Ấm Áp Như Xưa

Chương 53: Ngoại truyện: Đối mặt




Đột nhiên, Dĩnh Tử cúi người, hôn xuống, hôn lên vết sẹo lớn trên đầu gối Kính Thành.

***

Hai người tay nắm tay nhau rời khỏi học viện sinh vật.

Kính Thành hỏi: “Em có biết nguồn gốc của Stanford không?”

Hinh Dĩnh lắc lắc đầu. Cô đã từng nghe tên của Stanford từ rất lâu rồi, song lại không hề biết về nguồn gốc của nó.

Kính Thành bắt đầu kể cho cô nghe.

“Tên đầy đủ của Stanford là Viện đại học Leland Stanford Junior. Được hoàn thành vào năm 1891, được thành lập bởi Leland Stanford, trùm tư bản về đường xe lửa và Thống đốc California, và vợ ông Jane Stanford. Người con trai duy nhất của họ Leland Stanford, Jr chết do bệnh thương hàn năm 16 tuổi. Hai vợ chồng họ do quá bi thương, đã thành lập nên trường đại học này từ địa điểm từng là trại nuôi ngựa của Leland Stanford để tưởng nhớ con trai yêu dấu. Vì thế, cho đến ngày nay, người ta vẫn thường gọi trường là Trại ( Farm). Trên áo phông của trường cũng thường in dòng chữ Day on the Farm.

Hinh Dĩnh cười hỏi: “Nói như vậy, không phải anh là một nông dân sao?”

Kính Thành cười cười gật đầu. Trường học là nông trại, anh đương nhiên phải là người nông dân rồi. Học sinh và giáo viên Stanford luôn cảm thấy tự hào với tên gọi người nông dân.

Một chiếc xe buýt chầm chậm lướt qua bên cạnh hai người họ.

Hinh Dĩnh cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Trong trường học còn có cả xe buýt công cộng sao?”

Kính Thành nói: “Đúng, Stanford chiếm diện tích 35km2, là trường đại học có diện tích lớn thứ hai trên toàn nước Mỹ. Bởi khuôn viên trường quả thực quá sức rộng lớn, nên trường học có cả xe buýt, xe đạp cũng là vật dụng di chuyển cần thiết ở nơi này.”

Hinh Dĩnh không khỏi “oh” một tiếng.

Kính Thành lại giới thiệu tiếp: Phong cảnh trong khuôn viên trường có rất nhiều, nổi tiếng nhất gồm có Palm Drive ( đại lộ cây cọ ), Memorial Court ( Đình viện tưởng niệm ), Hoover tower ( tháp Hồ Phật) và Memorial Church ( Giáo đường tưởng niệm). Bên cạnh đó, còn có rất nhiều thư viện, phòng thí nghiệm, trung tâm nghiên cứu và học viện. Mỗi một kiến trúc đều có đặc điểm riêng của mình. Ngoài ra, học viện nghệ thuật còn là nơi thu thập một lượng lớn các tác phẩm điêu khắc bằng đồng của Rodin. ( Auguste Rodin: 12/ 11/ 1840 – 17/ 11/ 1917 , một họa sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc. Ông là điêu khắc gia hàng đầu của Pháp thời bấy giờ và nay tên tuổi của ông được phổ biến khắp trong và ngoài giới nghệ thuật.), bao gồm cả

Hinh Dĩnh càng nghe đôi mắt càng mở to hơn, gương mặt ngạc nhiên mà vui sướng.

Thấy cô hưng phấn như thế, trong lòng Kính Thành không đừng được trào lên một cảm giác thực hạnh phúc.

Ngẫm lại, hạnh phúc quả thực rất giản đơn, chỉ là một loại cảm giác rất bình thường, hài hòa và thỏa mãn.

Kính Thành hỏi: “Em muốn xem nơi nào?”

Hinh Dĩnh đáp: “Em đều muốn xem cả.”

Kính Thành nói: “Được.”

Hinh Dĩnh vội vã thêm một câu: “Nhưng không phải hôm nay.”

Kính Thành biết, cô lo lắng cho đôi chân của anh. Bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, anh nói: “Ừm, chúng ta cứ xem từ từ. Mỗi lần xem một nơi.”

Hinh Dĩnh mỉm cười gật đầu. Đúng, chúng ta hãy làm những việc trong khả năng của mình thôi.

Kính Thành nói: “Em chọn một nơi trước đi.”

Hinh Dĩnh nói: “Không, anh chọn đi.”

Kính Thành ngẫm một chút, nói: “Vậy chúng ta hôm nay hãy đi xem Memorial Court ( đình viện tưởng niệm).”

Hinh Dĩnh cười nói: “Vâng.”

Hai người họ lái xe tới đó. Đỗ xe xong xuôi, đi qua những bãi cỏ xanh mướt và những tán cây râm mát, tới thẳng đình viện.

Trong đình viện có một vườn hoa nhỏ. Tiết trời đang lúc đậm chất thu, trong vườn hoa lại vẫn tràn đầy những đóa hoa đỏ rực, dưới ánh nắng rạng rỡ, hiện ra vẻ kiều diễm khác thường, đón ngọn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng dập dìu trong gió.

