Ấm Áp Như Xưa

Chương 14: Khủng long




Cô bé gọi cậu là gì thế? Anh Đông Đông! Hiểu Đông nhất thời sung sướng vô cùng.

***

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chèn vạch, không tính.”

Là ai thế?

Là người bán kẹo đường.

Ông ta nói gì chứ?

Chèn vạch, không tính?

Dĩnh Tử khi nghe thấy câu này, thực đúng như sấm rền giữa trời quang.

Không, còn kinh động hơn cả lúc sấm rền giữa trời quang.

“Ông xem, ông nhìn xem, ở bên trong vạch cơ mà.” Cô bé chỉ đầu nhọn, cuống quýt nói.

Đúng thế, đúng thế, ở trong, ở trong mà, những người đứng xung quanh cũng đồng thanh nói.

Giọng Lị Lị to nhất, đúng thế, chính xác luôn.

“Ở trên vạch.” Người bán kẹo đường nói chắc chắn. “Không tính.”

Dĩnh Tử nhất thời cuống đến nỗi nước mắt cũng chực rơi xuống, lại chỉ vào đầu nhọn nói: “Ông xem đi, rõ ràng là ở bên trong vạch cơ mà.”

Lị Lị cũng hét ầm lên: “Rõ ràng là nằm trong vạch mà.”

Đối với lũ trẻ mà nói, người bán kẹo đường này đúng là vô lý, cứ lặp đi lặp lại đúng một câu: “Chèn vạch. Quay lại đi.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Dĩnh Tử gặp phải kiểu thổ phỉ cường đạo như thế này, hoặc cũng có thể nói, là kinh nghiệm đầu tiên trong đời của cô bé về cái gọi là “quyền quyết định cuối cùng thuộc về thương gia”. Chuyện như thế này, đối với một cô bé tuổi còn nhỏ, bất luận thế nào cũng không thể hiểu được.

Đây đúng là dối trá mà, đúng là không thể được!

Cô bé tiếp tục tranh cãi, cố chấp dùng ngón tay chỉ vào đầu kim xoay: “Ông nhìn đi, nhìn đi.”

Người bán kẹo đường có chút bực mình, cũng giơ tay chỉ chỉ, có điều, ông ta hình như cố ý, tự dưng ngón tay chạm một cái vào kim xoay.

Đầu mũi kim hơi hơi động đậy, đợi khi nó đã dừng hẳn, thì đầu mũi kim cũng cố chấp chỉ đúng vào vạch giữa của giải thưởng và chấm bát đà.

Tia hi vọng cuối cùng của Dĩnh Tử cũng thế bị hủy hoàn toàn, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Xoay lại lần nữa đi.” Người bán kẹo đường nói.

Dĩnh Tử không động đậy, cô bé thực không thể chấp nhận sự thật này. Khủng long của cô bé, vừa mới xuất hiện, cô bé còn chưa kịp thở một hơi “haizzz”, đã theo gió bay mất.

Những đứa trẻ đứng xung quanh cũng lớn giọng bàn luận, rõ ràng là ở bên trong vạch, rõ ràng là khủng long, chính thế, đúng vậy…

Người bán kẹo đường tự biết mình đuối lý. Có điều, cái nghề buôn bán nhỏ này thực chẳng dễ dàng. Hôm nay lại cực kỳ xui xẻo, trước đó đã có mấy đứa xoay được vào giải thưởng lớn, nếu giờ còn làm thêm một con khủng long nữa, thì hôm nay có mà lỗ, lại còn mất thời gian. Vừa nãy ông đã nhanh mắt nhìn khắp một lượt, ở đây ngoài một đứa bé mười tuổi, còn lại mấy đứa kia đều bé lít nhít, vì thế nên, ông đã chuẩn bị quyết phải vô lại đến cùng.

Ông hỏi cô bé xinh xắn nước mắt vòng quanh trước mặt mình: “Cháu có xoay nữa không?”

Dĩnh Tử ngây ra, không gật cũng chẳng lắc đầu. Cô bé quá tức giận, quá uất ức, quá đau lòng.

Người bán kẹo đợi thêm một chút, biết đứa bé này sẽ không trả lời, bèn nói: “Vậy cho cháu bát đà nhé.”

