Sáng thứ tư, hai người thức dậy, rửa mặt chải đầu xong, cùng nhau ăn bữa sáng mà Hinh Dĩnh nấu, sau đó chuẩn bị thay quần áo đến trường.
Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Hôm nay anh muốn mặc gì?”
Kính Thành trả lời: “Đồ vest.”
Hinh Dĩnh lấy trong tủ quần áo ra túi đựng đồ vest của Kính Thành, đặt lên giường.
Lúc rời khỏi California, Hinh Dĩnh để ý thấy trong hành lý của Kính Thành có một cái túi đựng đồ vest nên hỏi: “Anh mang đồ vest theo làm gì?”
Kính Thành trả lời: “Phòng khi có chuyện gì đó cần mặc đồ lịch sự.”
Quả nhiên lúc này đã phát huy tác dụng.
Hinh Dĩnh mở túi đồ vest ra, mắt không khỏi sáng lên.
Bên trong cái túi lớn là một bộ vest màu đen kẻ sọc. Nền đen thẳm, trên đó in những đường kẻ nhỏ màu trắng rất tinh tế, cách nhau chừng mười phân, không rộng không hẹp.
Hinh Dĩnh vừa nhìn là biết bộ đồ này chắc chắn được đặt may. Chất liệu thượng hạng, cắt may khéo léo, tay nghề tinh xảo.
Bên trong chiếc túi còn có một chiếc áo sơ mi trắng đến lóa mắt, rõ ràng cũng là hàng được đặt may.
Trên giá áo mắc một chiếc cà vạt, nền màu đỏ đen, hoa văn màu vàng nhạt, trông hết sức trang nhã.
Hơn một tuần nay, nhìn cách ăn mặc ở nhà của Kính Thành, Hinh Dĩnh đã biết là anh rất có mắt thẩm mĩ, bây giờ nhìn bộ đồ vest này, lòng không khỏi ngợi khen lần nữa.
Cô lấy bộ đồ vest, áo sơ mi và cà vạt ra khỏi chiếc túi.
Cô nghiêng đầu sang thì thấy Kính Thành đang ngồi bên giường cởi chiếc áo ngủ trắng bằng vài cotton, để lộ ra đôi vai gọi cảm, lồng ngực rắn chắc và cái bụng phẳng lì…
Tim Hinh Dĩnh không khỏi đập loạn một nhịp, sau đó thì se thắt lại. Cô để ý rằng mỗi khi thấy Kính Thành cởi quần áo thì mình đều bị ảnh hưởng. Cô nghĩ, e là cảm gác ấy mãi mãi cũng sẽ không mất đi.
Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ soạng cơ ngực rắn chắc của Kính Thành.
Lúc vuốt ve sờ soạng, cô không nhịn được phải cấu một cái.
Ồ, cảm giác rất đã.
Cho nên véo thêm cái nữa.
Kính Thành lập tức đè tay cô lại. Nếu có mà tiếp tục véo nữa, anh chỉ có thể vồ lấy cô.
Hinh Dĩnh cũng hiểu điều đó nên cười bảo: “Cho anh nợ đó.”
Nghe thế, tim Kính Thành không khỏi nảy lên một cái. Anh cười khẽ, hàng mi dài và đẹp hơi rung rung.
Hinh Dĩnh giúp anh mặc áo sơ mi.
Nhìn anh chăm chú cúi đầu cài nút áo, ngắm khuôn mặt hoàn mỹ, sắc mặt ôn hòa, Hinh Dĩnh không khỏi nghĩ thầm: Trời ạ, sao anh lại đẹp thế!
Cô lại giúp anh thắt cà vạt. Thắt xong, cô vỗ vỗ ngực anh, sau đó vuốt ve gương mặt anh. Trời ạ, sao anh lại đẹp hơn nữa thế này!
Sau đó, cô giúp anh mặc quần tây vào, đương nhiên là không quên véo mông anh mấy cái, véo đến nỗi Kính Thành hít hà, nói: “Cô nhóc xấu xa này, cẩn thận đấy!”
Hinh Dĩnh cười thật tươi, đáp. “Em không cẩn thận thì anh làm gì được em?”