Cảnh sắc trước mắt đẹp đẽ, hoa thơm chim hót, khiến lòng người cảm thấy thực vui vẻ thoải mái.

Hinh Dĩnh cảm thán nói: “Năm xưa, nhất định không có ai ngờ rằng, ngôi trường tư được xây dựng trên một nông trại sau này lại biến thành một ngôi trường danh tiếng bậc nhất thế giới như thế này.”

Kính Thành gật đầu đồng ý.

“Còn cả việc nông trại năm đó giờ lại biến thành mảnh đất thung lũng Silicon ( Silicon Valley) tiếng tăm lừng lẫy nữa.”

Kính Thành lại gật đầu đồng ý. Tiếp đó anh lại kể cho Hinh Dĩnh nghe khởi nguồn của Silicon Valley ( thung lũng Silicon).

“Stanford trước những năm 1930 tất cả học phí đều được miễn cả. Thế nhưng, do năm 1893 Leland Stanford qua đời tiếp đó năm 1906 lại có trận động đất lớn ở San Francisco gây nên tổn hại vô cùng lớn cho khuôn viên trường, tạo nên khó khăn tài chính nghiêm trọng cho trường học. Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, giáo vụ trưởng nhiệm thời của trường học là Prederick Terman hết sức giúp đỡ tinh thần sáng nghiệp của các học sinh và giáo viên viên chức, hi vọng có thể gây dựng một nơi công nghiệp tự cấp tự túc bản địa, đây chính là khởi nguồn của Thung lũng Silicon ( Silicon Valley).

“Stanford là trường học đầu tiên ở Mỹ thành lập vườn khu công nghiệp ở trong trường học …”

“Cách dạy học của Stanford là ‘ngọn gió tự do mãi mãi thổi’. Nó truyền tải sự bao dung cởi mở của Stanford, theo đuổi phong cách tự do tư tưởng và tự do tâm linh …”

Hinh Dĩnh lắng nghe Kính Thành rủ rỉ bên tai. Nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt anh tuấn, khí chất cao quý, thần thái ưu nhã …

Trong lòng đột nhiên trào lên một tình yêu to lớn, không cách nào ngăn lại được. Cô kiễng chân, nghiêng mình nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt Kính Thành.

Trên gương mặt Kính Thành lập tức nở rộ một nụ cười rạng rỡ. Anh nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay Hinh Dĩnh. Anh biết, biết rõ tâm tình lúc này của cô.

Bởi anh cũng đang giống như cô vậy.

Thực ra thì, Kính Thành vừa bước đi vừa nói chuyện, bất giác lại nhìn Hinh Dĩnh. Vẻ mặt cô không khỏi khiến anh nhớ lại lúc còn nhỏ, cô vẫn luôn như thế này, đôi mắt to tròn long lanh sáng ngời, mang theo gương mặt sùng kính, chăm chú nghe anh nói. Nhoắng một cái đã mười mấy hai mươi năm trôi qua, họ vẫn có thể như thế này cùng nhau, trong lòng Kính Thành cảm thấy không gì ấm áp, hạnh phúc và cảm động hơn. Anh kìm không nổi muốn hôn Hinh Dĩnh. Nhưng lại nghĩ tới thân phận giáo sư hiện giờ của mình. Dù sao học sinh cũng đầy trong vườn trường, cho nên anh đành phải cố gắng hết sức mà nhẫn nhịn.

Hai người họ đã tới được Memorial Court.

Đình viện này mang phong cách kiến trúc Tây Ban Nha cổ điển. Trên hành lang tạo hình tuyệt đẹp, các cánh cửa hình vòm và các trụ hành lang được sắp hàng tinh tế, khiến cho người ta có một cảm giác trang nghiêm mà thanh lịch. Ánh mặt trời theo cánh cửa hình vòm rót vào hành lang dài, kiến tạo ra lớp ánh sáng mê người như trong giấc mộng.

Trong đình viện trưng bày những bức tượng điêu khắc bằng đồng của Rodin: The Burghers of Calais ( tạm dịch: các nghĩa dân của Calais). Rodin đã nhận lời thỉnh cầu của Calais vào năm 1884 – 1886 để sáng tạo nên một tổng thể những bức tượng điêu khắc này. Tạo hình của sáu nghĩa dân ai nấy đều độc lập, nhưng động thái lại có quan hệ tương tác lẫn nhau. Rodin đã tiếp cận sâu nhất với hiện thực và tinh thần tìm tòi triệt để, khắc họa tâm lý sắc nhọn và thể hiện tính cách mạnh mẽ, đã sáng tạo nên một tổng thể hình tượng vì chính nghĩa gây xúc động lòng người.

Đứng trước bức điêu khắc The Burghers of Calais, Kính Thành kể cho Hinh Dĩnh nghe câu chuyện của họ.

