Ấm Áp Như Xưa

Chương 9: Bên nhau




Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất. Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau.

***

Từ đó về sau, Dĩnh Tử cứ cách ba đến năm ngày lại qua nhà anh Thành Thành mượn rồi trả sách.

Trong khu tập thể, đa phần nhà nhà đều là hai vợ chồng cùng trong quân đội hoặc cùng đi làm ở học viện, bệnh viện, vì vậy lũ trẻ sau khi tan học đều tự về nhà. Thường sẽ làm bài tập trước, ở nhà làm hết bài tập rồi sau đó xuống sân chơi cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác. Trường học thì ngay cạnh khu tập thể, ở ngoài cửa ra vào của khu còn có chốt gác, vì vậy vô cùng an toàn.

Dĩnh Tử mỗi lần đến nhà anh Thành Thành mượn sách, đều là buổi chiều sau khi đã làm xong hết bài tập về nhà.

Mấy lần đầu, lần nào cũng như ra trận, vội vội vàng vàng mượn sách rồi trả sách, căn bản không hề lựa chọn kỹ càng, đừng nói đến chuyện nói gì với cậu, ngoại trừ câu “Cảm ơn anh Thành Thành!”

Câu nói này, cô bé nhất định phải nói, hơn nữa, lần nào cũng nói rất to, bởi trong lòng cô bé đong đầy sự cảm kích.

Có điều, vừa nói xong, người cũng lập tức đi mất, mấy lần còn vội vã chạy đi.

Đến lần thứ ba, Thành Thành cuối cùng không nhịn được, gọi với cô bé từ sau lưng: “Dĩnh Tử.”

Dĩnh Tử quay lại, có chút căng thẳng hỏi: “Anh Thành Thành, gì thế?”

“Bài tập về nhà của em nhiều lắm à?”

Dĩnh Tử cảm thấy kỳ lạ, đôi mắt mở to đầy hoài nghi nhìn Thành Thành, không hiểu sao anh lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không có ạ, em đã làm xong hết rồi mà.”

“Vậy sao lần nào em cũng cuống hết cả lên thế?”

Dĩnh Tử ngập ngừng một chút, nói: “Em sợ anh có việc.”

Bởi cô bé thực sự vô cùng thích đọc sách, cho nên mới có đủ dũng khí để hết lần này đến lần khác qua làm phiền anh Thành Thành. Mỗi lần đến mượn sách, Dĩnh Tử luôn cảm thấy ngại ngùng, cho nên mới làm càng nhanh càng tốt, không muốn gây phiền hà cho anh Thành Thành.

“Anh nào có việc gì.” Thành Thành lập tức nói.

“Oh.” Dĩnh Tử trong lòng thả lỏng được một chút, tiếp đó nói: “Cảm ơn anh Thành Thành.” Xoay người chạy biến lên lầu.

Từ đó về sau, Dĩnh Tử mỗi lần đến, đều sẽ lưu lại mấy phút, từ từ chọn sách mình thích, có khi còn hỏi ý kiến của Thành Thành, đương nhiên, cũng nói những chuyện khác với cậu.

Đối với Thành Thành mà nói, thế là đã đủ.

Con người sống trên thế giới này, đều cần có bạn bè, đều khát vọng tình bạn. Thành Thành còn nhỏ, không nhất định hiểu được đạo lý này. Chỉ vì từ nhỏ đã tàn tật, lại thêm tính tình hướng nội kiêu ngạo, nên cậu trước giờ chưa từng có bạn bè. Mặc dù chưa từng ý thức được chuyện đó, nhưng khát vọng về một người bạn của cậu vẫn luôn được giấu kín nơi đáy lòng.

Hiện giờ, quen biết Dĩnh Tử, cô bé tầng trên, khiến cậu thấy tự tại, ấm áp và thoải mái, cậu hi vọng có thể thi thoảng được nói chuyện với cô.

