Cô thực sự rất mong Kính Thành có thể xoa xoa bàn tay cô, còn cả ôm lấy cô nữa, giống như lúc còn nhỏ vậy.
***
Hai người bước lên phà. Vẫn không có chỗ ngồi giống lúc đi, chỉ
có chỗ đứng bên cạnh mạn phà. Sắc trời đã sắp chạng vạng, mặt trời đã
sắp xuống núi, khắp trời là ánh tà dương hoa mỹ, đẹp như một bức tranh.
Trên mặt biển đột nhiên nổi gió.
Gió to, gió mạnh, gió lạnh thêm.
Làn gió biển thổi tung mái tóc của Hinh Dĩnh khiến chúng như bao trọn lấy gương mặt cô. Cô vươn tay gạt mái tóc ra, vuốt cho thẳng, rồi kéo
ra phía sau tai. Thế nhưng, dường như chỉ cần buông tay xuống là mái tóc lại bị gió thổi tung. Vì thế, cô lại phải vuốt thẳng.
Sau mấy lần làm liên tiếp, Dĩnh Tử chỉ giơ tay lên giữ mái tóc phía
sau cho khỏi rối. Trong lòng cô có chút hối hận, trên người hôm nay
chẳng mang theo dây buộc hay cái kẹp tóc nào cả, nếu không đã có thể giữ yên mái tóc này. Có điều, nói đi nói lại, thì ai mà biết được ngày hôm
nay sẽ ra biển đâu? Cô nhẽ ra sau khi nghe xong buổi tọa đàm chiều hôm
qua là đã quay về Boston rồi.
Qua một lúc, Hinh Dĩnh cảm thấy gió đã hơi hơi dịu đi, bèn buông tay.
Chẳng được mấy giây, gió lại nổi lên mạnh mẽ.
Hinh Dĩnh vừa cố giữ mái tóc đang bay loạn lên, vừa ngẩng mắt lên nhìn Kính Thành.
Mái tóc đen nhánh của anh cũng bị làn gió biển thổi loạn lên, cũng
đang bay lượn trong làn gió, song lại không hề khiến người khác cảm thấy rối loạn. Ngược lại, càng thêm phần khí chất và phong độ nơi anh, khiến anh càng thêm tuấn mỹ đến động lòng người.
Điều này thực không công bằng, Hinh Dĩnh nghĩ, cùng là mái tóc bị gió biển thổi tung lên, vậy mà anh thì phong độ ngời ngời, còn mình chẳng
khác nào người điên.
Cô không ngừng giữ giữ vuốt vuốt, vậy mà vẫn không thể giữ được mái
tóc dài. Mỗi lần giữ được sợi này, lại tuột sợi khác, trước mắt Hinh
Dĩnh luôn chỉ thấy một mạng lưới tóc đang bay lượn trước mắt.
Hinh Dĩnh có chút ngượng ngùng, lại không biết phải làm sao, cô nhìn Kính Thành, cười khổ nói: “Gió to quá.”
Kính Thành nói: “Ừm, lúc đến đây gió nhẹ mát như thế. Thực không ngờ, lúc về lại nổi cơn gió to thế này.”
“Ngại quá, tóc của em.” Hinh Dĩnh hi vọng Kính Thành không lấy thế làm phiền.
“Không sao đâu.” Kính Thành đương nhiên không lấy thế làm phiền. Nhìn mấy sợi tóc đang bay lượn trước mắt Hinh Dĩnh, anh lại có chút kích
động, muốn vươn tay ra giúp cô giữ mấy sợi tóc đó lại, đồng thời, cũng
muốn chạm vào gương mặt cô.
Suy nghĩ đó khiến anh thấy sợ, thầm hỏi chính mình: “Mình sao thế
này? Rõ ràng là điên rồi. Có lẽ vừa tới bờ, cô ấy sẽ phải về nhà. Khoảng thời gian cuối cùng này, phải kiên trì, không được để bị kích động.”
Kính Thành nắm chặt tay lại, do nắm chặt quá, mà bàn tay có chút run rẩy.
Sau khi phà khởi hành, rất nhanh đã tăng tốc độ. Gió biển thổi càng
lúc càng mạnh, càng thổi càng lạnh hơn. Nhiệt độ bỗng chốc như sụt xuống mười mấy hai mươi độ. Đây nào giống như mùa thu, rõ ràng đã vào đông
lạnh.