Ông nhanh tay làm tám cái chấm trên thớt đá, có điều mấy cái này to gấp đôi cái bình thường.

Ép chặt xuống một cái, rồi đứa ra cho Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử không giơ tay lấy. .

Âm thanh hỗn loạn xung quanh càng lúc càng to.

“Vậy để ta trả tiền lại cho cháu.” Người bán kẹo đường lấy ra hai máo vừa nãy.

Dĩnh Tử vẫn không nhận.

“Có lấy hay không? Không lấy ta thu lại đấy.”

Lị Lị đành lấy hộ bạn tiền từ tay người bán kẹo đường.

Người bán kẹo thấy thế bèn bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Dĩnh Tử đứng im tại chỗ, đầu cúi thấp, nước mắt bắt đầu từng giọt to chảy xuống liên tục.

Lớn đến tám tuổi, cô bé cũng chưa từng khóc ngoài đường bao giờ.

Đúng ra là từ nhỏ cô bé đã không hay khóc nhè.

Cô bé được giáo dục không nên khóc, kể cả là con gái cũng không nên khóc.

Dù cho có muốn khóc thế nào, cũng không được khóc ở ngoài đường.

Nhưng giờ lúc này đây, cô bé thực sự không thể nhịn hơn được nữa.

Những đứa trẻ đứng xung quanh lắc lắc đầu, có đứa lại thở dài, còn có đứa nói lớn biểu đạt sự bất mãn, song cuối cùng cũng tản đi cả.

Chỉ trừ một người.

Lị Lị kéo kéo tay áo Dĩnh Tử, nói: “Dĩnh Tử, chúng ta về đi.”

Không ai để ý đến đứa trẻ còn đứng lại phía sau họ.

Đứa trẻ đó, chính là Mạnh Hiểu Đông.

Khi nãy lúc cậu đi về nhà, khi qua nơi này, đã ngửi thấy mùi kẹo đường thơm phức, lại nhìn thấy quầy hàng của người bán kẹo đường, không tự chủ được bước chân cũng chậm lại.

Trẻ con mà, có đứa nào mà không tò mò? Ai có thể cự tuyệt được sự mê hoặc của kẹo đường?

Cậu bé chỉ định nhìn một cái rồi đi. Nào ngờ, lại vô tình nhìn thấy Dĩnh Tử bên khu III dãy nhà B đang đứng trước bàn quay, hình như đang chuẩn bị quay kẹo đường. Vì vậy, cậu bé dừng lại đứng xem.

Xung quanh bàn đã bị vây kín cả, đều là những đứa trẻ sàn sàn tuổi cậu. Cậu bèn đứng vòng ngoài. Dù gì cậu cũng cao hơn lũ trẻ kia, có thể nhìn rất rõ ràng.

Cậu nhìn thấy Dĩnh Tử đang chăm chú nhìn đĩa xoay, hai mắt như có ánh sáng. Lông mi trên mắt cô bé vừa dài lại vừa dầy, đứng từ phía bên cậu nhìn sang, thấy như một loạt những chiếc bàn chải màu đen dài dài, dù vừa dầy vừa dài song lại không thể che đi ánh sáng của đôi mắt bên dưới.

Dĩnh Tử đột nhiên quay đầu sang, nói gì đó với cô bạn đi cùng, sau đó, cô bé cười khúc khích, để lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm cùng hàm răng trắng như tuyết.

Lúc cười cô bé thực xinh đẹp, khiến Hiểu Đông không đừng được có chút ngẩn ngơ.

Cậu thấy cô bạn của Dĩnh Tử quay được bát đà. Còn cô bé trước sau vẫn không ngẩng đầu lên, ngoài cô bạn đi cùng, còn lại cô bé không hề nhìn những người đứng xung quanh.

Hiểu Đông nghĩ, dù cho có nhìn đi chăng nữa, chỉ sợ cô bé cũng chẳng biết cậu là ai.

Bọn họ dù sống cùng một khu tập thể, nhưng lại không cùng dãy nhà. Con trai con gái vốn dĩ đã ít chào hỏi, họ lại cách nhau đến mấy tuổi, vì vậy trước giờ cũng chưa từng nói chuyện bao giờ.