Từ đó về sau, hai người họ khoảng ba đến năm hôm gặp mặt một lần, rồi thoải mái nói chuyện về thứ gì đó. Mặc dù chỉ có mấy phút, Thành Thành cũng rất coi trọng, cũng rất vui vẻ.

Sau nữa, theo thời gian trưởng thành, cũng khiến tình bạn giữa họ càng thêm sâu sắc, thời gian Dĩnh Tử ở lại chơi càng lúc càng dài hơn. Từ mấy phút đến mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút …

Thực ra, hai người họ dường như chưa bao giờ thảo luận một chuyện quan trọng nào.

Chỉ là, có những lời, lại chỉ có thể nói được với một người.

Có lúc Dĩnh Tử sẽ nói về quyển sách vừa đọc xong.

“Cái tên Vương Tiểu Cường đúng là đồ xấu xa.”

Thành Thành gật đầu biểu thị đồng ý.

“Sao mà em tìm mãi cũng không tìm ra được điểm khác nhau thứ mười trong đó nhỉ.”

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chin, mười. Thành Thành lập tức chỉ ra cho cô bé xem.

“Anh từ lúc nào thì biết rõ ai là hung thủ giết người thế?”

Thành Thành lập tức nói với cô bé, không quên phân tích thêm.

Rất nhiều lần, đến cuối cùng, Dĩnh Tử luôn mang theo cặp mắt ngưỡng mộ, nhìn anh nói: “Anh Thành Thành, anh thông minh thật đấy.”

Mỗi lần như vậy, Thành Thành cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, trong lòng không biết có bao phần vui vẻ.

Có lúc, Dĩnh Tử lại nói chuyện ở trường.

“Cái cậu Triệu Vĩnh Cương ấy thực đáng ghét, cánh tay lúc nào cũng vượt qua lằn ranh đến mấy phần.”

“Chủ nhật tuần này là được du xuân rồi, Ông trời ơi vạn lần, vạn lần, vạn lần đừng mưa. Con đã chờ mong không biết bao lâu rồi.”

“Bạn Tiền Trung Dũng lớp em dùng ‘hơn nữa’ đặt câu như thế này: Một chiếc xe lửa chạy đến, hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa… anh nói xem, buồn cười chết đi được ý nhỉ?”

“Đều tại Lị Lị, trước khi vào học đưa em một quả ô mai, em đã nhịn mãi, rốt cuộc vẫn không nhịn được lại cho vào miệng, kết quả bị cô giáo Trịnh nhìn thấy, còn phê bình em trước lớp, thực mất mặt quá đi mất.”

Đa phần Thành Thành chỉ yên lặng lắng nghe, có lúc an ủi, có lúc cổ vũ, có lúc hướng dẫn, có lúc lại chỉ mỉm cười.

Đôi khi, anh lại tham gia vào câu chuyện, thậm chí quản nhiều hơn cả phần mình.

Giống như ngày hôm đó, Dĩnh Tử nói: “Hôm nay tiết thể dục, lúc chạy 50m, em bị ngã một phát, tét hết cả đầu gối ra.”

“Để anh xem nào.”

Dĩnh Tử bước đến cạnh ghế sô pha, ngồi xuống, vén ống quần bên phải lên.

Thành Thành khập khiễng bước ra, nhìn thấy vết thương rách da rướm máu đỏ rực trên đầu gối cô bé, mày cau lại, hỏi: “Bên trái cũng thế à?”

Dĩnh Tử gật gật đầu.

“Có khóc không thế?”

“Đương nhiên là không.” Dĩnh Tử lớn tiếng nói. Lòng nghĩ, so với anh, thì em bị thế này có là gì? Thực ra, lúc chiều bị ngã, quả thực rất đau, cô bé suýt khóc. Có điều, đột nhiên lúc đó lại nhớ tới anh Thành Thành, vì vậy cắn răng nhất quyết không khóc.

