Ám Dạ Du Hiệp

Chương 6: Thúc thúc Mễ Lặc




Trong một ngõ nhỏ đằng sau quán trọ Liệt Mã.

Một đạo tặc trẻ tuổi đang ngáp dài chán nản, đôi mắt đờ đẫn rình rập.

Nhiệm vụ này thực sự quá tẻ nhạt. Nghe nói cố chủ chỉ đích danh đối phương, nàng là một chiến sĩ bán tinh linh, nhưng mà lão đại chỉ yêu cầu theo dõi hướng đi của nàng, việc bọn họ cần làm, là đem hành tung của cô gái bán tinh linh báo cáo cho cấp trên.

"Nửa đêm canh ba, ai mà đi ra đường chứ.... Gặp lính tuần tra thì phiền toái." Đạo tặc cố nén uể oải.

Lão đại hắc bang A Khắc Luân có nhiều tham vọng, không hề thỏa mãn với hình thức thu phí bảo kê nhỏ nhoi ngày xưa, lần này hắn muốn thử tiến quân vào khu vực đen. Mọi người trong hắc bang đều tự hiểu, làm hỏng nhiệm vụ này, đầu phải rụng.

Hử? Có tiếng gió sau lưng?

Đạo tặc đột nhiên cảnh giác, quay về phía sau dò xét.

Ngõ nhỏ âm u, trống vắng, không một bóng người.

"Thần kinh nhạy cảm chăng?" Đạo tặc cau mày, nhìn một lúc mới dời đi ánh mắt của mình.

...

"Cảm giác của tên này không tồi a...."

Mã Văn bị hành động của tên đạo làm cho kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh lùi về sau nửa bước.

Du hiệp tiềm hành trong thành thị sẽ nhận 40% trừng phạt suy yếu, hiệu quả không thể so sánh cùng đạo tặc. 24 đ tiềm hành không thể thoát khỏi cảm giác của tên đạo tặc này a, nơi đây không phải là dã ngoại, Mã Văn không có ưu thế.

Nhờ ước tính chính xác phạm vi cảm giác của tên đạo tặc, nên thử nghiệm trước một chút.

Mã Văn thầm nghĩ bản thân số đỏ, nếu như vừa rồi hắn kích động tiếp cận, tên đạo tặc nhất định phát hiện ra. Nếu để người này phát ra tín hiệu, sự tình đêm nay sẽ rất khó giải quyết.

Hắn núp trong bóng tối, suy nghĩ, cuối cùng 20 đ {điểm kỹ năng} quý giá còn lại đã được chồng chất toàn bộ vào (tiềm hành). 44 đ tiềm hành, cho dù bị giảm xuống còn 60% vẫn được 26 đ, có thêm phần hy vọng a.

Sau khi điều chỉnh kỹ năng hoàn tất, hắn hơi nghiêng người về phía trước, duỗi một chân ra đặt trên mặt đất.

Quả nhiên, lần này, tên đạo tặc không có phản ứng, chăm chú dán mắt vào cửa sau quán trọ.

Kế tiếp, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.

Mã Văn bước đi kiểu catwalk, âm thầm áp sát đằng sau đạo tặc, trước khi đối phương kịp phản ứng quyết đoán xông lên.

Thuần thục che miệng, cắt yết hầu, xuất huyết.

Ngoài mùi huyết tinh lan truyền trong không khí, không lưu lại một dấu vết nào .

Người này là một đạo tặc cấp 2, Mã Văn vội vàng xử lý thi thể, lấy được một số tài liệu chế tác cạm bẫy, còn có 30 đồng bạc. Trên thực tế, những thành viên hắc bang cũng không phải người giàu có, trang bị của bọn chúng còn nát hơn so với loan đao (đồ trắng) mà Mã Văn mua, chủ yếu là để dọa người bình thường, trong cuộc chiến thực sự của chức nghiệp giả, thật khó để phát ra tác dụng.

Mã Văn kéo thi thể đạo tặc vào trong cống rãnh, mỗi ngày nơi này đều phát hiện ra vài kẻ xui xẻo đột tử, ngoại trừ nhặt xác ra, không ai quan tâm đến khuôn mặt của những kẻ này.

Rón rén đi vào cửa sau quán trọ, Mã Văn tiềm hành lên lầu, bước vào phòng.

Ai ngờ ngay thời điểm đó, cánh cửa đột nhiên mở ra, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện ở trên cổ mình.

"Gia hỏa lén lút! Rốt cuộc, các ngươi muốn làm gì?"

