Cậu cũng thầm than trong lòng: Trương Kính Thành, mày tiêu rồi!
***
Ngày hôm đó, Dĩnh Tử tới
nhà anh Thành Thành mượn sách. Vừa vào cửa, cô bé đã chú ý thấy, hôm nay anh Thành Thành đi lại nghiêng ngả hơn ngày thường rất nhiều. Nhìn kỹ
hơn chút nữa, thấy trên má trái cũng tím xanh một mảng.
Tuần trước cô bé còn về
chuyện anh đánh nhau mà đã khuyên hết lời, nào ngờ anh lại để ngoài tai
hoàn toàn, hơn nữa còn tiếp tục đánh nhau ngay sau đó, Dĩnh Tử tức lắm,
cũng vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.
Cô bé đi về phía nhà tắm, lấy giúp anh lọ dầu xoa trong tủ thuốc ra. Lúc này, cô bé sớm đã quen thuộc lắm rồi.
Lúc ra phòng khách, nhìn
thấy Kính Thành ngồi cạnh bàn nước, cô bé không hề khách khí nói: “Đánh
nhau là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.”
Thành Thành vừa bị người
ta hạ nhục, đánh nhau cũng thua, đang vừa đau vừa tức, nghe cô bé nói
thế, lửa giận càng to, lập tức đáp trả: “Liên quan gì đến em?”
Dĩnh Tử nhất thời ngây
người, há hốc miệng, song lại không biết phải nói gì. Đúng vậy, cô bé là ai chứ? Anh đánh nhau thì có liên quan gì tới cô?
Cô bé ngậm miệng lại, tức giận nhìn chăm chăm vào Kính Thành, sau đó đặt cộp một cái lọ dầu xoa
xuống bàn trước mặt anh, xong xoay người đi thẳng, sách cũng không buồn
mượn nữa.
Trong ánh mắt kia có biết bao cảm xúc lẫn lộn: thất vọng có, đau lòng có, còn có cả phẫn nộ,
Thành Thành nhìn thấy mà trong lòng không khỏi nhói lên.
Có điều, cậu bây giờ đang tức xịt khói, nào để ý nhiều được như thế. Đồng thời, cậu cũng có chút
đau lòng, lần nào đánh nhau cũng thế, Dĩnh Tử chỉ biết trách móc cậu,
giống như cậu thích đánh nhau lắm vậy. Cô bé là bạn cơ mà, tại sao không thể hiểu và thông cảm cho cậu được chứ?
Thành Thành ngồi bất động trên ghế, chẳng nói gì cả, cứ để kệ Dĩnh Tử đi.
Cậu cứ ngỡ, ngày hôm sau Dĩnh Tử sẽ lại đến, ngày trước lần nào mà chẳng vậy.
Thế nhưng, cô bé không đến.
Ngày thứ ba cũng không thấy.
Thành Thành bắt đầu có
chút lo lắng, nhưng vẫn cố làm như bình thường. Trước đây Dĩnh Tử mỗi
lần tức giận rời đi, thường chỉ qua một hai ngày, nhiều lắm là ba bốn
ngày, nhất định sẽ lại đến. Cậu nghĩ, cũng có lẽ chỉ mai thôi, cô bé sẽ lại tới đây.
Có điều, không như vậy.
Đến ngày thứ năm, vẫn không thấy bóng người.
Trái tim Thành Thành
hoang mang theo từng ngày trôi qua. Cô bé làm sao thế chứ? Tức giận thật rồi sao? Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa hết giận cơ à? Lẽ nào, lần này cô
bé thực sự định không để ý đến cậu nữa sao? Thành Thành trong lòng nhức
nhối, vội dừng ngay suy nghĩ đó lại, cố gắng tự nhủ với bản thân: Không, sẽ không đâu.
Lại qua hai hôm nữa sống cùng sự lo lắng, một tuần đã đi qua, Dĩnh Tử vẫn không thấy đến.
Thành Thành bắt đầu cảm
thấy sợ hãi. Trừ lúc kiểm tra cuối kỳ, còn lại Dĩnh Tử chưa bao giờ lâu
như vậy chưa gặp cậu, hay không nói chuyện với cậu.
