Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 27: Không muốn lại được




Giang phu nhân đưa tôi đến đủ nơi đủ chỗ những cửa hàng quầy bán nổi tiếng mà bà quen thuộc trong vùng để mua sắm, hăng hái hưng trí so với tôi còn cao hơn nhiều, phàm là mặt hàng mới nổi tiếng trong các cửa hàng, bất luận lễ phục, quần áo dạ hội, giày, túi xách tay, trang sức, chỉ cần bà nhìn vừa mắt nhất định bắt tôi thử mặt một phen, sau đó không do dự quyết định bảo người trong cửa hàng mang đến Giang gia.

May mắn ánh mắt Giang phu nhân, phẩm vị thanh cao tao nhã, thực chất bên trong lại là người phụ nữ cực kỳ truyền thống bảo thủ điển hình, trang phục bà chọn lựa đều để lộ rõ đường cong hoàn mỹ nữ tính nhưng lại không hề trực tiếp phơi bày phần ngực trên, chỉ khiến cho người ta liên tục mơ màng, hiển lộ rực rỡ loại phong tình cao quý đặc biệt. Hơn nữa tôi kiên quyết không chịu để nhân viên cửa hàng vào trong phòng thử đổ giúp tôi mặc áo, thế này mới tránh cho những vết thương sau lưng bị bại lộ ra ngoài.

Cả một buổi sáng đó, thu hoạch khá phong phú, chủ tiệm mỗi nơi tươi cười rạng rỡ, khen tặng nịnh hótnói không ngừng nghỉ. Mấy người đó cũng không nói sai, tôi cũng cảm thấy được, Giang phu nhân chính là giống hệt như một người mẹ bình thường sắp gả con gái đang bận rộn giúp tôi mua sắm thêm y phục, trang sức.

Vô số ánh mắt ghen tị, cực kỳ hâm mộ, mọi người cho trằng tôi là đứa con cưng trong số con cưng, tôi lại không nhịn được đáy lòng một mảnh chua sót, không hiểu tại sao luôn nhớ đến mẹ nuôi, nhớ lại tình cảnh lúc bà đưa tôi đi mua quần áo mới.

Lại ký tiếp một phiếu mua sắm nữa, Giang phu nhân cười ha ha nhìn tôi, "Lăng Tịch, cháu mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như thế."

"Bác Giang, thật sự quá nhiều rồi, không cần mua thêm nữa." Tôi khẩn cầu, trong lòng hơi có chút xấu hổ.

Giang phu nhân hiểu sai ý của tôi, khẽ vuốt lên hai má tôi: "Mệt rồi sao, Lăng Tịch? Cháu xem bác này, vừa bắt đầu mua đồ thì thứ gì cũng quên sạch. Sắc mặt cháu có hơi tái nhợt, có phải không thoải mái ở đâu không? Mau, nhanh ngồi xuống đi." đã sớm có nhân viên cửa hàng nhanh tay lẹ mắt kéo hai cái ghế xếp qua.

"không phải, cháu không mệt, bác Giang. Cháu chính là cảm thấy bác đối với cháu thật sự quá tốt, cháu.... rất cảm kích."

"Hài tử ngốc, sao cháu còn nói mấy chuyện thế này, bác không phải đã nói, về sau cháu cứ xem bác như mẹ ruột. Vậy đi, chúng ta đi ăn trưa, sau đó về nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều cháu nên ngủ một giấcthật ngon, đừng lại để bị mệt nhọc nữa."

"Bác Giang, cháu muốn...... Ăn cơm xong, trước đi thăm cha cháu rồi mới về nhà, có được không ạ?

"Đương nhiên có thể. Trước hết, chúng ta đi ăn cơm nào."

Trong viện an dưỡng, hai gã tay chân đứng ngoài phòng Hứa Bảo Sơn hiển nhiên cũng không đoán được chúng tôi sẽ đột nhiên xuất hiện.

"Giang phu nhân, ông Hứa vừa dùng xong cơm trưa đã đi nghỉ rồi, bà thấy đấy.....".

"À?" Giang phu nhân chần chờ một chút, nói với tôi: "Lăng Tịch, bằng không chúng ta ngày mai lại đến?"

"Bác Giang, cháu vẫn muốn vào trong xem một chút, nếu cha cháu đang ngủ, cháu chỉ nhìn một cái thìra ngoài ngay thôi." Tôi kiên trì.