Kính Thành không nhịn được phải bật cười, mặt tràn ngập tình yêu, nhìn cô với ánh mắt nồng nàn. Đúng vậy, anh làm gì được cô chứ. Thế nhưng ngoài miệng vẫn cứ nói: “Cứ đợi mà xem.”
Hình Dĩnh gật đầu lia lịa. Được, em đợi.
Cuối cùng cô mặc vest vào cho anh.
Nhờ bộ vest tôn lên, ngoại hình vốn đã cực kỳ anh tuấn của anh lại càng đẹp không thể tả.
Tim Hinh Dĩnh không ngừng đập liên hồi. Cô dưa tay kéo anh dậy, sau đó thả tay ra. Kính Thành không dám nhúc nhích. Hai ngày một đêm mát xa, nghỉ ngơi và tập luyện khiến cho chân anh khôi phục một ít nhưng vẫn chưa thể tự đi lại được.
Hinh Dĩnh lùi ra sau vài bước, ngắm nghía anh thận tỉ mỉ.
Mặc vest vào, anh đẹp đến nỗi khiến cô thất thần.
Trong mắt của nhiều người, vest kẻ sọc đã cũ kỹ, lỗi thời nhưng khi mặc vào người anh, nó trang nhã không nói nên lời, và có vẻ ý nhị riêng.
Bộ vest được cắt may khéo léo nên rất vừa vặn, tôn lên vóc người gợi cảm của anh. Lồng ngực rắn chắc, cánh tay cường trang, vòng eo thon, cái bụng phẳng…
Trời ạ, thật là đẹp chết mất!
Lẽ ra pháp luật nên quy định không ai được đẹp và thanh tao như thế, cũng không được gợi cảm chết người như thế bởi vì quả là dễ khiến người ta phạm tội. Lúc này, Hinh Dĩnh có cảm giác muốn lột sạch Kính Thành ra.Cô cười bảo anh. “Bây giờ em rất muốn lột sạch anh ra.”
Kính Thành nghe xong thì bên dưới lập tức có phản ứng.
Anh nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, sau đó nói: “Nhớ đó, là do em nói!”
Hinh Dĩnh cũng nhìn anh và thở dài và nói: “Anh ngon lành thế, em phải từ từ nhấm nháp mới được. Thôi đợi xong việc đã vậy.”
Kính Thành gật đầu. May mà hai người vẫn còn giữ chút lý trí. Hinh Dĩnh hỏi. “Khi lên lớp anh có mặc thế không?”
Kính Thành lắc đầu nói. “Thường thì không.”
Hinh Dĩnh nói rất nghiêm túc. “Bây giờ em chính thức yêu cầu anh không được mặc vest đi dạy.”
Kính Thành hỏi: “Tại sao?”
Hinh Dĩnh đáp. “Anh mặc vest quá gợi cảm, quá đẹp, không biết sẽ làm say đắm bao cô sinh viên. Ngay cả em mà còn chịu không nổi huống chi là mấy em nữ sinh bé bỏng.”
Nghe cô nói thế, lòng Kính Thành vui như hoa nở. Anh cười hà hà, bảo: “Lại đây.”
Hinh Dĩnh tiến lên một bước.
Kính Thành ôm cô vào lòng mình, hỏi: “Em biết ghen ư?”
Hinh Dĩnh gật đầu, trả lời. “Nếu anh chưa rõ thì em nói cho anh biết: em chẳng những biết ghen mà còn ghen rất dữ đấy.”
Kính Thành cười càng to hơn, ôm chặt cô hơn và nói: “Anh rất vui vì em biết ghen. Có điều em không cần phải lo lắng.”
Hinh Dĩnh đáp. “Thế thì tốt.”
Hinh Dĩnh tựa đầu vào ngực Kính Thành, nghe tiếng tim anh đạp thình thịch. Cô hỏi: “Anh hồi hộp ư?”
Kính Thành gật đầu. “Ừ.”
Anh từng tham gia những buổi tọa đàm ở biết bao tổ chức, trường học danh tiếng trên thế giới nhưng chưa bao giờ hồi hộp như hôm nay.
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh hồi hộp cái gì?”
Kính Thành nói: “Anh hồi hộp là vì em.”
Hinh Dĩnh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi. “Tại sao?”
Kính Thành trả lời. ‘Bởi vì anh muốn em tự hào về anh.”