“Vào thế kỷ thứ 14 là thời kỳ hai nước Pháp và Anh đã chiến trận suốt trăm năm, lúc đó thành phố Calais của nước Pháp bị quân đội của quốc vương nước Anh là Edward III bao vây, tình thế sắp bị chiếm đóng, người dân toàn thành bị buộc phải cầu hòa với vua nước Anh dưới cái đói nghiêm trọng và cơn khốn cùng. Song quân đội Anh ngạo mạn lại đưa ra điều kiện khó khăn: cần có 6 người được tôn kính nhất của Calais thân mặc áo tang, cổ đeo dây thừng, chân trần đi tới trước doanh trại quân đội Anh dể giao nộp chìa khóa thành phố rồi bị xử chết. Sáu người dân của Calais trước khi hi sinh bi tráng, người tay cầm chìa khóa, người hai tay ôm lấy đầu, người tập tễnh tiến bước. Họ từng bước từng bước đi tới chỗ cái chết, song lại mang hi vọng của sự sống về cho trăm họ ở Calais.”

Hinh Dĩnh nhìn bức điêu khắc cảm động nhân tâm kia, nghe câu chuyện kể từ Kính Thành, trong mắt bỗng chốc thấy nước mắt trào lên nóng cả hốc mắt.

Kính Thành nhớ tới lần đầu tiên khi mình nhìn thấy bức điêu khắc The Burghers of Calais, cũng là nước mắt trào lên như thế.

Anh đem Hinh Dĩnh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Ôm lấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, tâm linh giao hội. Tâm hồn hai người họ hòa hợp, không cần bất cứ lời nói nào.

Kính Thành đưa Hinh Dĩnh đi trên hành lang dài mười mấy mét. Anh rõ ràng càng lúc càng nghiêng ngả hơn.

Hinh Dĩnh trong lòng lo lắng, bèn nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Chỉ mấy chữ đơn giản, khiến trong lòng Kính Thành run rẩy. Chúng – ta – về – nhà. Anh và cô cùng đi về nhà. Đây là giấc mơ bao năm qua của anh.

Kính Thành dùng sức gật gật đầu.

Trên đường đi ra bãi để xe, Kính Thành nghiêng ngả càng đáng sợ hơn. Hinh Dĩnh cố hết sức để đi thật chậm, đồng thời vẫn nắm thật chặt lấy bàn tay anh.

Trong lòng cô vô cùng hối hận. Nhẽ ra nên đợi mấy hôm nữa, đợi chân anh hồi phục được một chút rồi hẵng đi tham quan khuôn viên trường.

Hai người họ cùng về đến nhà.

Vừa vào cửa, Hinh Dĩnh bèn nói với Kính Thành: “Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, em vào bếp đun nước.”

Kính Thành gật đầu, buông tay Hinh Dĩnh ra.

Hinh Dĩnh hướng về phía nhà bếp đi ra. Người còn chưa bước vào trong bếp, đã nghe thấy có một tiếng ầm sau lưng.

Quay đầu lại, cô thấy một chân Kính Thành đang quỳ trên mặt đấy, tay trái chống ở cạnh bên.

Rõ ràng, anh vừa mới bị ngã xuống.

Hinh Dĩnh trong lòng đau đớn, lập tức chạy vội đến trước mặt anh.

Kính Thành trong lòng phiền não. Vốn dĩ anh chỉ muốn bước tới bên ghế sofa ngồi xuống. Thế nhưng, còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên chân trái mềm oặt, cả người bèn ngã nhào xuống. Xem ra, chân anh sớm đã mỏi mệt tới cực hạn. Chỉ có điều, vì anh liên tục nắm tay với Dĩnh Tử nên không phát giác ra. Giờ, bàn tay cô vừa buông khỏi, anh liền chân mềm nhũn đến ngã nhào xuống. Anh trong lòng thầm trách chính mình, nhẽ ra phải cẩn thận hơn mới phải.

Thật ra, Kính Thành ngã không nghiêm trọng lắm. Bởi chỉ có một chân khuỵu xuống, còn tay đã chống đỡ được một phần.

Anh cũng biết, Dĩnh Tử sẽ không để tâm, cho nên cũng không đặc biệt lo lắng. Chỉ là trong lòng có chút buồn bã.

Hinh Dĩnh quỳ ở bên cạnh người anh, gương mặt lo lắng.

Kính Thành nhìn cô một cái, lập tức nói: “Anh không sao.”

Hinh Dĩnh rõ ràng thở ra một hơi. Kính Thành từ nãy đã phát hiện ra, cô vừa rồi lại ngừng hít thở.

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh có thể đứng lên không?”

Kính Thành gật đầu.

Hinh Dĩnh đứng lên trước, sau đó cô giơ tay ra, kéo Kính Thành đứng dậy.

Cô đỡ anh cùng đi tới bên cạnh ghế sô pha, sau đó cùng ngồi xuống.

Hinh Dĩnh trong lòng vô cùng hối hận, vừa nãy cô quá vô tâm, không đỡ Kính Thành ngồi xuống trước, rồi hẵng đi đun nước.

Hinh Dĩnh ngồi bên trái Kính Thành, nhìn xuống chân trái anh đang trong lớp ống quần đen, nói: “Để em xem nào, có ngã bị thương không?”

Kính Thành nghe thế vội thu thu chân về phía bên phải, nói: “Không sao cả. Em không phải xem đâu.”

Hinh Dĩnh lại lần nữa thỉnh cầu: “Để em xem xem nào.”