“Để anh bôi ít thuốc cho em.”

“Em tự về nhà bôi được rồi.”

“Em không sợ bị mẹ mắng à?”

Dĩnh Tử trầm ngâm một lát, cuối cùng gác chân phải lên chiếc bàn trà trước mặt, “Vậy anh giúp em bôi nhé.”

Thành Thành từng bước đi ra, rất nhanh lại bước từng bước quay lại, đem lọ thuốc trong tay đặt xuống bàn trà trước mặt, tự mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô bé.

Dĩnh Tử cứ ngỡ anh sẽ bôi thuốc cho mình ngay lập tức, ai mà ngờ anh còn dùng bông gạc dúng cồn để khử trùng vết thương cho cô.

Cồn vừa tiếp xúc vào da thịt, Dĩnh Tử đã hét lên vì quá đau. Chân chỉ muốn trốn sang một bên, song lại phát hiện bị tay kia của Thành Thành chữ chặt lại, không cách nào cử động.

“Đau quá đi, đừng bôi nữa.” Dĩnh Tử hét lớn.

“Không được.” Giọng Thành Thành cứng rắn đáp lại. Đồng thời tay cũng không dừng, càng cẩn thận làm sạch vết thương.

Vừa nãy, Thành Thành vừa nhìn thấy miệng vết thương của Dĩnh Tử còn dính bùn đất, biết cô bé nhất định là sợ đau, sau khi ngã mới không dám lập tức rửa sạch, nên mới giúp cô bé lau rửa, vì cậu biết điều này rất quan trọng.

Đầu gối Dĩnh Tử lúc này lại đau hơn, muốn chạy mà không chạy được, bèn dứ dứ nắm đấm về phía anh, vừa đấm vừa hét: “Buông ra, buông ra.”

Thành Thành hoàn toàn không để tâm, một tay đè chân cô bé xuống, tay kia cẩn thận dùng bông thấm cồn lau lại lần nữa. Sau đó dùng bông tăm dúng thuốc, bôi lên vết thương. Xong xuôi, còn cong người ghé miệng lại thổi thổi mấy cái, lúc đó mới buông tay.

Dĩnh Tử lập tức rút chân phải đang gác trên bàn trà xuống, sau đó muốn đứng dậy.

Còn chưa kịp đứng vững, đã bị Thành Thành ngồi bên phải đập đập nhắc nhở: “Chân trái.” Anh ra lệnh.

“Em không muốn…”

Thành Thành mặc kệ, trực tiếp động tay, nắm chặt lấy chân trái của cô bé, để lên trên bàn trà, nhanh chóng xắn gấu quần lên. Sau đó, lại một tay ấn chân, một tay lấy bông tẩm cồn, bắt đầu xoa xoa.

Vì vậy, Dĩnh Tử chịu hai lần cực khổ, như bị tra tấn hai lần.

Cô bé biết đấm Thành Thành cũng vô ích, bèn không thèm đấm nữa, chỉ nước mắt vòng quanh nhìn anh nói: “Anh đúng là đồ xấu xa.”

Thành Thành hoàn toàn không quan tâm, chỉ chăm chú công việc trên tay mình. Biết cô bé đau, trong lòng cậu cũng vô cùng xót xa. Nhưng công việc đang làm lúc này nhất định phải làm cho xong.

Sát trùng xong, lại bôi thuốc, thổi thổi, sau đó mới buông tay. “Xong rồi.”

Dĩnh Tử nhảy dựng lên, không còn nề hà gì chuyện đau chân, tức giận xông ra ngoài, lại nghe thấy Thành Thành lạnh lùng nói sau lưng: “Lần sau phải cẩn thận. Đừng có ngốc mãi như thế.”

Lúc cô bé đi về, còn không quên đập cửa rầm một cái. Anh thực sự làm cô bé đau quá, cô quyết tâm không bao giờ gặp lại anh nữa.

