Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 4




Vuốt ngược mái tóc màu bạch kim xinh đẹp, Tiêu Nhiên lơ đãng nhìn lên bàn, tờ báo sáng thu hút tầm mắt của y. Gringotts bị trộm?

Quirrell ...Dumbledore hành động rất nhanh. Đôi lúc, Tiêu Nhiên cũng nghi hoặc, cơ thể cũ bị nguyền rủa của y, so với hòn đá phù thủy, cái nào hữu dụng hơn?

Đến thứ 5 Tiêu Nhiên mới gặp lại tiểu cứu thế chủ.

Tiết học bay diễn ra trên sân bóng Quidditch, sân cỏ mềm mại, gió nhẹ mơn man, một ngày đẹp trời. Để xem, Tiêu Nhiên chống cằm lên cán chổi nghĩ, hôm nay, y có vẻ sẽ phải lấy quả cầu của Longbottom dụ Harry lên chổi? Nhưng như vậy quả thực có chút không hợp ý của y...vậy thì..

Đợi khi Neville thả quả cầu xuống đất, Tiêu Nhiên ngưng tụ ma lực trong tay, hình thành 1 bùa chú lơ lửng ám lên quả cầu. Harry Potter trèo lên chổi đuổi theo. Qủa cầu lộn vòng, lao lên rồi rơi xuống, rơi gọn trong lòng bàn tay Harry.

"Harry Potter!"

McGonacall xuất hiện trên bậc thềm, dọa cho sắc mặt Harry trắng bệch. Tiêu Nhiên lặng lẽ thu lại ma lực, sắc mặt y đã hơi tái nhợt.

Melin mới biết thì ra sử dụng vô trượng ma pháp mất sức nhiều như vậy! Qủa thực, ma lực của cơ thể này vẫn là quá yếu, không theo kịp số lượng kiến thức tu bổ vào.

Như 1 bóng ma, Tiêu Nhiên lẻn khỏi đám trẻ đang nháo nhào đi tới bên hồ. Ngoại trừ căn hầm của Snape, hồ có thể nói là 1 địa phương yêu thích của Tiêu Nhiên. Mặt hồ rộng lớn trải dài, gió nhẹ thổi làn sóng lăn tăn, âm điệu nhẹ nhàng, bình thản đến lạ lùng. Tiêu Nhiên khẽ nhắm mắt lại, một bản "If I die young " thản nhiên vang vọng.

"Ào!"

Tiếng nước dội làm Tiêu Nhiên giật mình, y bật dậy, ánh mắt có chút nghi hoặc sinh vật trước mặt. Nhân...ngư?

Sinh vật trước mắt Tiêu Nhiên, mặc dù không được sinh đẹp như con người nhưng với làn da xanh tái, mái tóc mềm, đôi mắt với đồng tử màu đen to, đó quả thực là 1 người cá xinh đẹp!

"Xin chào!"

Nở nụ cười dịu dàng, Tiêu Nhiên Nhẹ nhàng vươn tay. Người cá nhỏ nắm lấy bàn tay y ra sức kéo xuống, phát ra và tiếng kêu kì lạ. Tiêu Nhiên mà không hiểu người cá đó muốn gì thì quả thực hơi phụ chỉ số IQ cao ngất ngưởng của y.

"Được rồi! Đợi ta 1 chút! Để xem nào..."-Tiêu Nhiên ngẩng đầu suy nghĩ, hơi phe phẩy cây đũa phép-" Chống thấm?"

Một tấm màn nàu xanh lam phủ lên người Tiêu Nhiên, tiểu mỹ nhân ngư có vẻ đã không chờ nổi lập ức kéo y xuống hồ.

Tuy đang vào thu nhưng nước hồ vẫn có chút lạnh, Tiêu Nhiên hơi níu mày , ếm lên người 1 bùa chú sưởi ấm nữa mới có thời gian nhìn tiểu nhân ngư trước mặt.

"Ngươi cuối cùng cũng chịu quay trở lại, ta đã đợi ngươi 13 năm rồi đó!"

Tiểu mỹ nhân ngư mở miệng nói, Tiêu Nhiên lập tức bị dọa ngốc. Merlin! 13 năm?

Nhìn vẻ mặt bị dọa tới của Tiêu Nhiên, mỹ nhân ngư nhíu mày:

"Ngươi không nhớ? Cũng đúng, tuy gương mặt không giống nhưng cảm giác không sai! Hơn nữa, ngươi hát vẫn rất hay!"

"Ngươi là..."

"Ta là Alife!"

Mỹ nhân ngư mỉm cười, Tiêu Nhiên khẽ gật đầu. Chuyện này khẳng định có liên quan đến y, nhưng y chưa từng gặp những người này. Việc... cái nhìn khác lạ của giáo sư trong trường chắc chắn có liên quan.

" Ta thực sự không nhớ."

Tiêu Nhiên lắc đầu mỉm cười dịu dàng với Alife. Tiểu nhân ngư Alife thất vọng cúi đầu nhưng rất nhanh liên hồi phục lại, cô bé uốn mình vẫy chiếc đuôi cá xinh đẹp vui vẻ nói:

"Ta không bận tâm ngươi có nhớ hay không, nhưng ngươi nhất định phải thường xuyên tới thăm ta đó!"

"Được!"

Tiêu Nhiên bất đắc dĩ cười nói, tiểu mỹ nhân ngư nhìn y hồi lâu mới quyết định buông tay thả y đi. Melin biết, y thực sự sắp bị cô bé kéo ngộp thở luôn.

Alife tiếc nuối nhìn bóng dáng sũng nước Tiêu Nhiên cho tới khi y bước vào đại sảnh. Cởi bỏ bộ dạng thiếu nữ, Alife như thể trúng phải bùa già hóa biến thành một nữ nhân già dặn, trên mái tóc màu xanh lục mềm mại ngự trị chính là vương miện của người cá.