Thế nhưng, cậu lại biết cô bé. Lần đó ở trường, cô bé trước mắt bao nhiêu người chỉ trích Uông Kiến Huy, đỡ Trương Kính Thành đứng dậy, đã để lại ấn tượng khó quên trong lòng cậu. Lúc đó cậu đã biết, cô bé xinh đẹp này không chỉ có trái tim lương thiện, mà còn có dũng khí hơn người.

Từ đó về sau, cậu bắt đầu chú ý đến cô bé hơn.

Nhớ mấy lần tuyết rơi trước, cô bé lúc nào cũng cùng xuống chơi với Trương Kính Thành. Hai người đó xem ra rất thân thiết, cứ như anh em ruột vậy.

Cậu bé đoán, đó là bởi vì họ là láng giềng tầng trên tầng dưới, bố mẹ lại làm việc cùng một chỗ, cho nên hai gia đình quan hệ gần gũi, mới để hai đứa trẻ chơi với nhau đi?

Cậu từng nghe thấy Dĩnh Tử gọi Trương Kính Thành là “Anh Thành Thành”. Cậu nghĩ, có người gọi là anh không biết cảm giác đó như thế nào?

Không biết nữa.

Chỉ là, thực không biết vì sao, mà cậu lại có chút ngưỡng mộ đối với Trương Kính Thành.

Lúc này, Dĩnh Tử đang nhìn đĩa quay trước mắt, đôi mắt vừa to vừa sáng, mái tóc đen óng mượt, thực vô cùng xinh đẹp. Đồng thời, cô bé với gương mặt hưng phấn, càng khiến cậu cảm thấy thực đáng yêu vô cùng.

Đợi khi Dĩnh Tử xoay rồi, cậu cũng trong lòng cầu nguyện giúp cô bé, hi vọng cô bé được một giải lớn.

Đến khi kim xoay chậm dần lại, cậu lúc đó cũng như bao đứa trẻ khác, dường như cũng ngừng cả thở.

Sau đó là cảm giác không thể nào tin được, khủng long, cô bé lại có thể quay được vào ô khủng long!

Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô bé, Hiểu Đông nhất thời cũng thấy rất vui vẻ, cứ như chính cậu đã xoay được vào khủng long vậy.

Cậu thầm nghĩ, đúng là cậu rất thích ngắm nụ cười của cô bé.

Tiếp đó, những gì xảy ra phía sau, khiến cậu cũng khó mà tin được.

Rõ ràng là đầu kim nằm bên trong vạch, vậy mà ông bán kẹo đường cứ vô lại khẳng định đã chèn vạch.

Hiểu Đông cực kỳ phẫn nộ.

Xuất thân trong gia đình quân nhân, vì vậy do nghề nghiệp của bố, mà từ nhỏ cậu đã được nhận sự giáo dục rằng bất luận trong hoàn cảnh nào đều phải chú ý từng lời nói từng hành động của mình, do đó cậu ở bên ngoài rất trầm lặng, càng không bao giờ gây ra chuyện gì.

Hôm nay, nếu đổi lại người bị bắt nạt là ai khác, hoặc có lẽ cậu sẽ chỉ thương cảm một chút trong lòng. Có điều, nhìn thấy Dĩnh Tử từ lúc vui vẻ, đến lúc cuống quýt, đến khi uất ức, rồi đến phẫn nộ, lại buồn bã, trong lòng cậu dường như có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt thực khó chịu.

Cậu thực muốn xông lên, cho gã bán kẹo đường gian ác kia một đấm, hoặc thẳng tay lật cái bàn của ông ta đi.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu chợt nhìn thấy hai chú chiến sĩ trẻ tuổi đang đứng ở bốt gác đối diện với cổng khu tập thể, nhất thời tỉnh táo ra một chuyện. Nếu giờ cậu mà làm vậy, sẽ bị bắt tại trận. Để bố mẹ biết được cậu ở bên ngoài gây chuyện, hậu quả thực khôn lường. Đồng thời, nhìn ông bán kẹo đường to cao thế kia, cậu cũng có chút ớn lạnh, đối với những đứa trẻ bằng tuổi cậu cũng được coi là cao, nhưng dù gì cũng chỉ mới có mười tuổi.