"Được, vậy cháu tự vào đi, bác không đi cùng. Cháu đem mấy thứ này vào, nếu ông Hứa còn chưa ngủ, cháu thay bác thăm hỏi ông ấy thì được rồi."

Tài xế đứng phía sau Giang phu nhân cầm một cái giỏ cùng với thuốc bổ đưa vào tay tôi, một gã tay chân giúp tôi mở cửa phòng, rốt cục tôi có thể một mình bước vào trong, cửa phòng vừa mở ra đã rất nhanh bị đóng lại.

Hứa Bảo Sơn thật sự đang nằm trên giường, nhưng không hề ngủ, mắt nhìn trần nhà không biết đangsuy nghĩ cái gì, với việc tôi bước vào phòng cũng không có chút phản ứng.

"Cha." Tôi gọi.

Hứa Bảo Sơn có chút không dám tin đưa mắt nhìn đến trên người tôi, dường như ông đã già đi rất nhiều, tóc cơ hồ toàn màu trắng: "Lăng Tịch? Sao lại là con? Chì mình con đến sao?"

Tôi bước qua, đem đồ đạc bỏ lên chiếc bàn gần giường, ngồi ở mép giường, "Hôm nay Giang bá mẫu đưa con đi mua sắm, con tiện đường đến thăm cha, bác Giang còn đang đứng chờ bên ngoài."

Hứa Bảo Sơn gật gật đầu, nhìn kỹ tôi: "Lăng Tịch, con hình như lại gầy đi. Cha thật có lỗi với con...." Ông vừa nói, vừa cầm lấy bàn tay tôi, bí mật ở trong lòng bàn tay tôi cẩn thận viết xuống ba chữ 'Có giám thị'. Tôi lập tức hiểu ra, nơi này có gắn hệ thống theo dõi.

"Cha, con rất tốt, đừng lo cho con. Cuối tuần này con với Triết Tín đính hôn, đến lúc đó cha nhất định phải tới dự. Bây giờ con đã vào sống ở Giang gia, mọi người ở Giang gia đối xử với con rất tốt, nhất là Giang bá mẫu, cha có quen bà không?" Tôi ngược lại cầm lấy tay Hứa Bảo Sơn.

Hứa Bảo Sơn lắc đầu, "Bà ấy đối với con tốt lắm à?"

"Vâng ạ, vô cùng tốt, chính là giống như đối với con gái ruột mình sinh ra vậy. Con cũng vừa mới biết, bà từng bị mất đi một người con gái, đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, cha chưa từng nghe nói đến sao ạ? Còn có chút ấn tượng nào không?" không biết vì sao, đối với thái độ Giang Triết Tín ngày đó tôi luôn thực hoài nghi, tóm lại tôi muốn từ chính miệng Hứa Bảo Sơn nơi này chứng thực, thì mới có thể an tâm.

Hứa Bảo Sơn nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ một lát, mới lắc đầu: "Cha không có ấn tượng gì cả, hai mươi năm trước, cha vẫn còn là một viên chức bình thường, vì sinh kế mà bôn ba, không có thời gian quan tâm này nọ tới biến cố của những gia đình giàu có."

"Vậy trước nay chưa từng có bạn bè nào nhắc đến chuyện này với cha sao?" Tôi sốt ruột nhìn Hứa Bảo Sơn.

Hứa Bảo Sơn mâu quang chợt lóe, đã hiểu được ý của tôi, lại suy nghĩ thêm một chút mới khẳng địnhnói: "không có." Tôi hiểu được, như vậy cũng có thể không liên quan gì đến cha nuôi tôi, tôi hoàn toàn yên tâm.

"Lăng Tịch," Hứa Bảo Sơn còn nói, "Con thật sự nguyện ý gả cho Giang Triết Tín? hắn..... hiện giờ có đối xử tốt với con không? Bây giờ con thay đổi ý định vẫn còn kịp."

"Vẫn tốt lắm cha à. Dù sao cuối cùng con vẫn phải lập gia đình. Giang phu nhân còn bảo con thay bà ân cần thăm hỏi cha đấy ạ."

"Vậy con cũng thay cha cám ơn bà ấy." Hứa Bảo Sơn thản nhiên nói.

"Cha, con về trước đây. Ngày đính hôn cha nhất định phải đến." Con sẽ cầu xin Giang phu nhân, để Giang Triết Tín trả tự do cho người.