Từng đợt gió lạnh buốt đâm xuyên vào trong da thịt, từng mạch máu và
các khớp xương. Hinh Dĩnh không kìm được hắt xì một cái vì lạnh.
Ngày hôm nay cô chỉ mặc một bộ đồ xuân – thu màu xanh lục của Chanel. Cũng chính là bộ đã mặc khi tham gia triển lãm poster ngày hôm thứ tư
trước.
Thực ra, cô không hẳn muốn mặc trịnh trọng như thế này. Chỉ có điều,
cứ ngỡ chỉ có hai ngày hội nghị, nên cô cũng chỉ mang có hai bộ, và thêm một bộ đi đường. Hôm nay thức dậy, có chút phát bực vì không biết nên
mặc cái gì. Mặc cẩn thận thì cầu kỳ quá, mặc thoải mái thì có vẻ hơi tùy tiện. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chọn bộ đồ này.
Bất luận là mặc cả bộ, hay mặc tùy ý, đều là đồ mặc mùa thu, không
thể cản được cái lạnh như mùa đông tới giữa biển này được. Nhìn những vị khách xung quanh, vì đã có chuẩn bị trước, nên hầu như ai ai cũng có áo gió hoặc đồ mùa đông. Chỉ có cặp đôi ngốc này, hứng lên là ra đảo, hoàn toàn không thể ngờ sau khi mặt trời lặn trên biển lại nổi gió như giữa
mùa đông thế này.
Kính Thành sớm đã cảm nhận được gió thổi mạnh, may mà anh mặc áo khoác da bên ngoài, nên cũng chống được gió.
Nhìn Hinh Dĩnh chỉ mặc bộ đồ mỏng manh, trong lòng anh đang lo lắng
không biết cô có cảm thấy lạnh hay không, rồi do dự không biết có nên
cởi áo khoác ngoài để cô mặc hay không, thì anh thấy cô hắt xì một cái
vì lạnh.
Kính Thành lập tức bắt đầu cởi áo khác, để lộ chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong.
Hinh Dĩnh thấy vậy bèn lập tức ngăn cản: “Đừng cởi. Em không dùng đâu.”
“Dĩnh Tử…” Kính Thành vẫn không ngừng lại.
“Thực sự không cần mà.”
Kính Thành dừng tay lại, nhìn Hinh Dĩnh.
“Bên trong anh cũng chỉ mặc áo mỏng. Đừng cởi, anh có cởi em cũng không mặc đâu.”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Hinh Dĩnh, Kính Thành biết, cô không hề nói đùa.
Anh đem chiếc áo đang cởi được một nửa mặc lại, nhìn cô mà trong đau
lòng khôn tả. Anh hi vọng, cô không đồng ý nhận sự giúp đỡ của anh là
bởi lo anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, chứ đừng vì lý do nào khác.
Hinh Dĩnh không biết, mình sao lại cứ kiên quyết từ chối Kính Thành như thế.
Có lẽ, từ trong tiềm thức sâu thẳm của cô, là muốn trả đũa anh hay sao?
Thực ra thì, nếu anh là bạn trai của cô, anh chẳng cần phải cởi áo
khoác ngoài làm gì, chỉ cần trực tiếp ôm lấy cô, họ sẽ ôm nhau thật
chặt, giống như những đôi tình nhân khác trên phà bây giờ vậy. Bọn họ dù đã mặc đồ mùa đông dầy cộm, nhưng vẫn đang ôm chặt lấy nhau.
Có điều, anh không phải.
Hinh Dĩnh đột nhiên cảm thấy bực mình, giống như việc anh không phải bạn trai của cô là lỗi của anh vậy.
Ngẫm lại thì, tại sao lại không chứ? Vốn dĩ là anh sai, vốn là nên trách anh cơ mà.