Có lẽ ngày hôm đó cậu
không nên nói những lời kia. Thế nhưng, Thành Thành lại không hề thấy
mình nói sai điều gì. Có điều, cậu rất nhớ Dĩnh Tử, nhớ điệu cười tít
mắt của cô, nhớ giọng nói ấm áp của cô bé nữa. Cậu chỉ muốn gặp cô bé,
được nghe cô nói chuyện. Cậu tự nói với mình: Mày là anh cơ mà, phong
thái phải cao một chút, đi tìm cô bé thôi.
Vì thế, đến đầu tuần sau, khi tan học, Thành Thành cố ý ngồi ở phòng đọc sách để đợi Dĩnh Tử về.
Phòng đọc sách nhà cậu có cửa sổ quay ra con đường nhỏ bên ngoài tòa
nhà, Dĩnh Tử ngày nào cũng đi theo con đường đó để về.
Trong lúc chờ đợi, Thành
Thành cảm thấy thời gian sao mà chậm chạp thế. Đúng vậy, người cũng thấy già hẳn đi rồi. Có điều, nào còn cách nào khác.
Đợi mãi mới đợi được đến
lúc Dĩnh Tử về nhà, lại thầm đếm từ một đến mười, đến lúc đoán cô bé có
lẽ chuẩn bị đi qua cửa nhà cậu, đột nhiên ra mở cửa, giả vờ như đang
muốn đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy cô bé.
Thành Thành cố hết sức để thật tự nhiên chào hỏi: “Hey, Dĩnh Tử.”
Dĩnh Tử đang cúi thấp đầu bước đi, ngẩng lên đã nhìn thấy Thành Thành, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười, thân thiết gọi cậu: “Anh Thành Thành, chào anh!”
Thành Thành trong lòng nhất thời vui sướng. Có điều, vẫn chưa kịp vui mừng ra mặt, đã lại lập tức chuyển thành bi thương.
Bởi vì bước đi của Dĩnh
Tử, một chút cũng không hề dừng lại. Thực ra thì đến bước chậm lại cũng
không có. Cô bé đi thẳng qua người cậu, cứ thế tiến lên trên nhà.
Thành Thành đứng im tại chỗ, người bỗng như ngớ ngẩn theo.
Dĩnh Tử nào đã từng đối với cậu lạnh nhạt thế này chứ?
Đúng vậy, hành động vừa
rồi của cô bé chính là lạnh nhạt. Mặc dù trên gương mặt cô bé mang theo
nụ cười, dù cho giọng nói của cô bé vẫn ấm áp như vậy, dù cho cô bé vẫn
gọi cậu là “anh Thành Thành”, còn nói “chào anh” với cậu. Thế nhưng, cô
bé lại không hề có ý định đứng lại, cứ thế vô tình bước qua người cậu
rồi đi.
Đây không phải là Dĩnh Tử mà cậu quen biết. Không phải. Dĩnh Tử mà cậu quen biết nhất định sẽ
dừng lại, tùy ý hỏi han mấy chuyện vặt vãnh, kể mấy câu chuyện vô vị nào đó. Dù cho có không mượn sách, cô bé cũng sẽ nói với cậu: “Quyển sách
lần trước em mượn vẫn chưa đọc xong đâu.” Dù có bận đi nữa, cũng sẽ nói
với cậu rằng: “Mai em có bài kiểm tra rồi, đợi qua hai ngày nữa chúng ta nói chuyện nhé.”
Thế nhưng cô bé đã không
hề. Cô bé giờ đối xử với cậu chỉ như những người hàng xóm bình thường
cùng tầng trên tầng dưới, lúc gặp mặt thì chào hỏi, khách khí, hời hợt,
sau đó đi khỏi, quay người là quên.
Thành Thành cảm thấy, dường như Dĩnh Tử cũng đã mang thứ gì đó trên người cậu theo mất rồi.
Một mình cậu đứng đó,
trong đầu vô cùng hỗn loạn. Cũng không biết qua mất bao lâu, mãi cho đến khi bác Cố ở tầng sáu bước vào khu nhà, nhìn thấy cậu, gọi một tiếng:
“Thành Thành”, lúc đó cậu mới tỉnh lại.
Cậu như khúc gỗ đáp lại:
“Cháu chào bác Cố.”, sau đó xoay người vào nhà. Đóng cửa rồi, càng nghĩ
càng tức giận, tức đến nỗi dùng tay đấm thẳng vào tường, khiến da tay
cậu rách cả ra.
Cậu tự nói với mình: Dĩnh Tử thì có gì đặc biệt chứ? Cô bé dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như
thế? Còn nữa, cô bé dựa vào thứ gì để quản cả việc của cậu? Hứ, không
đến thì cứ việc không đến. Cậu cũng không thèm quan tâm đến cô bé. Đúng, cứ thế đi, để rồi xem ai sợ ai?