Cậu còn đang do dự, thì nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt đang rơi xuống trên gương mặt Dĩnh Tử.

Không biết là vì mắt cô bé rất to, hay vì cô bé đang vô cùng buồn bã, có điều nước mắt của cô bé giọt nào giọt đấy to như hạt đậu.

Từng giọt từng giọt, như đang rơi thẳng xuống trái tim cậu.

Dù sao, khi nhìn thấy cô bé xinh xắn này khóc, trái tim cậu cũng sẽ thấy đau.

Cậu bước tới bên người bán kẹo đường đang bận rộn thu dọn đồ đạc, thấp giọng nói: “Ông giúp cô bé làm một con rồng, tôi sẽ đưa ông năm tệ.”

Người bán kẹo đường nhìn cậu kỳ quái, dường như còn chưa nghe rõ ràng.

Cậu quay đầu lại nhìn một cái, Dĩnh Tử vẫn đang rơi nước mắt, cô bạn thì đang bên cạnh dỗ dành.

Cậu lấy năm tệ trong túi ra, lấy người che đi, rồi nhanh tay đưa cho ông bán kẹo đường.

Người bán kẹo đường lúc này mới tin hẳn, vừa rồi ông không hề nghe nhầm.

Ông ta một câu cũng không nói, nhận tiền, sau đó đem chỗ đồ đạc đã thu dọn được một nửa bày lại vị trí cũ, bắt đầu làm khủng long.

Hiểu Đông bước tới bên Dĩnh Tử, nói với cô bé: “Em đừng khóc nữa, nhìn xem, ông ta đang làm khủng long cho em kia kìa.”

Dĩnh Tử ngước lên nhìn, qua làn nước mắt mơ hồ nhìn người đứng trước mặt.

Mặc dù chưa từng nói chuyện bao giờ, nhưng cô bé biết cậu là ai. Bố mẹ từng nhắc nhiều về người này, là con trai của viện trưởng Mạnh, tên là Mạnh Hiểu Đông, thành tích rất tốt, là tấm gương học tập của mọi người.

Cô bé nhìn Mạnh Hiểu Đông có chút nghi ngờ, không cách nào tin được.

“Em xem đi.”

Cô nhìn theo hướng chỉ của tay Hiểu Đông, thấy ông bán kẹo đúng là đã ngồi xuống, đang bắt đầu đun chảy đường để vẽ hình.

“Là anh bảo ông ta làm sao?”

Hiểu Đông gật đầu.

“Anh làm thế nào để ông ta làm thế?”

“Anh tự có cách của mình.”

“Cách gì cơ?”

“Anh… …” Hiểu Đông hạ thấp giọng nói: “Anh uy hiếp ông ta, nói nếu không làm cho em, anh sẽ tố giác ông ấy.” Cậu đột nhiên cảm thấy, nói như thế này sẽ có khí phách hơn. ( Ôi, từ tố giác khiến ta nhớ lại chuyện về cái thời chính quyền và nhân dân lấy tố giác làm lẽ sống — chợt nhớ chuyện cây Sơn Tra )

Gương mặt Dĩnh Tử lập tức đong đầy sự ngưỡng mộ.

Hình tượng Hiểu Đông trong mắt cô bé cũng lập tức to lớn vĩ đại hẳn lên.

Nhìn ánh mắt cô bé, trong lòng Hiểu Đông thấy thực tuyệt vời, thực thoải mái.

Chúng không nói gì thêm, chỉ cùng nhau đi ra xem người bán kẹo đường làm kẹo khủng long.

Ông ta chịu làm khủng long, Dĩnh Tử cũng lập tức tha thứ chuyện ban nãy.

Làm khủng long là phần thử thách nghệ thuật khó nhất của người bán kẹo đường. Làm những thứ khác, người bán kẹo đường chỉ cần vẽ sao cho hình thức hao hao giống là được.

Song khi làm khủng long (rồng), thì nhất định phải làm chuẩn, yêu cầu thần hình đều phải đầy đủ.