Hinh Dĩnh đáp. “Em đã tự hào về anh lắm rồi, rất tự hào.”
Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng anh. Anh siết chặt vòng tay đang ôm cô hơn.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, nhìn đồng hồ, cuối cùng không thể không buông tay.
Hinh Dĩnh lấy đôi nạng dựng bên tường cho Kính Thành. Anh dùng nó chống vững. Hai người hôn nhau thật nồng nàn, sau đó cùng ra ngoài.
Trên đường đi, Hinh Dĩnh lái xe, thỉnh thoảng nhìn Kính Thành một cái, cuối cùng nói. “Anh đẹp như thế, đúng là không công bằng.”
Kính Thành dở khóc dở cười, nói: “Anh là của em, có gì mà bất công?”
Hả?
Đúng thế thật.
Ha ha!
Hinh Dĩnh lập tức trở nên phấn chấn hẳn.
Thì ra cô đang lời to.
Suốt hành trình còn lại, cô cười đến không khép miệng được.
Hinh Dĩnh đỗ xe lại trong bãi đỗ xe trước tòa nhà khoa sinh học.
Thế Văn đỗ xe lại trong bãi đỗ xe trước tòa nhà khoa sinh học.
Vừa định xuống xe thì phát hiện Hinh Dĩnh từ một chiếc xe bước xuống. Lúc ấy anh mới để ý thấy đó là xe của Hinh Dĩnh, đậu phía trước cách xe anh một hàng. Tim Thế Văn đập manh. Sáng hôm qua, Nick đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi trưa ăn cơm chung không? Thế Văn đồng ý.
Vừa gặp nhau, Nick liền hỏi: “Cậu thế nào rồi?”
Thế Văn hỏi ngược lại. “Sao tự nhiên hỏi thế?”
Nick trả lời. “Cậu đã hết sốt chưa? Có uống thuốc, tiêm thuốc đúng giờ không đấy?”
Thế Văn lập tức hiểu ra là Hinh Dĩnh đã đến gặp Nick. Đồng thời cũng hiểu là cô sẽ không định gặp anh nữa. Lòng anh không khỏi đau nhói.
Anh biết, mình không nên gặp lại Hinh Dĩnh. Cũng biết, mình nên buông tay.
Anh đã thử, đã cố gắng hết sức. Nhưng vẫn không thể. Anh vẫn không thể buông tay, vẫn muốn gặp cô.
Cho nên hôm qua vừa nghe nói cô về là lập tức gọi cuộc gọi đó.
Hinh Dĩnh đã đến. Cô không chịu quay lại khiến anh cảm thấy đau lòng. Nhưng vẻ lo lắng trên mặt cô khiến anh cảm thấy được an ủi.
Anh biết, Hinh Dinh vẫn quan tâm đến mình, bận lòng với mình. Nhưng thứ anh muốn là cô, là ở bên cô. Cô quyết định không gặp anh nữa, anh có thể thông cảm nhưng không thể tiếp nhận. Thế Văn đau lòng không chịu nổi, nói không nên lời.
Nick cũng im lặng theo anh.
Một lát sau, Thế Văn mới tự lẩm bẩm. “Tại sao? Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm, cũng sắp cử hành hôn lễ, tôi biết cô ấy thích tôi, nhưng họ chỉ ở bên nhau một ngày tại New York thì cô ấy lại quyết định chia tay…”
Nick biết lời mình nói rất tàn nhẫn nhưng anh cần làm cho Thế Văn tỉnh táo, buông tay. Vì thế, anh nói: “Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.”
Thế Văn nói: Thanh mai trúc mã là chỉ thời thơ ấu, vậy ai mà chẳng có thanh mai trúc mã? Thế nhưng có mấy cặp thành mai trúc mã thành đôi?”
Nick không thể trả lời.
Thế Văn lắc đầu, anh không thể nào hiểu được.
Nick cũng không thể hiểu. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thế Văn, anh cũng rất khó chịu. Anh biết Thế Văn rất yêu Hinh Dĩnh, anh còn nhớ lúc vừa quen cô, Thế Văn đã hùng hồn tuyên bố. “Mình tìm thấy rồi!”
Nick hỏi: “Ai?”
Thế Văn trả lời. “Vợ tương lai của mình.”