Nhìn vẻ mặt đầy vẻ quan tâm của cô, Kính Thành do dự một chút, rốt cuộc cũng chầm chậm kéo ống quần lên.

Động tác của anh vô cùng chậm chạp, giống như chiếc ống quần đó rất nặng nề vậy. Thực ra, là trong lòng anh đang vạn phần căng thẳng.

__________

Kính Thành lần đầu tiên quen Dĩnh Tử, khi đó anh tám tuổi, cô năm tuổi.

Thành Thành còn đỡ hơn một chút, Dĩnh Tử thì lại hoàn toàn hồ đồ.

Vũ Hán là một trong bốn thành phố nóng nhất, ngày hè nắng chói chang. Ngày đó lại chưa có điều hòa, mọi người đành phải mặc mát mẻ một chút.

Thành Thành đi học, trước giờ luôn mặc quần dài. Khi nghỉ hè, đặc biệt là vào những ngày nóng nhất của tháng bảy tháng tám, lúc ở nhà, cậu sẽ mặc quần đùi.

Vào mùa hè năm chín tuổi, Thành Thành là lần đầu tiên mặc quần đùi ở nhà, đón tiếp Dĩnh Tử, trong tim cậu cứ như đang có người đánh trống vậy. Đôi chân gầy guộc vẹo vọ đương nhiên không đẹp đẽ. Cậu có chút lo lắng, Dĩnh Tử liệu có vì thế mà sinh ra ghét bỏ cậu hay không?

Có điều, Dĩnh Tử lại chẳng nói một chút gì. Cô bé gửi một quyển sách thiếu nhi, lại mượn một quyển sách thiếu nhi khác, nói một tiếng: “Cảm ơn anh Thành Thành.” Sau đó cầm sách, cười hi hi đi lên nhà.

Thành Thành không biết, cô bé có nhìn thấy mình đang mặc quần đùi hay không, và cả đôi chân gầy guộc lộ ra bên ngoài kia nữa.

Ngày thứ hai, lại vẫn như thế. Cô bé hình như hoàn toàn chẳng chú ý tới. Càng đừng nói để lộ ra bất cứ vẻ mặt nào. Thực ra thì, vẻ mặt thì đúng là có, chính là cái vẻ mặt vui sướng ngất trời sau khi nhìn thấy quyển sách mới.

Thành Thành nghĩ, cô bé này, rõ ràng dây thần kinh có vấn đề đến mức khiến cậu giận sôi. Cậu mặc quần đùi rõ ràng như thế này, cô bé cũng không nhìn thấy được.

Đến lần khác, Dĩnh Tử tới. Thành Thành vừa hay ở ngoài về, còn chưa kịp thay quần dài.

Dĩnh Tử gửi trả sách rồi mượn sách, còn cười hi hi nói: “Cảm ơn anh Thành Thành.”

Chí có điều, khi sắp ra tới cửa, cô bé đột nhiên quay đầu lại, nói một câu: “Trời nóng như thế này, anh ở nhà còn mặc quần dài, không thấy nóng hay sao?”

Thành Thành nhất thời ngây ra.

Hóa ra, cô bé không phải là không nhìn thấy. Cô bé chỉ không nói ra mà thôi.

Hay là nói, cô bé cảm thấy cậu mặc quần đùi rất bình thường, không có gì đáng nói cả?

Thành Thành không nói gì, Dĩnh Tử ra cửa rồi đi lên.

Thành Thành một mình ngây ngốc đứng ở cửa đến nửa buổi.

Từ đó về sau, mùa hè khi ở nhà, cậu trước sau cũng chỉ mặc quần đùi.

Dĩnh Tử nhìn đã quen mắt, trước giờ cũng không hề nói gì.

Dù gì lúc đó, hai người họ cũng chỉ là những đứa trẻ có mấy tuổi đầu.

Lại qua mấy năm, Thành Thành mười hai, trong lòng bắt đầu có những cảm giác khác thường đối với Dĩnh Tử. Cũng bắt đầu chú ý tới quần áo, đầu tóc các kiểu, có điều đối với đôi chân gầy guộc của mình lại chịu bất lực.

Cậu đành tự an ủi mình, dù gì, cô cũng đã nhìn quen từ lúc nhỏ tới giờ. Hơn nữa, cô giờ căn bản vẫn chỉ là cô bé ngốc nghếch.

Lại qua thêm mấy năm, Thành Thành đã mười lăm.

Mùa hè đó, đặc biệt nóng nực.

Buổi chiều của một ngày tháng tám, Thành Thành dựa vào ghế tựa để đọc sách, vô tri vô giác lại ngủ quên mất.

Đột nhiên tỉnh lại, mở to hai mắt, cậu hoảng hốt phát hiện Dĩnh Tử đang đứng bên cạnh chiếc ghế dựa.

Có điều, cô bé lại không hề nhìn vào gương mặt cậu. Hai mắt cô bé đang chăm chú nhìn không chớp vào … đôi chân của cậu.

Còn cậu, thì đang mặc … quần đùi.

Thứ cô đang nhìn vào, là đôi chân trần của cậu.