Có lẽ vì làm khủng long là khó nhất, cũng có khi vì thấy có lỗi, nên người bán kẹo này làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Chiếc thìa trong tay ông dường như mang theo linh khí, lên xuống trái phải như bay như múa lượn, đồng thời, ông còn sử dụng thêm nhiều động tác khác như cắt, ép, chậm rãi, hay nhanh gọn để làm ra từng bộ phận của khủng long, sau đó mới cẩn thận ghép chúng lại với nhau, sau cùng là làm móng rồng, gắn râu rồng, điểm mắt, thêm một đám mây vờn quanh, một con rồng đang nhe nanh giơ vuốt đã xuất hiện trước mắt lũ trẻ.

Người bán kẹo đường dán con rồng lên hai cái que, rồi đưa cho Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử đón lấy, thấy con rồng này to gần bằng nửa người cô bé.

Hiểu Đông nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Dĩnh Tử dùng hai bàn tay bé xíu cẩn thận nắm lấy “khủng long”, cô bé bị kích động đến mức đỏ hết cả gương mặt, bàn tay cũng run lẩy bẩy.

Woa ~ khủng long, đúng là khủng long rồi!!!!!

Cô bé ngước lên nói với người bán kẹo đường: “Cảm ơn.”

Sau đó quay lại, nhìn Hiểu Đông, cười tươi như hoa, nói: “Anh Đông Đông, cảm ơn anh!”

Cô bé nói rất rõ ràng, có điều Hiểu Đông dường như còn chưa nghe rõ.

Cô bé gọi cậu là gì thế?

Anh Đông Đông!

Hiểu Đông nhất thời sung sướng vô cùng.

Hóa ra, khi được cô bé gọi là anh, cảm giác lại là như thế này.

Thứ cảm giác vui vẻ và mãn nguyện.

Hiểu Đông rất vui, vui vì hôm nay đã gặp được Dĩnh Tử, vui vì có thể giúp cô bé đang khóc hóa cười. Đối với cậu mà nói, năm tệ đương nhiên không phải là con số nhỏ, nhưng cậu cảm thấy rất đáng. Thực tế mà nói, thì dù có phải bỏ ra nhiều hơn cậu cũng nguyện lòng.

“Anh Hiểu Đông, em phải về rồi, tạm biệt.”

Hiểu Đông thấy có chút kỳ lạ. Đổi lại là những đứa trẻ khác, một khi xoay được khủng long, nhất định sẽ phải đi lòng vòng khắp chốn mà khoe. Thế mà, Dĩnh Tử lại chỉ vội vã đi về. Hiểu Đông nghĩ thầm, cô bé có lẽ muốn nhanh chóng về nhà để đưa cho bố mẹ xem con khủng long này.

Cậu mỉm cười gật đầu, giơ tay lên vẫy vẫy.

Dĩnh Tử với Lị Lị đi về. Hai cô bé chia tay nhau ở cổng khu tập thể, ai về nhà nấy.

Dĩnh Tử bước vào khu nhà, đi lên gõ cửa nhà dì Vương.

Thành Thành mở cửa.

“Anh Thành Thành, anh xem, em xoay được khủng long này.” Dĩnh Tử khoe ầm ỹ, đồng thời, còn giơ cao con khủng long lên.

Woa ~ con rồng to thế, Thành Thành nhìn mà trợn tròn cả mắt.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, Dĩnh Tử cười lớn, càng cảm thấy mãn nguyện hơn.

“Anh ăn nhé, ngon lắm đấy.”

“Em đã ăn rồi à?”

“Vẫn chưa ạ.”

Thành Thành nhìn con rồng đang nhe nanh giơ vuốt, có chút ngây ngẩn, hỏi: “Cái này thì làm sao mà ăn?”

Anh hỏi em à? Em cũng chẳng biết nữa.

Vì vậy, hai đứa trẻ cùng nghiên cứu.

Đầu rồng…

Thân rồng…

Đuôi rồng…

Vuốt rồng…

Hình như đều không nỡ.

Thành Thành nói: “Thôi vậy, chúng ta đừng ăn nữa, để ngắm thôi.”

“Thế làm sao được.” Dĩnh Tử lập tức phản đối. Vừa nãy khi nhận được khủng long, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô bé chính là muốn được chia sẻ cùng anh Thành Thành, ngoài việc ngắm ra, còn phải ăn nữa.