Anh cũng nhớ khi vừa cầu hôn thành công, Thế Văn mừng đến nỗi phát điên, nói: “Nick, mình là người hạnh phúc nhất trên đời này!”
Nick vốn không định nói gì nhưng nhìn Thế Văn đau khổ thế, đành nói: “Sáng mai người đó sẽ có buổi tọa đàm ở hội trường của tòa nhà khoa sinh học bên mình, nếu cậu muốn thì có thể đi với mình.” Anh hy vọng đối mặt thực tế có thể khiến Thế Văn tỉnh táo lại.
Nick cũng làm ở viện sinh học, tuy không nghiên cứu hướng di truyền học nhưng mỗi khi trong viện có hội thảo, anh đều cố gắng tham gia, bởi vì chỉ có những học giả đứng đầu thế giới mới có tư cách được mời tổ chức hội thảo tại Harvard, báo cáo thành quả nghiên cứu của họ. Lần này, diễn giả là bạn trai mới của Hinh Dĩnh nên anh rất tò mò, cho nên trưa hôm qua vừa nhận được thông báo là định đi ngay.
Thế Văn lắc đầu trước lời mời của Nick.
Nhưng suốt chiều và tối qua, hai từ tọa đàm cứ lởn vởn trong đầu anh, không thể xua được.
Anh lái xe đến phòng làm việc, đến bãi đỗ xe nhưng không xuống xe. Ngồi trong xe mấy phút, cuối cùng anh chuyển hướng, lái xe đến viện sinh học.
Anh quyết định nhìn xem rốt cuộc thì Giang Thế Văn anh đã thua một người thế nào.
Một thằng què trông thế nào!
Thế Văn ngồi trong xe, nhìn Hinh Dĩnh từ ghế lái vòng qua phía bên kia, mở cửa xe ra.
Cửa xe ngăn tầm mắt, Thế Văn chỉ nhìn thấy một bàn chân từ từ thò ra, nhẹ nhàng giẫm xuống đất.
Giày da đen, quần tây đen, chân gầy và nhỏ nên ống quần trông như có như không.
Đầu tiên là một chân, sau đó thêm một chân nữa, hai chân đặt lên đất.
Hinh Dĩnh nhìn vào xe, ánh mắt dịu dàng, gương mặt mỉm cười.
Cô vươn một tay ra. Trong xe cũng vươn một tay ra. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Thế Văn ngạc nhiên: bọn họ đang làm gì.
Sau đó anh nhìn thấy Hinh Dĩnh vươn tay còn lại vào trong xe. Ngay sau đó, người đàn ông kia từ từ xuất hiện.
Một bàn tay Hinh Dĩnh vẫn còn nắm tay anh ta. Tay còn lại thì đỡ dưới nách. Người đàn ông kia đứng thẳng người, hai chân hơi run run.
Thế Văn bỗng hiểu ra, Hinh Dĩnh đang kéo anh ta dậy. Anh còn nhớ cô từng nói: “Anh ấy bị tật nên đi lại hơi cà nhắc.”
Thì ra đâu chỉ là cà nhắc, mà là không thể tự đứng dậy. Điều này khiến Thế Văn rất kinh ngạc.
Người đàn ông kia đứng vững xong, nở nụ cười, sau đó lập tức cúi đầu hôn lên môi Hinh Dĩnh một cái. Mặt Hinh Dĩnh tươi và ngọt ngào như hoa.
Lòng Thế Văn bỗng cảm thấy chua xót.
Anh không biết nếu đó là một người bình thường thì mình có cảm thấy đỡ hơn không. Anh chỉ biết khi nhìn thấy người đó không chỉ là một tên què mà còn là một thằng què nếu không có chỗ vịn thì hoàn toàn không thể tự đứng dậy thì cảm giác của anh không thể tệ hơn nữa.
Anh nhìn người đó cho kỹ hơn. Đàn ông đẹp trai thì anh gặp cũng nhiều, anh cũng là một trong số đó. Nhưng anh phải thừa nhận núi cao còn có núi cao hơn. Anh chưa từng thấy một người què nào anh tuấn như thế.
Không chỉ anh tuấn, trên người anh ta còn có một loại khí chất ung dung tao nhã, một khí chất mà người ta không ngờ là có thể tồn tại trên người một kẻ tàn tật.