Đôi chân gầy gò, vẹo vọ.

Thành Thành lập tức hoảng loạn hết cả lên.

Đã bao nhiêu năm trời, cậu chưa từng ở trước mặt cô che giấu điều gì. Ngày hè khi ở nhà, cậu luôn chỉ mặc quần đùi.

Có điều cô cũng chưa từng chăm chú nhìn vào đôi chân của cậu.

Giờ thấy cô đang mắt không rời nhìn vào đó, Thành Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử.

Hơn nữa, cậu lại không thể đọc ra được nét mặt cô lúc này. Trong lòng bất giác lại hoảng lên.

Dĩnh Tử tới tìm Thành Thành mượn sách. Phát hiện cậu đang nằm trên ghế dựa. Vốn đã định quay về, muộn chút nữa sẽ quay lại. Lúc quay người đi, đột nhiên lại chú ý tới đôi chân của cậu.

Nhìn đã nhiều năm như vậy, nhưng thực ra, lại chưa từng nhìn kỹ bao giờ. Cô ngại ngùng nhìn chăm chăm vào đó, cũng không muốn để Thành Thành phải khó xử.

Giờ, không kìm nén được sự hiếu kỳ, vì thế tỉ mỉ đánh giá.

Đôi chân anh vô cùng gầy gò, không có cơ thịt, các khớp xương nổi lên vết sưng to, còn bị vẹo vọ, chân trái còn bị nặng hơn cả chân phải.

Dĩnh Tử cảm thấy trong lòng đau nhói.

Đột nhiên nghe thấy tiếng than của Thành Thành: “Xấu xí lắm đúng không?”

Dĩnh Tử bị giọng nói của cậu dọa cho nhảy dựng lên. Không ngờ cậu lại đột nhiên tỉnh dậy như thế này. Cô giống như ăn trộm bị bắt quả tang, được rồi, vốn dĩ đúng là ăn trộm bị bắt quả tang, gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

Cô không dám nhìn gương mặt Thành Thành, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn vào chân anh, có gì nói đấy: “Xấu.” Không cần thiết nói dối để an ủi.

Thành Thành cũng cúi mi mắt xuống. Không dám nhìn Dĩnh Tử. Nghe câu trả lời của Dĩnh Tử, trong lòng như cứng đơ lại. Càng không dám nâng mí mắt lên nhìn cô.

Đôi chân của trẻ bị bệnh bại liệt đương nhiên xấu xí. Chỉ có điều, khi tận tai nghe Dĩnh tử nói ra như vậy, trong lòng vẫn thấy rất đau.

“Cũng không xấu.” Dĩnh Tử rất nhanh nói thêm một câu.

Thành Thành nhướn mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía cô.

Dĩnh Tử cũng nhìn vào trong đôi mắt anh, mỉm cười giải thích: “Em sớm đã nhìn quen rồi. Dù gì, cũng là một phần của anh, cũng như chính mình vậy.”

Lời này nói ra vô cùng ám muội. Có điều cô còn nhỏ, thường xuyên nói linh tinh như thế. Thành Thành tạm thời không suy nghĩ nhiều. Bất kể thế nào, tảng đá đè nặng lên trái tim cậu coi như đã rơi được xuống đất.

Đồng thời, cậu cảm thấy trái tim mình cũng như được bàn tay nhỏ bé ấm áp của Dĩnh Tử nắm lấy.

__________

Chỉ có điều, đó đã là chuyện của mười ba năm về trước.

Những năm này, anh luôn khao khát Hinh Dĩnh.

Ở New York, anh phải cố hết sức để khắc chế khát vọng của chính mình.

Giờ, khi biết hai người họ yêu thương nhau như vậy, còn cô lại tới California để tìm anh, khát vọng của anh đối với cô càng không cách nào khống chế được.

Thứ ngăn cản được anh, chỉ có hai điều:

Một là, vì lo lắng cho thân thể của Hinh Dĩnh, do cô đã mệt mỏi suốt mấy ngày liền.

Hai là, vì vẫn còn lo lắng khi để lộ toàn bộ thân thể mình trước mắt cô.

Anh biết, Hinh Dĩnh sẽ không để tâm đến sự tàn tật của anh, hơn nữa tối qua, cô đã lần nữa nói rất rõ ràng với anh rồi.

Thế nhưng, xa cách nhau tới mười năm, đối với việc để lộ ra đôi chân còn gầy guộc hơn cả trước kia trước mặt cô, còn cả những vết sẹo xấu xí lưu lại sau phẫu thuật, anh vẫn không thể có đủ tự tin được.

Vì thế cho nên, mặc dù vô cùng khao khát, tối qua, anh vẫn để mình Hinh Dĩnh đi tắm rửa, rồi còn bảo cô ngủ một mình trong phòng ngủ của anh. Còn bản thân anh, thì ngủ ngoài phòng khách.

Còn nhớ lúc anh nói với Hinh Dĩnh xong, cô cúi mắt xuống, mím mím môi, sau đó nói: “Được.”

Anh biết, trong lòng cô đang vô cùng thất vọng với mình.

Anh cũng thế.