Có điều, đúng là trẻ con chóng quên, chưa đến hai ngày, lại le te chạy sang, đưa cho anh xem miệng vết thương đã lên da non: “Anh Thành Thành, xem này, đã lên da non rồi, nhanh không?”

Nhìn miệng vết thương đã lên da non, Thành Thành chỉ mỉm cười, không nói gì cả. Suốt hai ngày nay, cậu luôn lo lắng Dĩnh Tử sẽ không đến nữa, giờ cô bé đã đến, trong lòng cậu vui vẻ không sao tả siết.

Dĩnh Tử nói tiếp đầy bức bối: “Mấy cái da non này ngứa ghê lắm, thực sự là ngứa không sao tả siết.” Vừa nói, vừa vươn tay gãi gãi nhẹ trên chỗ lên da non.

Điều này với Thành Thành đúng là một kiểu tra tấn. Cậu không nỡ nhìn, nói: “Em đừng có gãi, chỗ da non thì đừng có gãi vào.”

“Nhưng mà ngứa lắm.”

“Ngứa mấy cũng không được gãi.”

“Tại sao?”

“Vì em gãi rồi sau này sẽ có sẹo đấy.”

“Có sẹo thì sao chứ?”

“Có sẹo thì xấu chứ sao.” Thành Thành nghiêm khắc nói. Cậu cảm thấy tất cả mọi thứ của Dĩnh Tử đều xinh đẹp, cậu còn lo lắng hơn cô bé về chuyện chỗ vết thương kia sau này sẽ thành sẹo nữa.

***

Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất. Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau.

***

“Có sẹo thì xấu chứ sao.” Thành Thành nghiêm khắc nói. Cậu cảm thấy tất cả mọi thứ của Dĩnh Tử đều xinh đẹp, cậu còn lo lắng hơn cô bé về chuyện chỗ vết thương kia sau này sẽ thành sẹo nữa.

“Oh, vậy em sẽ cố nhịn không gãi nữa.” Dĩnh Tử thực không muốn Thành Thành thấy cô bé xấu xí chút nào.

Thành Thành trong lòng lại thở phào một hơi.

Nhiều chuyện như thế có lúc lại xảy ra. Dĩnh Tử hình như trước giờ chưa từng khiến người khác an tâm được. Có điều may mà cô bé chịu nghe lời cậu. Nhưng không phải lúc nào cũng thế.

_____

Có lúc, Dĩnh Tử nói một chút về cuộc sống của mình.

“Hôm qua em nhảy dây chun, lại làm mất cái áo khoác ngoài màu hồng, hại em lúc về bị mắng cả nửa buổi.”

Thành Thành gương mặt lập tức đồng tình nhìn cô bé, hỏi: “Mất ở đâu?”

“Em với hội của Lị Lị chơi nhảy dây ở bãi đất trống bên ngoài cửa hàng thổ sản ( hàng sx tại địa phương). Em để áo khoác trên lan can cạnh đường. Sau đấy lúc về nhà lại quên mất.”

“Em có quay lại tìm không?”

Dĩnh Tử gật gật đầu: “Có tìm rồi, nhưng không thấy đâu nữa. Ay~ đó là cái áo em thích nhất.” Gương mặt cô bé tràn đầy sự tiếc nuối.

Thành Thành cũng tiếc thay cho cô bé, đang muốn mở lời an ủi, lại nghe cô bé nói: “Mẹ em giận lắm, hỏi em: ‘Sao con không đánh mất mình luôn đi hả?’” Dĩnh Tử cau mày nói, học theo thái độ và ngữ khí của mẹ. Sau đó nói tiếp: “Ha ha ha, anh nói có phải rất buồn cười không?”

Thành Thành thấy sự tiếc nuối trên gương mặt cô bé đã biến mất hoàn toàn, cũng an tâm hơn, sau đó nhìn gương mặt tươi cười kia, cũng cười theo. Dì Đới thực hài hước, quần áo có thể mất, chứ người thì sao có thế?