Nói thì nói thế, làm cũng làm vậy. Thế nhưng, một tuần sau đó, Thành Thành trải qua vô cùng bi thảm.
Mỗi ngày lúc Dĩnh Tử tan
học về, cậu đều trốn sau bức rèm cửa sổ thư phòng, để đợi cô bé. Đợi cho đến khi nhìn thấy cô bé bước qua con đường nhỏ phía trước tòa nhà.
Cậu nhắm mắt lại, ngẩng
đầu lên bầu trời, thậm chí hai bàn tay còn chắp lại, đặt ở trước ngực,
ra sức cầu nguyện: Cầu xin Phật tổ, Quan thế âm bồ tát, Ngọc hoàng
thượng đế, còn có rất nhiều những vị thần tiên khác mà con không biết
tên, xin chư vị phù hộ để hôm nay Dĩnh Tử tới mượn sách.
Có điều, các vị thần tiên ngày nào cũng khiến cậu thất vọng.
Nỗi thất vọng mỗi ngày lại càng lớn hơn.
Cậu trách Bồ tát không linh, cũng trách Dĩnh Tử sao mà ác thế.
Lê Hinh Dĩnh, em quá đáng quá rồi!
Đến hai ngày cuối cùng, Thành Thành đã cảm thấy tuyệt vọng, như sắp khóc đến nơi.
Lê Hinh Dĩnh, em thực đáng hận!
Cậu cảm thấy vô cùng uất
ức. Dĩnh Tử nào có phải chị cậu, càng không phải mẹ, tại sao lại cứ
thích quản lý việc cậu đi đánh nhau như thế chứ? Cậu trước giờ không hề
thích tranh luận với cô bé, càng không muốn nói cho cô bé biết những kẻ
bắt nạt cậu đã nói những gì, làm những gì. Cho nên mỗi lần Dĩnh Tử nói
cậu, cậu đều im lặng không lên tiếng, trong lòng lại cảm thấy vừa bất
lực vừa bi ai: Nào có phải cậu thích đánh nhau đâu, là bọn chúng ức hiếp người quá đáng, Dĩnh Tử, tại sao em không thể thấu hiểu một chút chứ?
Thực ra, gần đây cậu đã
có thể cảm nhận được Dĩnh Tử càng lúc càng tức giận, chỉ là không ngờ
hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này. Cũng có lẽ, những lời cậu đã nói
lần trước, đã vô tình giẫm nát cọng cỏ cuối cùng của con lừa chăng?
Thử suy nghĩ sâu hơn, cõ
lẽ đúng là cậu đã không phải. Dĩnh Tử đã luôn là bạn cậu, quan tâm đến
cậu, bảo vệ cho cậu. Ngày hôm đó, cậu nói như thế, nhất định đã làm tổn
thương tới cô bé. Thành Thành cảm thấy thực hối hận. Cậu dự định phải
xin lỗi Dĩnh Tử thôi.
Vì thế nên ngày đầu tuần
lễ thứ ba sau đó, cậu lại thử xem thế nào. Lúc Dĩnh Tử đi ngang qua cửa
nhà, cậu lại làm như đúng lúc đi ra cửa thì gặp.
Cậu cố ý nhẹ nhàng chào hỏi: “Hey, Dĩnh Tử.”
Dĩnh Tử xem ra cũng rất tự nhiên nói: “Hey, anh Thành Thành.”
“Số mới nhất của quyển {Văn học nhi đồng} và {Hội kể chuyện} đã có rồi, em có muốn đọc không?”
Thành Thành vốn đã quyết
định sẽ nói xin lỗi vì những lời đã nói hai tuần trước. Thế nhưng, cậu
không muốn đứng ở cửa mà nói. Thời gian này, trong tòa nhà có rất nhiều
người ra ra vào vào, cậu muốn để Dĩnh Tử vào nhà rồi mới nói.
Cậu biết, Dĩnh Tử trước
giờ vẫn thích hai quyển {Văn học nhi đồng} và {Hội kể chuyện}. Trước
đây, cứ mấy hôm lại hỏi cậu: “Anh Thành Thành, tuần này đã có chưa thế?
Có thì phải nói cho em ngay đấy.”