Năm đó, nếu không phải anh đột nhiên bỏ đi, nếu không phải sau khi
anh đi rồi bặt vô âm tín, có lẽ anh sẽ trở thành bạn trai của cô, ít
nhất cũng còn có hi vọng. Vì cô trước khi thi được lên Thanh Hoa, đã
tính toán cả rồi, dù cho đến nơi có phát hiện anh có cô gái khác trong
lòng, cô cũng sẽ mặt dạn mày dày, dù chết cũng quấn lấy anh … Dù gì, cô
cũng là em gái nhỏ hàng xóm, sau đó còn là hậu bối của anh, làm sao anh
có thể không quan tâm cô được chứ?
Thế nhưng, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, một chút xíu cũng không.
Hinh Dĩnh trong lòng vô cùng phẫn nộ. Cô tức giận với Thành Thành, oán ghét Thành Thành. Có điều lúc này, cô có thể nói gì đây?
Chẳng thể nói được điều gì.
Cô cảm thấy lạnh quá, thực sự rất lạnh.
Có điều, dù có lạnh bao nhiêu, cô cũng không muốn mặc áo của anh.
Cứ coi như đó là … sự trả đũa đối với anh đi.
Dẫu cho, người phải chịu sự trừng phạt là chính mình.
Ai bảo anh không phải bạn trai cô chứ?
Ai bảo anh không để cho cô đỡ chứ?
Nhìn Hinh Dĩnh đang run rẩy trong làn gió lạnh, Kính Thành lòng đau
như cắt. Anh nguyện cởi áo khoác ngoài, đưa cho cô mặc, để mình chịu
lạnh cũng được, ít nhất cũng đỡ hơn giờ phút này cứ phải trơ mắt nhìn cô lạnh đến phát run thế kia.
“Dĩnh Tử…” Kính Thành lại lần nữa thấp giọng thỉnh cầu.
Hinh Dĩnh kiên quyết lắc đầu: “Không sao đâu, em vẫn ổn.” Giọng nói
cô run rẩy. Lời còn chưa nói xong, lại hắt xì thêm một cái nữa.
Kính Thành trong lòng đau đớn khôn tả, không biết sao Dĩnh Tử lại cứ
phải bướng bỉnh như vậy. Nhìn bờ môi cô đã bắt đầu thâm lại, sắc mặt
cũng xanh xao, anh gần như không thể chịu đựng nổi chỉ muốn ôm lấy cô.
Chỉ có điều, không biết, anh có nên hay không.
Gió lớn như vậy, cô lạnh đến thế, anh đương nhiên nên ôm lấy cô.
Đúng vậy, nên thế.
Có điều, anh không dám.
Một là vì, anh yêu cô, lại không dám mạo phạm.
Hai là vì, anh yêu cô, lại sợ cô cự tuyệt.
Ba là vì, anh yêu cô, lại sợ dẫn lửa thiêu thân.
Ôm, hay là không ôm lấy, Kính Thành trong lòng đang đau đớn mà rối như tơ vò.
Đầu lông mày của anh càng lúc càng nhíu lại, trái tim anh như bị vo lại thật chặt, dường như sắp vắt được ra máu.
Hinh Dĩnh thấy Kính Thành nhíu mày nhìn mình, gương mặt vô cùng thống khổ, biết anh rất muốn cởi áo khoác cho cô. Trên người cô thấy càng
lạnh, thế nhưng quyết tâm không cần áo của anh một chút vẫn không hề bị
lay chuyển.
Hinh Dĩnh đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi xon xót, hình như sắp chảy
nước mũi rồi. Cô hít hít mũi, sụt sà sụt sịt, biết mình đã bị lạnh tới
mức sắp chảy cả nước mũi.
Cô có chút bối rối, chỉ mong Kính Thành có thể dời mắt đi chỗ khác. Thế nhưng anh cứ không, chỉ đau đớn nhìn chăm chú vào cô.
Cô đành dưới cái nhìn chăm chú của anh, nâng tay phải lên, xoa bóp
cái mũi cho dễ thở, lại dùng đầu ngón tau nhè nhẹ chạm vào phần dưới
mũi. Lúc đó cô mới phát hiện, ngón tay cũng đã đông cứng lại đến nỗi
cứng ngắc, cả phần cạnh má cũng vậy. Cô không dám xác định, chỉ âm thầm
cảm nhận nơi đầu ngón tay vừa chạm vào có chút ướt át.
Hinh Dĩnh lại lần nữa sụt sịt, đồng thời dùng đầu ngón tay nhè nhẹ
xoa. Trong lòng càng thêm khó chịu, chỉ hi vọng Kính Thành đừng chú ý
tới.