“Chúng ta có thể ăn râu rồng mà.” Dĩnh Tử đề nghị.

Thành Thành vẫn hơi do dự.

“Ăn đi, ăn đi, anh xem này, nó có bao nhiêu là râu cơ mà.” Dĩnh Tử giơ cao đôi tay, lại giơ con rồng đến trước mặt Thành Thành.

Thành Thành cẩn thận bẻ một sợi râu rồng xuống, lại bẻ đôi ra, đem một nửa bỏ vào trong miệng Dĩnh Tử, nửa kia đưa vào miệng mình.

Đúng là vừa thơm vừa ngọt.

Hai đứa trẻ cùng nhìn nhau rồi cười.

“Em làm sao mà xoay được thế?”

Thực mừng vì anh đã hỏi. Dĩnh Tử lập tức thao thao bất tuyệt kể lại. Từ việc Lị Lị đến nhà cô bé chơi, rồi đến việc người bán kẹo kia vô lại ra sao, còn có chuyện cô bé khóc nữa.

Thành Thành nghe mà vừa tức vừa thương, chỉ mong sao lúc đó cậu có thể xuất hiện. “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, may mà có anh Đông Đông tới giúp.”

“Ai cơ?”

“Anh Đông Đông.”

Anh Đông Đông? Không biết là vì sao, mà cái chữ anh này nghe vào lại thấy nhức tai đến vậy. Ngoài cậu ra, Thành Thành chưa từng nghe Dĩnh Tử gọi ai khác là anh bao giờ.

“Anh Đông Đông là ai?”

“Chính là anh Đông Đông bên dãy nhà I khu A đấy.”

Đôi lông mày Thành Thành cau lại. Cậu bé đã biết Dĩnh Tử nhắc đến ai.

Cô bé giờ còn gọi Mạnh Hiểu Đông là “anh Đông Đông”!

Cái chữ anh này càng khó nghe hơn.

Thành Thành cau mày, đôi môi mím lại.

Dĩnh Tử lại chẳng hề chú ý tới sắc mặt Thành Thành đã biến đổi, thêm mắm thêm muối kể lại việc anh Đông Đông anh dũng thế nào chiến đấu với ông bán kẹo đường, làm sao để uy hiếp ông ta, khiến ông ta phải tâm phục khẩu phục làm rồng cho mình thế nào.

Thành Thành đương nhiên không tin sự tình lại đơn giản như lời Dĩnh Tử nói. Có điều, cậu có thể nói gì được chứ? Nghe Dĩnh Tử nói anh Đông Đông thế này, lại anh Đông Đông thế kia, hai mắt còn sáng rực rỡ, gương mặt thì sùng bái, trong lòng cậu có chút buồn bực, càng ước giá mà lúc đó mình có mặt.

Dĩnh Tử cuối cùng cũng kể xong, hoàn toàn không chú ý là nãy giờ Thành Thành một chữ cũng không nói. Ai bảo bình thường cậu cũng vốn là người ít nói.

“Chúng ta ăn tiếp đi.”

“Không.” Thành Thành lúc này chỉ thấy trong miệng vừa chua vừa đắng.

“Sao thế?”

Tại sao à? Đúng thế, tại sao chứ?

Qua mấy giây, Thành Thành mới nói: “Cẩn thận ăn thêm nữa, đến lúc bố mẹ em nhìn cũng không ra được đây là con rồng đâu.”

Cũng đúng, Dĩnh Tử gật đầu đồng ý, lát sau cũng chào tạm biệt để đi lên lầu.

Thời gian còn lại của ngày hôm đó, Thành Thành buồn bực không sao vui nổi.

Sau đó, hai lần gặp Dĩnh Tử, cô bé không hề nhắc tới anh Đông Đông gì nữa, khiến Thành Thành cũng dần quên đi chuyện này.

Cho mãi đến hôm nay.

Nhìn thấy Hiểu Đông và Dĩnh Tử đứng đó, Thành Thành lúc này mới ý thức được rằng, buổi chiều ngày hôm đó, nhờ con rồng kia, mà hai người họ đã trở thành bạn bè.

Có anh Đông Đông rồi, Dĩnh Tử còn muốn chơi với cậu nữa hay không?

Thành Thành trong lòng thực lo lắng.

***