Thấy cô bé chờ đợi như
vậy, mỗi lần tạp chí vừa đến, cậu lại đưa cho cô bé mượn đọc trước. Vì
thế cho nên, lúc này nếu nói với cô bé tạp chí tuần này đã tới, cậu nghĩ cô bé nhất định sẽ vào nhà cậu để lấy. Đến lúc đó, cậu sẽ nói với cô bé rằng: “Anh xin lỗi.”
“Gần đây em bận lắm, không có thời gian rảnh. Để sau này em xem vậy. Cảm ơn nhé anh Thành Thành.”
Dĩnh Tử nói xong, cười với cậu một cái, sau đó cứ thể đi thẳng lên trên lầu.
Thành Thành đứng im tại chỗ, trong lòng cũng lạnh theo.
Bây giờ không phải giữa
kỳ, cũng chẳng phải cuối kỳ, cô bé đến hai quyển {Văn học nhi đồng} và
{Hội kể chuyện} cũng không đọc nữa. Có thể thấy cô bé thực sự đã không
để ý đến cậu nữa rồi. Hơn nữa, cô bé vừa nãy còn nói cảm ơn với cậu.
Giữa hai người họ, sớm đã không cần nói câu này nữa cơ mà.
Mấy ngày sau đó, Thành
Thành như trải qua nước sôi lửa bỏng, giống như sinh mệnh của cậu đã mất đi thứ gì đó vậy. Cậu chẳng còn tâm trí nào để làm những việc khác nữa
—đi học, làm bài tập, ăn cơm, thậm chí cả đánh nhau. Buổi chiều hôm thứ
năm, có đứa chửi cậu là “thằng thọt”, còn nói rất nhiều lời ác độc, song cậu lại như chẳng hề nghe thấy, cứ khập khiễng bước đi.
Cậu chịu đựng qua từng ngày từng ngày. Cậu cảm thấy sống không bằng chết. Con người cậu dường như sắp sụp đổ mất.
Cậu cần Dĩnh Tử, cần cô bé đến nhà cậu, nói mấy câu chuyện vô nghĩa cũng được. Cậu cần người bạn là cô bé.
Không, đúng ra là cậu
không thể không có người bạn là cô bé. Chỉ cần cô bé chịu tiếp tục làm
bạn cậu, cậu nguyện lòng làm bất cứ việc gì vì cô.
Đến cuối tuần thứ ba,
Thành Thành lại trốn phía sau tấm rèm cửa sổ của thư phòng, đợi Dĩnh Tử
về nhà. Nghe tiếng chân cô bé bước lên lầu, lại đợi thêm mấy phút, sau
đó dùng cả tay lẫn chân, từng bước nỗ lực đi lên tầng ba.
Bởi hai chân không có sức lực, đi lên trên tầng đối với Thành Thành mà nói, là một việc vô cùng
vất vả. Mỗi một bước đi, gần như đều phải dựa vào sức lực của cánh tay
và toàn thân mới kéo thân người bước lên được.
Vì thế từ nhỏ đến lớn,
trừ phi cần thiết, còn lại cậu rất ít khi lên cầu thang. Cầu thang của
tòa nhà cao tầng Lôi viện, mỗi bậc cầu thang đều rất cao, khiến cậu bé
đi lên càng gặp khó khăn. Vì thế, cậu chưa từng đi lên phía trên.
Hiện giờ, cậu lại không thể không làm công việc này.
Không, là cậu cam tâm tình nguyện làm công việc này.
Trăm cay nghìn đắng, cậu
mới tới được trước cửa nhà Dĩnh Tử, cố nén nỗi đau đớn dưới đôi chân, cố gắng để nhịp đập trái tim bình ổn lại, cậu mới gõ lên cánh cửa.
Dĩnh Tử mở cửa, nhìn thấy Thành Thành, gương mặt vô cùng kinh ngạc. Cô bé biết cậu mỗi lần lên
cầu thang đều rất vất vả, vì thế mới chưa bao giờ đến nhà cô bé.
Cô bé hỏi: “Anh Thành Thành, có chuyện gì không?”
“Anh sau này không đánh nhau nữa đâu.” Thành Thành nói rất thẳng thắn.
Dĩnh Tử ngây ra một lúc, tiếp đó mắt miệng đều cười, trong lòng vui sướng khôn tả.
Nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ
phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm kia, trái tim Thành Thành như trút
được gánh nặng. Cậu biết, người bạn của cậu đã quay lại rồi.