Trẻ con chính là trẻ con. Hai người họ lúc đó, hồn nhiên khờ dại, không chút ưu tư, nào biết nghĩ tới sau này?

_____

Có lúc, Dĩnh Tử cũng sẽ hỏi về Thành Thành.

“Anh Thành Thành, gần đây anh xem sách gì? … Có hay không? … Nói về gì thế? … Thôi thôi, đừng nói với em nữa, để sau này em tự xem.”

“Anh Thành Thành, anh xem, đây là thông báo về cuộc thi đàn dương cầm của thành phố… Em cảm thấy anh nên đi báo danh tham gia… Anh đàn hay thế cơ mà… Em biết chắc mà… Đi thử đi anh… Đi thử đi mà … Nếu anh tham gia thi, em nhất định sẽ đến cổ vũ cho anh… Đương nhiên là thật rồi… Chúng ta ngoắc tay nào.”

_____

Có lúc, Dĩnh Tử sẽ lại bùi ngùi một chút.

“Anh Thành Thành, anh biết không? Hóa ra hoa mày chóng mặt nhìn thấy sao là có thật.”

“Gì chứ?” Thành Thành ngỡ là mình nghe lầm.

“Em hôm qua chơi nhảy dây, bị ngã về phía sau, đầu đập xuống đất một cái, sau đó đúng là hai mắt hoa lên nhìn thấy sao thật.” Dĩnh Tử cực kỳ vui vẻ kể lại, giống như đang tuyên bố cô bé giành được giải thưởng lớn vậy.

Thành Thành nhất thời ngây người, không nói được gì. Hoa mày chóng mặt còn nhìn thấy sao, ngã mạnh đến thế cơ à? Trong lòng không khỏi xót xa. Đang muốn hỏi cô bé có sao không? Đau hay không? Có đến bệnh viện hay không? … Lại nghe thấy Dĩnh Tử nói: “Có điều, mấy ngôi sao đó nhỏ lắm, chỉ là những chấm nhỏ xíu xiu, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng sao năm cánh.”

Gì nữa đây!

“Còn nữa, chúng chỉ phát sáng thôi, chứ không thể nhìn ra màu vàng. Vậy sao lại gọi là sao vàng ( bản gốc là kim tinh: sao vàng) chứ?”

Thành Thành thực muốn đánh người.

“Không biết ngôi sao có còn màu sắc nào khác không nhỉ? Nếu em mà ngã về phía trước? thì cũng sẽ nhìn thấy sao vàng à?”

Thành Thành đã bắt đầu bẻ khớp ngón tay.

_____

Còn nữa, cô bé thường xuyên hỏi cậu mười vạn câu hỏi tại sao.

“Anh Thành Thành, tại sao chó lại cứ đi đuổi cái đuôi của chính mình thế?”

“Anh Thành Thành, tại sao lũ kiến lại biết là trời sắp mưa?”

“Anh Thành Thành, tại sao tay anh lúc nào cũng ấm áp thế?”

“Anh Thành Thành, tại sao trời mưa trẻ con lại hay bị đánh?”

Những câu hỏi kiểu như thế này, mang đủ tính học thức, tính thú vị, tính thực dụng, Thành Thành luôn vui vẻ trả lời.

_____

Nhưng lại có lúc, câu hỏi của cô bé mang tính ngộ sát. Đúng, tính ngộ sát.

Ví dụ như ngày hôm đó, Dĩnh Tử đến, gọi một tiếng: “Anh Thành Thành.”