Giờ đây, bị ngã một cái. Hinh Dĩnh lại quan tâm đến thế, muốn nhìn xem chân anh có bị thương hay không. Dù anh không muốn, cũng không có cách nào không đồng ý cả.

Kính Thành chầm chậm kéo ống quần lên.

Kéo từ dưới lên tới đầu gối. Ngừng lại một chút, rồi dứt khoát kéo thẳng lên tới đùi trên.

Đã nhìn, thì cứ để nhìn toàn bộ đi.

Muốn chết, thì chết luôn đi.

Anh để lộ ra toàn bộ cái chân trái.

Anh không hề nhìn Hinh Dĩnh. Chỉ nhìn vào cái chân gầy guộc của mình.

Hinh Dĩnh cũng thế, chỉ nhìn vào chân Kính Thành, không nói gì cả.

Lịch sử dường như đang lặp lại. Kính Thành đột nhiên không thể khống chế nổi hoảng loạn lên. Tiếng trái tim đập bình bình. Trong lòng thầm cầu khẩn, Dĩnh Tử, xin em hãy nói gì đi.

Hinh Dĩnh vẫn không nói gì. Chỉ chậm rãi nhấc cánh tay lên, nhẹ nhàng phủ lên cái chân đang lộ ra của anh

Cái chân này còn gầy yếu hơn cả trong trí nhớ của cô, vẹo vọ cũng hơn cả khi xưa. Có điều, khiến cô kinh ngạc nhất, là trên cái chân đó đầy những vết sẹo xấu xí to có nhỏ có. Những vết sẹo đó dường như phủ khắp trên bắp đùi và phần chân dưới, cả các khớp xương cũng có.

Tối quan, Kính Thành có nói với cô về cuộc phẫu thuật uốn chân thất bại của mười năm trước. Thế nhưng, cô hoàn toàn không thể ngờ rằng, lại là một loạt những phẫu thuật thế này, hơn nữa, hình như còn động vào từng chiếc xương và từng chiếc khớp trên chân anh.

Bàn tay Hinh Dĩnh nhẹ nhàng ve vuốt chân Kính Thành, trong mắt đã đong đầy nước mắt.

Kính Thành không biết phải làm sao nữa.

Đột nhiên, cô cúi người, hôn xuống, hôn lên vết sẹo lớn trên đầu gối của Kính Thành.

Chân Kính Thành run rẩy mãnh liệt một cái. Trong lòng cũng thế.

Sau đó, anh cảm nhận thấy giọt nước mắt nóng hổi rơi trên chân mình, ý thức được đó là nước mắt của Hinh Dĩnh.

“Dĩnh Tử …” Anh gọi một tiếng, lại phát hiện giọng nói của mình đã khản đặc và run rẩy, khó mà nói tiếp được.

Hinh Dĩnh tiếp tục hôn lên chân anh. Hôn lên trên, rồi lại hôn xuống dưới, hôn cái chân gầy gò của anh, hôn lên từng vết sẹo, hôn lên từng khớp xương bị biến dạng…

Giờ không chỉ có chân trái của Thành Thành, mà toàn bộ cơ thể anh cũng đều đang run rẩy mãnh liệt. Trong lòng thét gào: Cô ấy không để ý, cô ấy hoàn toàn không để ý!

Hinh Dĩnh vẫn đang hôn lên chân Kính Thành. Nghĩ tới nỗi đau đớn và tuyệt vọng của anh, nghĩ tới sự bất lực và bất đắc dĩ của anh, nghĩ tới sự chần chừ tối qua của anh, nghĩ tới sự do dự khi nãy của anh, cô đã hiểu vì sao anh không đủ tự tin, cũng vì thế mà càng cảm thấy đau lòng và xót xa hơn.

Vì vậy, cô hôn rồi lại hôn anh, hôn cái chân vẹo vọ của anh, hôn lên những vết thương xấu xí của anh. Cô muốn như thế để nói với anh rằng, cô yêu anh, yêu cả con người anh.

Kính Thành đương nhiên hiểu được.

Anh ngẩng đầu lên, cảm tạ trời cao: Hai mươi năm trước gặp được người con gái này, Trương Kính Thành anh sao may mắn đến thế?

Kính Thành vươn tay ra, đem Hinh Dĩnh ôm gọn vào trong lòng.

Anh dùng hai tay ôm lấy gương mặt cô, nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, cả sự đau lòng và tình yêu trong đó, nhịn không được cúi đầu xuống, hôn thật sâu.

Có lẽ bởi đã vứt bỏ được gánh nặng trong lòng, anh đã thay đổi hẳn so với tác phong lúc bình thường, hôn vô cùng mãnh liệt.

Không hề có sự va chạm nhẹ nhàng, bờ môi anh trực tiếp ép lên trên Hinh Dĩnh, lưỡi của anh lập tức tiến thẳng vào trong miệng cô, tìm tới lưỡi cô, dùng sức cuốn lấy, đồng thời, cũng dùng hết sức để hút lấy.

Hinh Dĩnh bị anh hôn tới mức sắp không thở nổi, trong lòng vô cùng vui sướng. Hóa ra, người đàn ông dịu dàng này, cũng có một mặt bá đạo.