Một giọng nữ lạnh lùng nói.

Mã Văn cười gượng, vội nói: "An na tỷ, là ta."

" Thiếu gia Mã Văn?"

Ma sát đá lửa đốt lên một ngọn nến, bóng tối trong căn phòng đã giảm đi ít nhiều.

An Na cầm ngọn nến bằng tay trái, còn tay phải cầm kiếm, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ.

"Ngài chẳng phải đã nói tối nay không về sao? Ta còn tưởng ngài sẽ qua đêm ở giáo hội Bạch Ngân."

Mã Văn lắc đầu, nhà thờ giáo hội Bạch Ngân quả thực có địa phương nghỉ chân cho khách lữ hành, nhưng tiền thuê rất đắt.

"Nghe này, An Na, chúng ta chỉ có 15 phút." Mã Văn nói nhanh. Ánh mắt mọi ngóc ngách của căn phòng, ngoài ý phát hiện cửa sổ đã bị tấm màn che kín.

"Tỷ đã cảm thấy?" Hắn nhìn An Na.

Anna do dự, dùng kiếm chỉ ra ngoài cửa sổ: "Theo những lời ngài nhắc nhở trước lúc đi, ta thực hiện một số trinh sát, nhìn thấy một số kẻ ở dưới đường nhìn chăm chú. Căn phòng của chúng ta."

"Người của hắc bang A Khắc Luân." Mã Văn gật đầu nói: "Cửa trước hai người, cửa sau một người."

"Thiếu gia Mã Văn, làm thế nào ngài đột nhiên..." Anna giật mình nhìn Mã Văn, giống như đang xem một người lạ.

"Không có thời gian để giải thích nhiều." Khuôn mặt Mã Văn tràn đầy kiên nghị : "Anna, tỷ phải tin tưởng đệ. Sau lần khỏi bệnh này, đầu óc của đệ trở nên tỉnh táo, biết mình nên làm gì. Hơn nữa, đệ còn nhận được một ít hướng dẫn."

"Hướng dẫn?" Thấy Mã Văn bí ẩn, An Na tỏ ra mê muội.

Mã Văn thuận miệng bịa chuyện: "Lúc đệ hôn mê, mơ thấy rất nhiều thứ, đệ mơ thấy một người đàn ông, ngài ấy tự xưng sư phụ của đệ. Trong mộng, ngày dạy đệ rất nhiều sự tình. Mới vừa rồi, đệ dựa theo hướng dẫn của ngài đi thực hiện một số bước cần thiết, tỷ xem."

Dứt lời, hắn đem huân chương hươu sao bày ra.

"Huân chương du hiệp? Thiếu gia Mã Văn như thế nào trở thành một du hiệp? Ngài làm điều này bằng cách nào?"

Anna triệt để kinh sợ. Nên rõ, người bình thường muốn trở thành chức nghiệp giả, bắt buộc phải huấn luyện gian khổ, nhưng thiếu gia Mã Văn chưa từng trải qua huấn luyện chiến đấu, huân chương du hiệp này không phải là đồ giả chứ?

Hay ngài lại gặp bọn lừa đảo?

So với việc Mã Văn thực sự chuyển đổi thành một du hiệp chính thức, An Na sẵn sàng tin tưởng vào điều sau.

Nhìn ánh mắt của An Na, Mã Văn biết rõ nàng không tin, lập tức trầm giọng nói: "Đồ vật không quan trọng lưu lại, chỉ mang đi những thứ trọng yếu. Đúng rồi, gửi lại một phong thư cho bà chủ quán trọ Liệt Mã, nhờ nàng cho người quản lý giúp đồ đạc của chúng ta, sau này chúng ta quay về lấy."

"Hiện tại, đệ cần sự giúp đỡ của tỷ."

Mã Văn giọng điệu cứng rắn không cho phép từ chối, AN Na hít sâu, nội tâm thầm thề, nếu Mã Văn thật sự gặp lừa đảo, nàng nhất định đem kẻ lừa gạt thiếu gia băm thành trăm mảnh!

Lúc này, nàng chỉ biết gật đầu vâng lời. Làm xong các chuẩn bị để ứng biến với mọi tình huống khác nhau, từ nhỏ nàng đã được huấn luyện thành một bảo tiêu hợp cách và một vị quản gia nội chính mẫu mực, nàng là trợ lực lớn nhất của chủ nhân Bạch Hà Cốc Địa, thời điểm Mã Văn làm ra lựa chọn, nàng sẽ hoàn toàn ủng hộ.