"Lăng Tịch, con đường sau này phải nhờ vào chính bản thân mình để đi, nhất định phải tam tư nhi hành(1), trên đời này không có thuốc chữa hối hận để uống đâu, đừng vì xúc động, hơn nữa đừng vì kiêng dè lo lắng cho cha mà đánh mất hạnh phúc chung thân của mình, nếu như thế, những người yêuthương con, quan tâm con, đều sẽ chịu đựng bị dằn vặt." Hứa Bảo Sơn ưu tư lo lắng nói.

(1) Tam tư nhi hành: làm việc gì cũng phải cân nhắc, nghĩ đi xét lại ba lần rồi mới làm

Tôi biết ông thiệt tình tốt với tôi, nhưng mà, chuyện tới hôm nay, tôi làm thế nào để quay đầu?

Mang theo nước mắt, tôi đi ra cửa phòng. Giang phu nhân sau cùng dặn dò hai người kia: "Các anh phải chăm sóc thật tốt cho ông Hứa." Sau đó ôm lấy tôi đi ra ngoài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.

"Đứa trẻ ngoan, đừng khổ sở. Bác nghe hai người chăm sóc nói, tình hình của ông Hứa đã ổn định hơn nhiều rồi, cháu cũng biết, bệnh người già mà, muốn trị cũng không thể hoàn toàn trị khỏi được, nhưng mà chỉ cần tĩnh dưỡng thật tử tế, sống lâu trăm tuổi (2) là không có vấn đề gì. Cháu đừng quá lo lắng."

(2) Nghĩa gốc 颐养天年 - nuôi dưỡng ngàn năm, đoán rằng ý nói sống rất thọ

Tôi gật đầu, tự lau nước mắt của mình: "Cám ơn bác Giang. Cháu cũng hiểu rõ. Chỉ là vừa rồi cha cháu đột nhiên nói đến chuyện mẹ của cháu, cháu.... rất khổ sở. Cha cháu nói ông muốn quay lại nông thôn quê nhà của mẹ cháu, muống trở về bên cạnh mẹ cháu. Cháu định chờ khi cha cháu tham gia xong lễ đính hôn của chúng cháu sẽ đưa ông trở về." Tôi đã khóc không thành tiếng.

"Người tuổi tác càng lớn đều tránh không được ý tưởng muốn lá rụng về cội, chỉ là điều kiện ở nơi đó sao so được với chỗ này?"

"Cháu sẽ mời thêm ít người đến chăm sóc cho cha, dù sao nơi này đã xảy ra quá nhiều biến cố, đổi mộthoàn cảnh khác đối với tâm tình của cha cũng có ích lợi hơn."

"Haizza, cũng tốt. Cần chúng ta hỗ trợ, chỉ cần cháu nói ra, đến lúc đó để Triết Tín đưa hai cha con trở về. Đừng buồn, hiện giờ phương tiện giao thông phát triển như vậy, sau này bất kỳ lúc nào cũng có thể qua đó thăm ông ấy, không phải sao?" Giang phu nhân vỗ vỗ tay tôi, an ủi tôi.

Tôi nở nụ cười tươi, trong lòng sinh ra cảm kích.

Có lẽ thể chất thật sự trở nên kém đi, buổi chiều vốn định chỉ nằm một lát, lại không ngờ ngủ thiếp đi, liền ngủ một mạch đến gần tối mới tỉnh lại, cũng vẫn như cũ cảm thấy uể oải mệt mỏi, hoàn toàn là động đậy một chút cũng chẳng muốn, lười đứng dậy.

Nhìn đồng hồ, vẫn chưa coi là trễ lắm, tôi định lại nằm thêm nửa tiếng nữa mởi đứng dậy.

"Phanh!" một tiếng, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng, đụng vào trên tường bật trở về.

Tôi cơ hồ hoảng sợ trực tiếp nhảy nhỏm dậy, trái tim bệnh tật thiếu chút nữa dừng đập.

"Giang Triết Tín, rốt cuộc anh có chút giáo dưỡng nào không?!" Tôi ngồi dậy dùng sức đè lên ngực, nghe được trái tim của mình đập dồn dập nhảy lên từng âm thanh thình thịch.

Gương mặt Giang Triết Tín nhăn lại, bước nhanh đi tới.

hắn thô lỗ kiềm chế bả vai tôi, đem tôi áp ngược lên trên giường, hung ác nhìn chằm chằm tôi: "Giữa trưa làm gì đi đâu?"

"Chỉ là tiện đường đi thăm cha tôi thôi." Tôi thản nhiên nói.