Hinh Dĩnh ôm thật chặt lấy Kính Thành, dùng sức hôn lại anh.

Điều này đúng thật là một sai lầm.

Lúc này, trong lòng Kính Thành đã hoàn toàn không còn bất cứ điều gì cản trở. Hinh Dĩnh lại cuồng nhiệt hôn lại anh như thế rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.

Bàn tay anh len vào trong quần áo của cô, nắm lấy nơi mềm mại trước ngực, dùng sức nhào nặn nó.

Trời ơi, nơi đó của Hinh Dĩnh bị anh làm như vậy, lập tức khiến toàn thân mềm nhũn, ngã nhào trong lòng anh.

Thân thể cô nóng bừng, mềm nhũn, dán chặt vào trên người anh.

Kính Thành đã hoàn toàn không thể nào dừng lại được. Nơi nào đó của anh giờ đã cứng lên như thép.

Hinh Dĩnh cảm nhận được sự cương cứng của anh. Cô hít sâu một hơi, vừa dồn dập vừa run rẩy.

Ánh mắt cô mê loạn, trên gương mặt phủ lên một tầng ửng hồng, vô cùng say lòng người.

Hinh Dĩnh không hề biết, dáng vẻ của mình lúc này càng khiến cho Kính Thành không cách nào kháng cự lại được.

Chút lý trí sót lại cuối cùng của anh cũng bị vắt cạn, khiến anh sắp phát điên lên rồi.

Kính Thành nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dĩnh Tử, giúp anh.”

Hinh Dĩnh đứng lên, kéo Kính Thành đứng dậy. Hai người ôm thật chặt lấy nhau, va va đụn đụng đi về phía cửa phòng ngủ.

Cùng ngã nhào lên chiếc giường, Kính Thành lập tức xoay người nằm đè lên Hinh Dĩnh.

Anh qua quýt cởi bỏ quần áo của mình, sau đó vội vàng cởi của Hinh Dĩnh.

Anh cúi đầu hôn lên cổ, rồi trước ngực Hinh Dĩnh. Nụ hôn của anh ươn ướt, nóng hổi.

Hinh Dĩnh cảm thấy như mình đã hoàn toàn tan thành nước, để mặc Kính Thành hôn lên trên thân thể mình.

Cô cảm thấy bên trong thân thể có một nỗi khao khát vô cùng mãnh liệt, khao khát được hòa làm một với Kính Thành.

Trong lòng Kính Thành cũng mang theo khao khát mãnh liệt y hệt như cô.

Anh nhìn Hinh Dĩnh đang say mê dưới thân mình, nói: “Dĩnh Tử, ôm lấy anh.”

Hinh Dĩnh ôm thật chặt lấy eo anh.

Kính Thành hạ thắt lưng xuống, thẳng người đi vào.

Nghe thấy Hinh Dĩnh dưới thân kêu “a” một tiếng.

Anh không hề dừng lại.

Bởi anh đã không thể dừng lại được nữa.

Anh thuận theo bản năng, tiến lùi, tăng tốc.

Anh nghe thấy Hinh Dĩnh dưới thân mình lại “a” một tiếng nữa. Trong đó dường như còn mang theo chút đau đớn.

Anh lo lắng do mình không có kinh nghiệm, không thể khiến cho Hinh Dĩnh sung sướng được. Vì thế, anh càng dùng sức, càng gia tăng tốc độ.

Tích lũy từng chút, rồi leo lên cao, cuối cùng cũng bùng nổ. Ngàn ngàn vạn vạn bông pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Kính Thành kêu một tiếng lớn, rồi đổ gục lên người Hinh Dĩnh.

Hóa ra là như thế này.

Trên thế giới này không thể có thứ cảm giác nào, so sánh được với thứ cảm giác vừa nãy.

Hinh Dĩnh vẫn ôm thật chặt lấy Kính Thành, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng anh, không nói tiếng nào.

Kính Thành nằm trên người Hinh Dĩnh một lúc, lo lắng cô bị lạnh, bèn ngồi dậy, kéo chiếc chăn ở cuối giường.

Đột nhiên anh chú ý tới những chấm đỏ tươi ở giữa chiếc giường, như những đóa hoa mai đỏ rực trên đó vậy.

Kính Thành ngây người nhìn chúng, trong lòng thấy kỳ quái, đó là gì chứ? Ở đâu mà ra? Phải biết rằng, vì anh là người vô cùng sạch sẽ, trên giường anh cũng sạch sẽ vô cùng.

Như có ánh chớp lóe lên, anh nghĩ tới có thể là thứ gì.

Trời ạ!

Thế nhưng, điều này sao có thể?

Nếu đã không thể, thì những chấm đỏ tươi trên giường kia là gì?

Kính Thành lại nghĩ tới sự thô bạo vừa nãy của mình.

Nghĩ tới tiếng kêu đau đớn của Hinh Dĩnh.

Anh giờ chỉ muốn đi chết cho rồi.

Hinh Dĩnh thấy Kính Thánh kéo chăn, song lại đột nhiên ngồi ngây ra, mãi không thấy động đậy, bèn hỏi anh: “Sao thế anh?”