Lúc này lại nổi lên trận gió nữa, mái tóc dài của Hinh Dĩnh lập tức lại bay lên.
Cô chỉ còn cách dùng tay giữ lấy, rồi đặt tay ra sau gáy giữ chắc.
Có điều, cô lại thấy nước mũi sắp chảy xuống rồi. Chỉ có thể vừa sụt
sịt mũi, vừa nhấc cái tay còn lại lên ấn nhẹ vào dưới mũi. Ngón tay cứng đờ, lỗ mũi cũng thế, không còn cảm giác gì cả.
Hinh Dĩnh hận chính mình, cơ thể không có chí khí.
Càng hận mình hơn, khi trong lòng cũng không có chí khí.
Bởi lúc này đây, toàn thân cô đã lạnh tới tận xương tủy, ngón tay
cũng đã cứng tới phát đau nhức. Cô thực sự rất mong Kính Thành có thể
xoa xoa bàn tay cô.
Còn cả ôm lấy cô nữa.
Giống như lúc còn nhỏ vậy.
Kỳ thực, lần đầu tiên Thành Thành xoa xoa tay cho Dĩnh Tử, lại vô cùng ngẫu nhiên.
Dĩnh Tử không hề biết đến yêu cầu, Thành Thành cũng không hiểu nịnh nọt gì.
_____
Đó là mùa đông đầu tiên sau khi họ quen nhau, vào đợt tuyết thứ ba.
Lần thứ ba cùng đi ném tuyết, hai đứa trẻ đã khá là thành thạo, Dĩnh Tử cũng càng lúc càng “làm càn” hơn.
Ngày hôm đó chơi được một nửa, Dĩnh Tử đột nhiên dùng bàn tay lạnh
cóng sờ sờ lên gương mặt mình, cảm nhận một chút, sau đó, lại vươn tay
ra sờ lên mặt Thành Thành.
“Anh Thành Thành, có lạnh không?” Cô bé cười hỏi, giọng nói non nớt.
Thành Thành giật cả mình, trống ngực đập nhộn nhạo hết cả lên.
Cậu bé nhìn nhìn Dĩnh Tử, đôi mắt của cô bé trong vắt thuần khiết, nụ cười như hoa nở trên gương mặt.
Thành Thành gật gật đầu, rất lạnh.
Dĩnh Tử bèn rút tay từ trên mặt Thành Thành về.
Trái tim của Thành Thành không vì thế mà bình tĩnh lại ngay được,
không biết vì sao, Dĩnh Tử lại để tay lên gương mặt cậu lần nữa, hỏi:
“Anh Thành Thành, có lạnh không?” Nụ cười của cô bé lại rạng rỡ hơn, âm
thanh ngọt ngào mềm mại.
Thành Thành lắc đầu. Không lạnh. Một chút cũng không hề lạnh. Ngược lại, cậu thấy trong lòng rất ấm áp.
Hơn nữa, trái tim cậu đập càng lúc càng nhanh hơn. Bởi, ngoài mẹ ra,
trước giờ chưa từng có ai dịu dàng chạm lên gương mặt cậu như thế này.
Cậu cảm thấy thực ấm áp thoải mái, dù cho đó có là đôi tay bé nhỏ lạnh
như băng.
Nghe được câu trả lời của Thành Thành, Dĩnh Tử dường như rất vui vẻ, lại rút tay về.
Thành Thành không suy nghĩ, nói: “Lạnh như thế này, để anh giúp em làm ấm tay.”
Dĩnh Tử cười ha ha gật đầu, để cậu làm.
Thành Thành nắm lấy bàn tay Dĩnh Tử. Bàn tay cậu rất to, rất ấm áp.
Đem đôi tay lạnh cóng của Dĩnh Tử ôm vào lòng bàn tay, rồi nhè nhẹ ma
sát, thi thoảng lại bóp một cái.
Dĩnh Tử cảm thấy thực thoải mái.
Thành Thành vừa xoa vừa hỏi: “Sao tay em lại lạnh cóng thế này chứ?”
Dĩnh Tử không biết, chỉ cười hỏi ngược lại: “Thế sao tay anh lại ấm thế chứ?”