Sau đó cúi đầu, nghĩ một chút, cái từ đó nói thế nào nhỉ? Cô bé đã mấy lần nghe thấy ở trường học và mấy cậu bé trong khu tập thể nói rồi, cứ tò mò mãi không hiểu nó có nghĩa gì. Vừa nãy tan học, lại nghe thấy, cho nên định hôm nay phải hỏi luôn anh Thành Thành. Nó đọc thế nào nhỉ? Đúng rồi, nhớ ra rồi, Dĩnh Tử ngẩng đầu, nhìn Thành Thành nói: “Mẹ * kiếp…” Cô bé còn học ngữ khí của mấy cậu bé khi nói chữ này, để trọng tâm xuống đúng từ thứ hai.

Ý của Dĩnh Tử muốn hỏi là: “Mẹ * kiếp… nghĩa là gì ạ?” Có điều, cô bé quá chú tâm vào việc bắt chuốc thái độ và ngữ khí của những cậu bé khi nói từ này, nói xong “ Mẹ * kiếp…”, ngừng một giây, mới nói tiếp vế sau “nghĩa là gì ạ?”

Chỉ một giây đó, suýt nữa khiến Thành Thành sặc mà chết.

Đúng vậy. Thành Thành vừa uống một ngụm nước, thì nghe thấy Dĩnh Tử phát âm rõ ràng, mạch lạc thoải mái nói ra hai từ kia, khiến cậu nhất thời bị sặc, sau đó lập tức ho khù khụ. Đợi đến lúc nghe được vế sau “nghĩa là gì ạ?”, thì đã muộn, cậu đã bị sặc đỏ hết cả mặt.

Cậu không ngừng ho, ho đến đỏ bừng mặt mũi, muốn dừng cũng không làm sao dừng lại được.

Dĩnh Tử đứng bên cạnh cậu, rất lo lắng vỗ vỗ phía sau lưng, lòng nghĩ: Sao tự nhiên lại bị sặc thế không biết? Còn ho khổ sở thế kia, đúng là xui xẻo.

Thành Thành khó khăn lắm mới dừng lại được, còn đang khụ khụ hớp hơi để thở, đã lập tức nói với Dĩnh Tử: “Cái từ đó rất bậy, rất bậy, rất bậy, con gái không được nói đâu.”

“Nó có nghĩa gì ạ?”

“Em không cần biết ý nghĩa của nó. Chỉ cần nhớ là một từ rất bậy, không được nói.”

“Oh.” Dĩnh Tử đã hiểu, sau đó đôi mắt long lanh mở to cầu khẩn, gương mặt ngây thơ hỏi: “Thế còn từ gì bậy mà em không được nói nữa? Anh có thể nói cho em biết không?”

Gì chứ? Thành Thành lại bắt đầu ho…

_____

Đương nhiên, đa phần thời gian, đối với những câu hỏi của Dĩnh Tử, Thành Thành đều cho cô bé một đáp án vô cùng mãn nguyện, cũng vì như thế, mà sâu trong lòng Dĩnh Tử rất khâm phục Thành Thành.

Có một hôm, cô bé lại bày ra gương mặt sùng bái hỏi: “Anh Thành Thành, tại sao anh thông minh thế, cái gì cũng biết?”

Thành Thành không biết nên trả lời thế nào, đang muốn lảng ra, thì đã nghe cô bé nói: “Đúng rồi, hôm nay lúc học môn thể dục, em không cẩn thận bị đập đầu lên thanh xà kép.”

Haiz. Cô bé này làm sao mà một ngày từ sáng đến tối không hôm nào là không va chỗ này, thì lại đập chỗ kia, sao không biết đường cẩn thận một chút nhỉ? Cứ ngốc như thế, thực khiến người khác buồn bực. Thành Thành đang muốn mắng Dĩnh Tử hai câu, đã lại nghe thấy cô bé nói: “Lị Lị bảo mẹ bạn ý nói là người nào bị đập vào đầu sẽ trở thành đồ ngốc, anh nói xem em liệu có bị ngốc đi không?”