Người đàn ông đó thả tay Hinh Dĩnh ra, đặt tay vịn vào cánh cửa xe đang mở.
Hinh Dĩnh quay người ra sau xe, mở cốp xe ra lấy ra đôi nạng bằng kim loại. Dưới ánh mặt trời chiếc nạng phản chiếu thứ ánh sáng lóa mắt.
Thế Văn há hốc mồm.
Thì ra không chỉ bị què mà còn phải có nạng mới đi được.
Hinh Dĩnh đưa từng chiếc nạng cho anh ta. Anh ta chống nó dưới nách vững vàng. Hinh Dĩnh mỉm cười hỏi gì đó, anh ta cũng mỉm cười gật đầu. Hai người họ trông rất thân mật, hài hòa, khiến người ta phải ngưỡng mộ, càng khiến Thế Văn cảm thấy ghen tỵ.
Hai người lại chạm môi một cái thật nhanh. Tim Thế Văn như bị bóp chặt, đau thắt lại.
Người đàn ông đó chống nạng, Hinh Dĩnh đi bên cạnh anh ta, hai người từ từ bước vào tòa nhà.
Thế Văn nhìn theo bóng họ.
Chân của người đàn ông đó không chỉ gầy teo mà còn một dài một ngắn. Chân phải chạm đất nhưng chân trái không thể chạm hẳn xuống, chỉ có chân phải là chống xuống lấy thế.
Anh ta cúi đầu nhìn đường, chăm chú dùng nạng chống. Hình Dĩnh thì luôn nhìn anh ta đầy lo lắng. Thỉnh thoảng anh ta quay qua cười với Hinh Dĩnh, dường như nói với cô là: “Không cần lo lắng.”
Mỗi lần nhìn Hinh Dĩnh, anh ta đều mỉm cười, một nụ cười dẹp dịu dàng.
Thế Văn ghen tỵ đến tột đỉnh.
Trước nay anh vẫn luôn tôn trọng mọi người, kể cả người tàn tật.
Nhưng Hinh Dĩnh lại bỏ anh vì một người tàn tật, hơn nữa còn là một kẻ tàn tật nặng, đi đường phải chống nạng. Điều này đối với anh là một sự đả kích lớn.
Bọn họ đã đến trước tòa nhà.
Cửa vào tòa nhà có mấy bậc thềm, mỗi bậc đều rất cao.
Bọn họ dừng lại trước thềm. Người đàn ông đó giơ chiếc nạng lên, đặt trên bậc thang đầu tiên. Tay Hinh Dĩnh đang ôm chặt eo anh ta. Hai người cùng ra sức. Anh ta nhấc người lên, chân phải đặt lên bậc thang đầu tiên, chân phải lơ lửng nhấc theo.
Anh ta quay đầu qua nhìn Hinh Dĩnh. Hinh Dĩnh cũng nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập vẻ khen ngợi. Bọn họ không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt nhau và cười.
Tim Thế Văn lại đang rướm máu. Lúc này, anh hy vọng mình là kẻ tàn tật ấy. Thật đấy, nếu Hinh Dĩnh vẫn ở bên anh, ôm anh, nhìn anh như thế. Anh thà mình là một kẻ tàn tật.
Hai năm nay, ở bên Hinh Dĩnh, anh biết cô thích mình. Nhưng trước giờ cô rất lạnh nhạt, chưa từng thể hiện tình cảm một cách nồng nhiệt.
Anh biết mình là bạn trai đầu tiên của cô, anh cứ nghĩ cô thẹn thùng, hoặc do tính cách của cô như thế.
Thì ra là không phải.
Cô như thế, bởi vì anh không phải là một nửa của cô.
Hinh Dĩnh và người đàn ông chống nạng kia từng bước bước lên bậc thềm, tiến vào tòa nhà.
Thế Văn đau lòng không thôi, cả buổi trời không thể thở được.
Anh nghĩ mình đã nhìn đủ rồi, không cần phải bước vào. Nhưng nghĩ lại, tại sao không?
Anh đã nhìn thấy bọn họ âu yếm như thế, còn sợ thấy gì nữa?
Anh cũng là một thanh niên xuất sắc, có thành tựu trong sự nghiệp, khó mà tìm được. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc gã tàn phế đó có gì hay ho?