ hôn đầy khinh bạc (đùa giỡn) ý lại khiến cho trí nhớ vốn đã trôi đi của y đột nhiên bừng bừng hiện lên trong óc! Người kia, cũng là nam nhân, cũng là vua một nước, nhưng lại đã da nhăn tóc bạc, gần đất xa trời………..Nhưng ngay cả như thế, chính là một câu nói bâng quơ, thậm chí tràn ngập ý tứ ban ân, liền khiến cho y khi đó vừa mới nhược quán (hai mươi tuổi), phải vào hậu cung trở thành một thứ đồ chơi, hầu hạ dưới khố nam nhân! Sự sỉ nhục khi thân là nam nhân lại bị bức bách phải hầu hạ dưới khố nam nhân khác, vẻ mặt vào luồn ra cúi của phụ thân, tất cả những hình ảnh thoáng hiện trước mắt làm cho thân thể vốn cứng còng của Thiển Ly Du chợt run mạnh lên!