Thành Thành rất muốn nói: “Em vốn đã ngốc rồi.” Nhưng, nhìn thấy gương mặt ngây thơ, còn có chút lo lắng của Dĩnh Tử, là lại không nỡ, đành đem câu nói đó nuốt vào trong bụng.

“Anh cũng không biết à?” Gương mặt Dĩnh Tử lập tức thất vọng, lại còn buông thêm một câu: “Em cứ tưởng anh thông minh, cái gì cũng biết cơ.”

Giờ, Thành Thành còn có thể nói gì? Cậu thực không rõ lúc này trong lòng mình đang cảm thấy thế nào. Tức giận, không biết nên giận ai. Buồn bực, không rõ bực vì cái gì. Đau lòng, người ta vẫn bình thường thế kia, cậu đau lòng nỗi gì?

_____

Lại có lúc, Dĩnh Tử sẽ khoác lác mấy chuyện trên trời dưới đất.

Một ngày giữa thu, cô bé đột nhiên nói: “Anh Thành Thành, anh có biết không? Lúc lá cây ngô đồng rơi xuống, lá rơi xoay về bên trái nhiều hơn xoay về bên phải đấy.”

Trong khu tập thể, giữa dãy nhà A và B, có một cây ngô đồng rất to. Cửa sổ mỗi nhà mỗi hộ khi nhìn ra đều có thể nhìn thấy nó. Những đứa trẻ trong khu tập thể cũng thường chơi đùa dưới gốc cây ngô đồng.

“Thật hay giả thế?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

“Tại sao chứ?”

“Em không biết.”

“Điều này không phải do khi lá rơi gió thổi chiều nào theo chiều đó sao?”

“Hình như không phải.”

Gương mặt Thành Thành bắt đầu nghi ngờ.

“Anh không tin à? Vậy chúng ta đếm xem nhé.”

Tuổi trẻ, thứ gì cũng chưa có, nhưng lại có thời gian.

Vì vậy, hai đứa trẻ đồng ý, cùng đếm chiều xoay của 100 chiếc lá ngô đồng.

Kết quả, hai đứa trẻ đếm đến tận chiếc lá thứ 200 vẫn chưa dừng. Bởi sự thật nào có dễ như bạn tưởng tượng. Rất nhiều những chiếc lá khi rơi xuống không thể phân biệt được là xoay sang trái hay xoay sang phải. Chúng có cái rơi ngược xuống, có cái rơi thẳng, có lúc lại trái phải cùng xoay.

Cuối cùng hai đứa trẻ cũng chẳng thể chứng minh được giả thiết này.

Có điều, thế thì có quan hệ gì?

Ngày hôm đó thời gian Dĩnh Tử ở lại dài hơn rất nhiều so với bình thường, cũng khiến Thành Thành vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, nhà của Thành Thành chính là thư viện của Dĩnh Tử, là thư viện của mình cô bé. Qua việc mượn sách trả sách, mà hai đứa trẻ đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu thời gian, mà đó cũng chính là khoảng thời gian hai người họ cùng nhớ nhung nhất trong cuộc đời mình.

Mỗi khi nhớ lại, thời gian hai người họ bên nhau tuy không nhiều, nhưng đếm ngày đếm tháng, thì họ cũng đã cùng nhau trải qua không ít chuyện.

Cô kéo anh ngắm hoa Xuân, trăng Thu, mưa Hạ, tuyết Đông. Anh giảng cho cô nghe Tần Hoàng, Hán Võ, Đường Tông, Tống Tổ.

Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất.

Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau.

Dĩnh Tử dường như chưa từng một lần ở lại nhà Thành Thành quá ba mươi phút. Nhưng, bất luận dài hay ngắn, đều là những thời khắc đẹp đẽ nhất của Thành Thành. Mỗi lần Dĩnh Tử ra về, anh lại hi vọng lần tới cô lại đến.

Liệu có thư viện nào lại hi vọng như thế với người đến mượn sách hay không?

***