Hai người nhanh chóng thu dọn, lén lút rời đi từ cửa sau.

...

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, Mã Văn thấp giọng nói: "Cách 20 phút, trạm gác ngầm của hắc bang A Khắc Luân sẽ kiểm tra an toàn của nhau, bọn họ nhái tiếng gà gô( gà rừng) để làm phương thức trao đổi, lúc trước đệ đã dò xét, đại khái ba tiếng gà gô là ý an toàn. Đáng tiếc chúng ta không biết tiếng gà gô, cho nên thời gian của chúng ta có hạn."

"Ta vẫn không rõ ý của ngài." Anna nhẹ giọng hỏi: "Ngài nói có một trạm gác ngầm ở cửa sau? Vậy hắn ở đâu rồi?"

Mã Văn ho khan nói: "Trong cái cống đằng kia."

Anna im lặng, nhưng trong lòng dâng lên sóng lớn. Thiếu gia Mã Văn mà nàng hiểu rõ đã thay đổi rồi, một người rất lương thiện, vậy mà chủ động giết người.

Tuy nhiên nàng vẫn có thể lý giải được sự biến đổi dị thường này.

Một vị trí giả từng nói, tiềm lực nhân loại là vô tận. Một cá nhân rơi vào tuyệt cảnh, có khả năng rất lớn xảy ra lột xác—— tốt, hoặc xấu —— bất luận thế nào, mọi người đều biến hóa, để sống sót.

Từ ngày đó đến giờ, Bạch Hà Cốc Địa và thiếu gia Mã Văn gặp quá nhiều đả kích lớn. Vượt xa phạm vị thừa nhận của một thiếu niên 14 tuổi. Thiếu gia Mã Văn lương thiện đã trở nên lãnh khốc quyết đoán, cũng không phải chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Có điều, nàng hơi lo lắng, lo lắng từ nay thiếu gia Mã Văn sẽ đi lên con đường cực đoan.

Dù sao, trạm gác ở cửa sau đã bị Mã Văn giết chết, không bao lâu nữa, hai địch nhân ở cửa trước sẽ phát giác ra việc này.

Đúng như lời Mã Văn nói, thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.

"Ta đi giết bọn chúng." Anna lộ ra sát khí. Lúc ở trong phòng, Mã Văn kể cho nàng sự kiện hắn bị hắc bang A Khắc Luân đuổi giết, dựa vào chỉ dẫn của sư phụ trong mộng may mắn thoát khỏi một kiếp, quay trở về quán trọ.

Khiến An Na khiếp sợ và tức giận.

Ai dám đánh chủ ý lên thiếu gia Mã Văn, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đó.

"Không không không, An Na, nếu như chỉ cần giết bọn chúng, đệ sẽ không tìm tỷ hỗ trợ."

Mã Văn bình tĩnh nói: "Chúng ta phải giữ lại ít nhất một người sống."

"Người sống?" Anna nhíu mày.

"Bởi vì đệ muốn biết, đến cùng là kẻ nào muốn giết đệ. Hắc bang A Khắc Luân sẽ không vô duyên vô cớ chặn giết, phía sau bọn họ nhất định có người sai khiến."

Mã Văn khẽ nói: "Trong ấn tượng của đệ, ở thành Hà Than cũng không có cừu gia nào."

"Không!" Anna tựa như nhớ đến điều gì, mặt lộ vẻ ‘’ bất khả tư nghị( không thể tin được)’’, chợt đổi thành phẫn nộ nồng đậm.

"Sao vậy? AN Na?" Mã Văn hỏi.

"Thiếu gia, ta có thể đoán được ai đang âm thầm hãm hại ngài rồi."

An Na cắn môi nói: "Mấy ngày nay, ta chế tác ở nhà thúc thúc Mễ Lặc của ngài, trong lúc vô ý nghe được, hắn có quan hệ với hắc bang A Khắc Luân!"

"Thủ lĩnh hắc bang A Khắc Luân, Địch Á Phỉ Tư, mấy ngày trước ở khu nhà cao cấp của thúc thúc ngài, cầm đi ra rất nhiều châu báu! Một cô gái đầu bếp đã tận mắt thấy, nàng từng đem tin tức này nói cho ta biết. Lúc ấy ta cũng không để ý!"

"Bây giờ nghĩ lại, đứng sau màn ra tay, rất có thể là thúc thúc Mễ Lặc của ngài!!"

"Thúc thúc Mễ Lặc?" Mã Văn sửng sốt, bắt đầu tìm tòi ký ức liên quan.