Cậu cũng thầm than trong lòng: Trương Kính Thành, mày tiêu rồi!
Dĩnh Tử hỏi cậu: “Anh có muốn vào thăm phòng em không?”
Thành Thành gật đầu, theo cô bé đi vào nhà. Đi qua phòng khách rộng rãi sáng sủa, rồi vào phòng Dĩnh Tử.
Phòng của cô bé rất sạch
sẽ gọn gàng. Trên mặt bàn, trên tủ, trên cửa sổ có rất nhiều những thứ
đồ vật mà con gái ưa thích: nào là hoa thủy tinh, nào là những con tò he mang hình dáng động vật nho nhỏ, những bức tượng hình nhân nghệ thuật
…vv…
Đây là lần đầu tiên cậu
bước chân vào phòng của một cô gái, cảm giác thực kinh ngạc mà kỳ lạ.
Cậu nhìn trái, nhìn phải đồng thời hỏi câu này câu kia, đây là thứ gì?
Đó là gì thế? Dĩnh Tử câu nào cũng vui vẻ trả lời.
Thành Thành đột nhiên phát hiện trên giường có một đám lông động vật cực kỳ lớn.
“Đây là cái gì thế?”
“Là một con sư tử.”
“Em ôm nó ngủ sao?”
Dĩnh Tử gật gật đầu, đúng thế, cô bé rất thích hằng đêm được ôm con sư tử xù lông này để đi ngủ.
Thành Thành cười cô bé: “Em mấy tuổi rồi thế?”
Dĩnh Tử ngượng đỏ mặt, tóm ngay lấy con sư tử xù lông trên giường, nghiêng đầu ném về hương Thành Thành.
Thành Thành giơ tay lên đỡ, còn cười “ha ha” ra thành tiếng nữa.
Dĩnh Tử của cậu, thực sự đã quay về rồi!
Hai đứa trẻ đùa nghịch
một lát, Dĩnh Tử đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi Thành Thành: “Bây giờ em có
thể cùng anh xuống nhà mượn cuốn {Văn học nhi đồng} và {Hội kể chuyện}
được không ạ?”
Thành Thành nhìn cô bé,
hỏi ngược lại: “Nếu anh không đồng ý không đánh nhau nữa, liệu có phải
em sẽ không bao giờ tìm anh mượn sách nữa hay không?”
“Em không biết.” Dĩnh Tử
thành thực nói: “Lúc mới đầu em cũng định thế. Thấy anh đánh nhau là em
đã tức rồi.” Bản thân cô bé cũng không thể hiểu, song thực ra lại vì cô
bé quá đau lòng, rồi còn lo lắng, cho nên mới tức giận.
“Anh còn nói em như thế,
em lại chẳng giận hơn. Em đã phải quyết tâm, không đến tìm anh nữa. Có
như thế, em sẽ không biết là anh đi đánh nhau, cũng không phải tức giận nữa.”
Thành Thành trong lòng
chấn động. Thế nhưng, lại cảm thấy thực đau lòng: Dĩnh Tử đã hạ quyết
tâm sẽ không đi gặp cậu nữa, như vậy là có thể thực sự sẽ không gặp cậu
nữa rồi, vậy mà cậu thì…”
“Thế nhưng, càng lúc em
càng khó chịu nổi.” Dĩnh Tử nói tiếp. Thực ra, suốt ba tuần vừa rồi,
ngày nào cô bé cũng muốn gặp anh Thành Thành, hơn nữa càng lúc càng thấy nhớ, dù cho đã cố gắng khống chế hết sức mình, nhưng vẫn thấy nhớ.
“Em vừa rồi còn muốn đi tìm anh nữa đấy.”
Thành Thành lúc này mới
cảm thấy đỡ được một chút. Đồng thời, cũng cảm thấy có chút thất vọng:
cậu đường đường một nam tử hán, vậy mà sự kiên trì lại chẳng bằng được
cô bé này.
Từ hôm đó về sau, Thành Thành với Dĩnh Tử lại hòa như lúc đầu.
Không, không chỉ làm hòa như lúc đầu, mà còn tốt hơn cả lúc ban đầu.
Đúng thế, tất cả đều tốt
đẹp đến không tưởng, đến bầu trời bên ngoài cửa sổ kia cũng biến thành
màu xanh, cả những bông hoa trong sân vườn cũng đang nở khoe sắc.
Hai đứa trẻ cứ thế trải qua hơn nửa năm.
Cho đến ngày hôm đó.