Thành Thành nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành nói bừa: “Bởi vì anh phải làm ấm tay cho em đấy.”
Dĩnh Tử “oh” một tiếng thật dài, sau đó cười tươi như hoa nói: “Vậy chúng ta ở cùng nhau, vừa hay rồi.”
Đúng thế, vừa hay! Thành Thành trong lòng cũng đồng ý.
Sau này, chỉ cần nhìn thấy Dĩnh Tử bị lạnh tới mức đỏ hết cả bàn tay
nhỏ nhắn kia, Thành Thành lại hỏi: “Tay em có lạnh không thế?”
Dĩnh Tử lần nào cũng gật đầu như điên. Lạnh lắm, lạnh lắm.
“Có cần …”
Lời của Thành Thành còn chưa nói xong, đôi tay của Dĩnh Tử đã được giơ ra. Muốn. Muốn chứ.
Vì thế, Thành Thành lại giúp cô bé làm ấm tay.
Lần nào anh cũng đều hỏi: “Sao tay em lúc nào cũng lạnh cóng thế hả?”
Lần nào cô cũng hỏi ngược lại: “Thế sao tay anh lúc nào cũng ấm thế hả?”
Sau đó, dừng lại tại đó, không nói tiếp nữa. Hai người cùng nhìn nhau cười, trong lòng cùng thầm tự nhủ: “Chúng ta một người tay lạnh, một
người tay ấm, bởi chúng ta chính là trời sinh một đôi.”
Dĩnh Tử là kiểu ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ, dần dần từ Thành Thành chủ động đã biến thành cô bé chủ động muốn.
Đến sau này, Dĩnh Tử càng ngày càng được thể, có lúc chơi mãi chơi
mãi, cảm thấy tay lạnh, bèn trực tiếp giơ ra trước mặt Thành Thành, chu
cái miệng nhỏ nói: “Anh Thành Thành, tay em lạnh quá.”
Thành Thành không nói lời thứ hai, bèn nắm lấy tay cô bé, ôm trong lòng bàn tay, giúp cô xoa xoa làm ấm.
Dĩnh Tử cảm thấy vô cùng bình thường.
Mãi cho tới một ngày, cũng là một ngày tuyết lớn, Dĩnh Tử và bố cùng ở ngoài. Dĩnh Tử lúc thấy lạnh tay, bèn giơ tay đến trước mặt bố: “Bố ơi, tay con lạnh.”
Lê Triển Bằng sờ sờ tay con gái, quả nhiên thấy lạnh cóng. Sau đó bèn buông tay cô bé xuống, xoa xoa hai tay mình vào nhau, nói: “Làm giống
như bố đây này, sẽ thấy ấm ngay.”
Dĩnh Tử vẫn giơ tay ra, nói: “Bố giúp con xoa đi.”
Lê Triển Bằng nghĩ, dĩnh Tử vốn dĩ quen được nuông chiều, đây đúng là cơ hội tốt để dạy dỗ con gái, bèn nói: “Dĩnh Tử tự mình xoa đi. Việc gì tự làm được thì phải làm.”
Dĩnh Tử nhất thời ngây ra, trong lòng bị đả kích vô cùng, đồng thời
cũng thấy vừa đau lòng vừa buồn bã: Bố đối với cô bé, còn chẳng tốt bằng anh Thành Thành.
Suốt chuyến đi ngày hôm đó, miệng của Dĩnh Tử cứ cong lên như ông lão.
Vừa về đến nhà, là lập tức đi tìm anh Thành Thành.
Thành Thành chẳng nói chẳng rằng, lập tức giúp cô bé làm ấm tay.
Vào khắc đó, Dĩnh Tử đã nhận định, anh Thành Thành là người đối tốt nhất với cô bé dưới gầm trời này.
Anh Thành Thành đã giúp cô bé làm ấm tay bao nhiêu lần? Dĩnh Tử không nhớ rõ nữa. Lúc đó, cô bé chỉ cảm thấy như đó là chuyện rất đương
nhiên, trước giờ chưa từng nghĩ rằng tại sao. Đối với cô bé mà nói,
ngoài bố mẹ ra, anh Thành Thành chính là người thân thiết nhất. Nhiều
khi, còn thân thiết hơn cả bố mẹ nữa.