Kính Thành quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô, nói: “Em trước giờ …”

Hinh Dĩnh đáp: “Chưa từng.”

Kính Thành không nói gì. Trong đầu có một tiếng thét lớn: Cô ấy chưa từng, trước giờ chưa từng!

Anh quá kinh ngạc, gần như quên mất những thứ khác.

Hinh Dĩnh hỏi: “Nếu như không phải, anh có để ý tới không?”

Kính Thành lắc đầu. Nếu như không phải, anh đương nhiên vẫn yêu cô như thế.

Thực ra, anh lại cứ cho rằng, cô đã cùng với vị hôn thê của cô …

Vì thế cho nên, anh vừa nãy đã lo lắng, mình không thể khiến cô thấy sung sướng được, anh e sợ ví hôn thê của cô, thế nên mới càng cố gắng.

Nếu anh biết cô trước giờ chưa từng, anh nhất định sẽ dịu dàng hơn, sẽ cẩn thận hơn …

Kính Thành giờ hối hận muốn chết. Anh ôm lấy Hinh Dĩnh, nói: “Xin lỗi em.” ‘

“Xin lỗi gì chứ?”

“Vừa nãy anh … là anh không biết.”

“Em biết.”

Vừa nãy khi Kính Thành thẳng người tiến vào, thân thể anh đang run rẩy. Hinh Dĩnh biết anh là lần đầu tiên, biết anh đang căng thẳng vô cùng.

Thực ra, cô cũng là lần đầu tiên, cũng vô cùng căng thẳng. Vì thế cho nên, lúc anh tiến vào, cô đích thực cảm nhận được cơn đau đớn như xé rách thân mình. Thế nhưng, ngoài lúc đầu tiên không kìm nén được mà kêu lên một tiếng, còn lại cô cố gắng cắn răng chịu đựng, mãi cho tới lúc cuối cùng, thực sự đau quá, cô mới không kìm được lại kêu lên một tiếng.

Cô yêu Kính Thành, cô không nỡ bảo anh ngừng lại, cô hi vọng anh có thể đạt tới cao trào.

Cô biết, nếu mình bảo anh ngừng lại, anh sẽ lập tức ngừng lại ngay. Chỉ có điều, cô e sợ sau đó anh còn căng thẳng hơn.

Cô đã đợi nhiều năm đến vậy, lẽ nào, không phải vì anh hay sao?

Cô vẫn luôn nói với Thế Văn rằng, cái đó, đợi tới sau khi kết hôn hẵng nói.

Lúc đó, cô không hẳn vì đợi Kính Thành. Chỉ vì, sâu trong con tim mình, đối với Thế Văn, luôn có một chút không quyết định, cứ có một chút không nguyện lòng.

Thế nhưng, gặp lại Kính Thành ở New York, vừa phát hiện là họ cùng yêu thương nhau, vừa giải quyết được chuyện hôn ước với Thế Văn, cô đã không thể đợi được muốn đem mình gửi cho Kính Thành.

Tối qua, mặc dù rất mệt, nhưng khi Thành Thành nói: “Cũng không còn sớm nữa, em mau tắm rửa đi. Em ngủ ở giường anh, anh sẽ ngủ phòng khách bên cạnh.” Trong lòng cô lại không kìm được nỗi thất vọng.

Cô thầm cười bản thân mình, làm gì có cô gái nào không chút rụt rè thế này, ngàn vạn dặm chạy tới, người ta không gấp, cô còn không đợi được chỉ muốn đem mình dâng lên.

Đây, chính là tình yêu nhỉ.

Đúng. Nhất định là đúng rồi.

Nếu bạn yêu một người, sẽ chỉ muốn được hòa làm một thể với anh ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Vừa rồi anh có thích không?”

Kính Thành nhìn cô, gật gật đầu. Nhỏ giọng nói: “Nào chỉ có thích. Anh sung sướng muốn chết đi được.”

Hinh Dĩnh cười, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Gương mặt Kính Thành lộ rõ vẻ áy náy và xấu hổ, anh ôm thật chặt lấy cô.

Đồng thời trong lòng cũng vô cùng kích động. Dù anh không cầu xin, nhưng, cô đã trao tất cả cho anh.

Hinh Dĩnh cười cười đùa với anh: “Anh sẽ đền bù cho em chứ, phải không?”

Kính Thành đem đầu mình vùi vào trong lòng cô, dùng hết sức gật đầu.

Hinh Dĩnh nói: “Em sẽ bắt anh phải đền bù gấp mấy lần đấy. Thế cho nên, anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu.”

Kính Thành không nhịn được cười ha ha lên. Cô gái này, luôn có cách khiến anh cảm thấy tâm trạng tốt lên.

Anh cúi đầu, bắt đầu hôn cô. Một nụ hôn vô cùng dịu dàng mà quấn quýt.

Hinh Dĩnh cũng ngay lập tức hôn đáp lại anh.

Bên dưới vẫn thấy rất đau. Thế nhưng, trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ.

Bởi cô đã đem lần đầu tiên của mình, giữ lại cho Kính Thành. Hơn nữa, anh còn nói, anh sung sướng muốn chết đi được.

***