"Tiện đường?" hắn nheo mắt, biểu tình lành lạnh, "Cảnh cáo cô, đừng có chơi trò tâm lý với tôi, nhất là đừng nghĩ lợi dụng mẹ tôi."

Tôi thở dài, xoay mặt nghiêng một bên, thực bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ có duy nhất một người cha đó thôi,đi thăm ông ấy có gì không đúng? Tôi có thể chơi trò tâm lý gì với anh? Giang phu nhân đối với tôi rất tốt, tại sao tôi phải lợi dùng bà? Lợi dụng bà có thể làm được gì hả?"

"Tốt nhất cô sự thật nên giống với những gì tự cô nói rằng mình vô tội như vậy, bằng không, tôi nhất định sẽ xé nát cô!" hắn hơi nghiến răng nghiến lợi.

Tôi chậm rãi xoay đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Giang Triết Tín, anh hãy đánh lên lương tâm của anh trước rồi mới đến hoài nghi tôi. Chân chính người vốn phải nghi ngờ bị người ta trêu đùa tâm lý, bị người ta lợi dụng hẳn là tôi. Tôi ở anh quốc đang sống rất tốt, là ai không nên đào ba thước đất bằng mọi cách bức tôi trở về? Là ai dùng thủ đoạn ti tiện lấy 80 triệu tệ uy hiếp ép buộc tôi? Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được, vì sao anh lại hận tôi, hận cha tôi đến vậy. Nếu anh nghi ngờ tôi muốn ở lại đây vì có ý đồ khác, vậy xin anh hãy lập tức thả tôi đi, tôi cam đoan tôi và cha tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anhnữa. Hứa thị tôi cũng có thể giao cho anh, tôi căn bản chẳng thích thú gì chuyện đính hôn với anh, tôi chịu đựng đủ rồi bị anh tra tấn và tàn phá, anh hoàn toàn chỉ là một kẻ biến thái. Nếu bây giờ anh chịu cho tôi đi, tôi cầu còn không được, anh cho rằng tôi vui lòng ở lại đây để bị anh đùa bỡn sao?"

hắn thay đổi sắc mặt, hai tròng mắt hiện lên ánh lửa sáng quắc, nắm chăn hất phăng lên, bàn tay to lớn kéo lấy cổ áo ngủ của tôi, mãnh lực xé rách.

Trong cơn giận dữ tôi cũng bắt đầu điên cuồng, không còn kiêng dè dùng móng tay cào lên cánh tayhắn, cổ họng khàn giọng gào lên: "Buông tôi ra, đồ khốn nạn."

hắn không chút do dự kéo tuột quần lót tôi, dùng toàn bộ thân thể đè lên trên, lại vừa dùng lực mạnh mẽ tách hai đầu gối tôi ra.

Lòng tôi chỉ có hận, móng tay dài chụp cào lên mặt hắn.

hắn cả kinh, nhanh chóng lui về sau né tránh, tay của tôi thất bại, nhưng liền tạo ra khe hở giữa hai người, tôi lấy đầu gối hướng lên trên đẩy một cái, hai tay xô người của hắn ra, tôi lập tức lăn về phía bên cạnh ngã nhào lên thảm, phía sau lưng vẫn như cũ đau buốt.

hắn cũng nhảy xuống giường, vươn bàn tay to chụp bắt tay tôi, tôi há miệng hung hãn cắn.

hắn ăn đau đến thu tay lại, "cô điên rồi sao?" hắn rút tay cho tôi một cái tát.

Tôi cắn chặt môi dưới, hung hăng trừng mắt hắn, im lặng một lúc sau mới mới lạnh lùng nói: "Nếu anhmuốn cho Giang bá mẫu biết tôi từ trước đến nay luôn phải chịu cái loại đối đãi tàn khốc gì, thì anh cứ lo tiếp tục đánh tôi. Bằng không, mau cút ra ngoài cho tôi. Tôi muốn thay quần áo, đến giờ dùng cơm chiều rồi."

hắn mím môi thật chặt, hai tay co lại thành nắm đấm dùng sức thật lớn đến mức mười đầu ngón tay đều nổi lên tầng xanh trắng.

Đứng song đôi nhìn một lúc lâu sau, hắn xô cửa mà đi, chấn động gần như muốn vỡ cánh cửa phòng hẹp dài bằng thủy tinh mờ.

Tôi đưa tay vuốt hai má ẩn ẩn đau, Giang Triết Tín, suy cho cùng anh muốn từ nơi tôi đạt được cái gì vậy?