Còn nhớ sau đợt tuyết lớn đầu tiên, thời tiết vô cùng lạnh lẽo.
Dĩnh Tử nặn một con người tuyết. Lúc nặn thì vô cùng vui vẻ, đến khi
nặn xong mới phát hiện ra, tay mình đã đông cứng lại vì lạnh.
Cô bé đưa tay cho anh Thành Thành, cậu lại giúp cô bé xoa xoa làm ấm.
Dĩnh Tử lúc đó chợt thấy đau lòng khôn tả, lạnh thấu cả tâm can. Cô bé khóc òa lên.
Thành Thành nhất thời hoảng hốt, càng thêm dùng sức để xoa xoa giúp cô bé.
Dĩnh Tử vẫn khóc tiếp.
Thành Thành nói: “Dĩnh Tử đừng khóc, anh giúp em xoa nhé, rất nhanh sẽ ấm lên thôi.”
Dĩnh Tử vừa khóc vừa nói: “Thế nhưng, toàn thân em lạnh quá.”
Thành Thành ngây ra một chút, sau đó, mở rộng cánh tay, đem Dĩnh Tử ôm vào trong lòng.
Cậu dùng sức ôm cô bé thật chặt, để thân thể mình giúp cô bé ấm lên.
Dĩnh Tử bị ôm chặt quá hóa đau. Hơn nữa, còn không thở nổi. Tóm lại, là rất không thoải mái.
Thế nhưng, đồng thời cô bé lại cảm thấy dễ chịu, ít nhất cũng cảm
thấy ấm áp hơn. Không chỉ có thân thể, mà còn cả trong lòng nữa.
Thực ra, số lần Thành Thành ôm Dĩnh Tử như thế không nhiều, chỉ đếm
được trên đầu ngón tay, cũng đều xảy ra trước khi Dĩnh Tử lên tám.
Sau khi Dĩnh Tử lên tám tuổi, Thành Thành không có lần nào ôm cô bé
nữa. Bởi Dĩnh Tử sau đó không còn lần nào nói rằng toàn thân bị lạnh
nữa. Dù có lạnh, cô bé cũng không nói. Cô bé đã dần dần lớn lên, trong
mơ mơ hồ hồ cũng đã biết, cô bé không thể.
Còn bây giờ? Cô đã có thể nói, cô lạnh, toàn thân đều lạnh sao?
Không thể.
Thế nhưng, có cần cô nói hay không? Lẽ nào cô không phải đang lạnh đến nỗi toàn thân phát run hay sao?
Tại sao anh không thể ôm lấy cô? Tại sao không thể coi cô như cô em gái nhà bên mà ôm cô, giống như lúc còn nhỏ?
Lẽ nào, lẽ nào …
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, khiến Dĩnh Tử giật mình vì sợ hãi.
Không, không thể nào. Anh ấy đã có bạn gái … hơn nữa, cũng đã qua
mười năm rồi … dù cho có là mười năm trước … không, không thể nào.
Thế nhưng, ánh mắt anh nhìn cô, đôi con ngươi đang co rút lại kia, vẻ mặt đau khổ kia, còn cả, việc anh không chịu giúp cô làm ấm tay, không
chịu ôm lấy cô …
Khi có được, lại không hiểu mình đang có được thứ gì, vì vậy mới chưa từng trân trọng.
Đợi đến khi hiểu được, thì đã mất đi thứ từng có được đó.
Hinh Dĩnh chưa từng tưởng tượng nổi rằng thời khắc này cô lại thực sự ý thức được rằng, Kính Thành sẽ không bao giờ giúp cô làm ấm tay nữa.
Hốc mắt cô bắt đầu ướt lên.
Nhìn ánh nước lấp lánh trong mắt cô, Kính Thành càng thêm đau lòng.
Gần như chỉ muốn buông xuôi sự kiên trì kia. Trong đầu lại có một âm
thanh nho nhỏ nhắc nhở anh: không, không được. Kính Thành chỉ có thể nỗ
lực tự khắc chế chính mình.
Hinh Dĩnh trên người rất lạnh. Trái tim cũng lạnh. Lạnh tới mức đã đông cứng lại.
Được thôi, hãy để chúng ta cùng xem, rốt cuộc ai kiên trì hơn ai?