Đúng vậy, Alife không phải người cá bình thường, cô là nữ thủ lĩnh của cái hồ trong học viên Hogwarts. Tính ra, cô cũng đã hơn 50 tuổi, nhưng theo độ tuổi của nhân ngư, cô mới chính là trong độ tuổi đẹp nhất.

Ít ra ngươi cũng đã giữ lời hứa quay trở lại. Alife nghĩ, trong đôi xinh đẹp hiện lên sự vui vẻ. Bây giờ đến lượt ta giúp đỡ ngươi!

Nửa đêm.

Tiêu Nhiên không hay ngủ vào ban đêm, y hay trốn Snape ra ngoài đi lang thang trong học viện. Vài lần y gặp con ma Peeves, nhưng có lẽ bị ảnh hưởng của Nam tước đẫm máu, con tinh này phá lệ cực kì yêu thích y. Giống như ngày hôm nay khi y bắt gặp nó, Peeves vô cùng hào hứng chỉ cho y vụ vài học trò Gryffindor ở gần phòng bùa chú, nhưng nó chưa kịp hù dọa tụi kia thì thấy Tiêu Nhiên .

Harry Potter?

Ánh mắt Tiêu Nhiên hơi lóe lên, quả nhiên, cứu thế chủ có gen rắc rối từ tận trong máu, sáng ngày 1 vụ, giờ lại kéo thêm vụ nữa. Thật tình!

"Không nên đùa qua trớn Peeves, Harry Potter là bạn của ta!"

"Ùy, bạn của ngươi cơ đấy! Được thôi! Miễn nó không trêu đến ta, ta sẽ không động đến nó!"

Peeves lấy cái giọng điệu muốn ăn đập bình thường của nó phất phơ nói rồi xuyên tường đi mất. Không lâu sau, Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng la của nó:

"Học sinh trốn ngủ! Có học sinh trốn ngủ trong hành lang bùa mê!"

Trên trán Tiêu Nhiên rớt xuống 3 vạch đen. Peeves, ngươi đây là đang kiếm việc cho ta sao?

Khẽ vuốt ngược mái tóc, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng chạy đến hành lang bùa mê. Như đã nói, lão Filch và bà Noris đã quanh quẩn ở đó .

Nhìn cánh cửa phía cuối hành lang, Tiêu Nhiên thở dài, y ngưng thần nhìn bà Noris lẩm bẩm:

"Khống chế!"

Con mèo bà Noris hơi dại ra 1 chút, trong sự điều khiển của y, nó quay sang 1 bên ngao 1 tiếng thật to rồi chạy đi, lão Filch lầm bầm 1 tiếng rồi cũng chạy theo để lại Peeves lơ lửng 1 mình.

"Ta đã nói rồi Peeves, không cần đụng tới Harry Potter."

Lách người tránh mấy sợi lông mèo vương vẩn, Tiêu Nhiên dịu dàng nói . Peeves hểnh mũi hừ 1 tiếng rồi xuyên tường đi mất.

Peeves vừa đi khỏi, cả bọn Potter liền nhào ra ngoài, Tiêu Nhiên cầm cổ áo Ron lôi lại bất đắc dĩ nói:

"Đã không sao rồi!"

"Draco!"

Harry kinh hỉ nở nụ cười, nhận lại là nụ cười có chút không biết làm sao của Tiêu Nhiên. Y kéo Neville dậy khi cậu vấy ngã lăn xuống rồi nói :

"Mọi người không nhớ Hogwarts cấm học trò đi lại vào ban đêm hay sao! Làm gì vào giờ này mà không đi ngủ vậy?"

"Longbottom lại làm mất quả cầu gợi nhớ của cậu ấy! Trò Potter và Weasley muốn giúp, chúng tôi thực sự không cố ý."

Hermione có vẻ có hảo cảm với Tiêu Nhiên từ vụ trên chuyến tàu tốc hành, cô bé giúp y phủi bụi trên người Neville nhẹ nhàng nói.

Tiêu Nhiên thực sự không muốn nói thêm, nhưng rốt cuộc y cũng lầm bầm nói:

"Các cậu không nên tới căn phòng đó lần nữa, đó là căn phòng cấm, nhớ không? Lần sau sẽ không suôn sẻ như lần này đâu!"

Cả bọn có vẻ ngạc nhiên, Harry thắc mắc:

"Draco, cậu biết trong đó có gì sao?"

Có hòn đá phù thủy chứ có gì!

Tiêu Nhiên nghĩ, y phẩy tay:

" Mọi người không nên biết! Hiệu trưởng Dumbledore cấm hẳn có lí do. Việc bây giờ là tất cả về tới kí túc xa an toàn."

Sau khi đưa cứu thế chủ trở về Gryffindor, Tiêu Nhiên tiến hành nghiêm vụ chính thức của mình: Đột nhập thư viện Ravenclaw.

Khác với Slytherin, Gryffondor hay Hufflepuff, kí túc xá Ravenclaw có quy định, mặc kệ là ai, chỉ cần trả lời đúng câu hỏi đưa ra thì sẽ được vào trong. Ravenclaw là nơi trọng người tài. Còn Tiêu Nhiên, với chỉ số IQ cao ngất của mình, y dễ dàng đạt được lời mời linh hồn của Ravenclaw.

Hai tháng, gần như mỗi đêm, Tiêu Nhiên sẽ cắm đầu vào thư viện của Ravenclaw, cũng may cứu thế chủ trong đoạn thời gian này có nhiều chuyện bận mải, nên không gây nhiều rắc rối cho y. Là không gây 'nhiều'.