Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 30




Harry ngạc nhiên:

"Draco? Cậu không muốn đi sao?"

"Không cần."-Tiêu Nhiên lắc nhẹ đầu-"Ta không thích cảm giác truyền thống cho lắm."

Chưa kịp hiểu ra lời y nói, Harry bỗng nhiên cảm thấy nhẹ hẫng một cách phi thường, và chỉ trong tích tắc, bằng một cái vỗ cánh nhẹ nhàng, tất cả bay lên, lượn trong ống nước. Cảm giác khó chịu nôn lao đủ làm Harry và Ron hiểu những lời Tiêu Nhiên nói. Dịch chuyển kiểu này, cảm giác không mấy dễ chịu.

Luồng gió lạnh thổi luồn qua tóc Harry, chuyến bay đã kết thúc. Cả bốn người đã chạm chân xuống sàn phòng vệ sinh ẩm ướt – lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle. Và trong lúc Lockhart sửa sàng cái nón đội đầu của mình thì cái bồn rửa mặt trượt nhẹ nhàng lộ ra những bậc thang trắng, Tiêu Nhiên bước ra, hoàn mỹ không chút dấu vết nhìn bọn nhỏ nhếch nhác mỉm cười.

Myrtle trợn tròn mắt ngó bọn trẻ. Con ma khóc nhè nói với Harry một cách tỉnh queo:

"À, tụi bây vẫn còn sống!"

Harry nhe răng cười, vừa chùi vết máu trên áo và vết mờ trên cặp kiếng của mình, vừa an ủi Myrtle:

"Không cần phải lộ vẻ thất vọng dữ vậy đâu, chị Myrtle."

Myrtle bèn nói với giọng thẹn thùng:

"Ôi, có gì đâu... Tao chỉ nghĩ là... nếu tụi bây chết rồi, thì tụi bây cứ việc thoải mái xài chung phòng vệ sinh với tao. "

"Ý ẹ!"

Ron thè lưỡi rồi chuồn ra khỏi phòng vệ sinh để bước ra cái hành lang tối om vắng vẻ. Cậu ghẹo Harry:

"Ê, Harry, mình thấy Myrtle càng lúc càng tỏ ra khoái bồ đó. Ginny ơi, em có đối thủ rồi đó nhe!"

Nhưng nước mắt cứ như mưa tuôn trên gương mặt Ginny.

Ron nhìn Ginny lo lắng, cậu hỏi Harry:

"Bây giờ mình đi đâu vậy?"

Harry lại quay sang nhìn Tiêu Nhiên đang hờ hững đứng 1 bên. Tiêu Nhiên nhếch mi nhìn lại:

"Ân?"

"Chúng ta đi đâu bây giờ, Draco?"

  Fawkes đang dẫn đường, ánh vàng lấp lánh dọc hành lang , nó cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên rồi kêu lên 1 tiếng. Tiêu Nhiên thở ra:

"Đi theo nó."

Tụi nhỏ sải bước theo con phượng hoàng, và chỉ một lát sau là tụi nó đến được văn phòng của giáo sư McGonagall.

Harry gõ cửa, rồi đẩy cho cánh cửa mở ra.

Phải mất một lúc, cả căn phòng im phăng phắc, khi Ron, Harry, Ginny, và thầy Lockhart xuất hiện ở ngưỡng cửa, đầy mình dính rác rưởi nhớp nháp, và cả máu nữa . Tiêu Nhiên tà tà nhìn bao quát căn phòng. Bà Weasley,ông Weasley ,phía sau lưng họ, Dumbledore đang đứng cạnh bệ lò sưởi, tươi cười, trong khi giáo sư McGonagall đứng kế bên cụ thì vừa chắp tay lên ngực vừa thở hổn hển.

Tiêu Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt rồi nhíu mày. Trong vẻ thê thảm của đám Harry, Tiêu Nhiên thức sự có vẻ sạch sẽ đến bất thường khi mà vạt áo của y còn không nghiễm đến 1 hạt bụi. Qủa nhiên, Dumbledore thay vì nhìn tới cứu thế chủ thê thảm mà chuyển đôi mắt màu xanh lơ đang sáng quắc dưới cặp kính nửa vầng trăng của nhìn sang nhìn y.

Con phượng hoàng Fawkes bay lướt qua tai Harry và đậu lên vai Dumbledore, hướng về phía Tiêu Nhiên rúc lên 1 tiếng đầy thân thiết làm cho mọi người trong căn phòng sững lại đầy ngạc nhiên. Ánh mắt Dumbledore lấp lánh lên:

"A, trò Malfoy, ta nghĩ huyết thống thức tỉnh của trò mạnh hơn ta nghĩ. Ngay cả Fawkes cũng tỏ vẻ yêu thích trò."

"Cũng khá dễ hiểu thôi, thưa giáo sư."-Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười, không nhìn vào mắt Dumbledore quâng bơ-"Giữa sinh vật huyền bí luôn có mối liên hệ, nhưng hiện tại, giáo sư không phải lên quan tâm đến Harry và Ginny hơn sao?"

Giáo sư McGonagall cũng nói, không ra hơi:

"Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó."

Harry liếc nhìn Tiêu Nhiên 1 cái, thấy vẻ mặt y vẫn như thường mới lên tiếng kể lại truyện xảy ra. Trong căn phòng vang lên tiếng nói đều đều vững vàng của Harry, đôi lúc chen vào tiếng sụt sịt của bà Weasley. Tiêu Nhiên dựa người lên bệ cửa số, ánh mắt trôi dạt ra bên ngoài, nhưng thực chất lại đang đè ép ma lực sắp bạo động của mình.

Ma lực bạo dông, y rất quen thuộc. Nhưng từ ngày sinh nhật của y, khi mà áp chế lên y bị gõ bỏ, ma lực của y đã không còn bạo động thường xuyên như trước đây. Nhưng ma lực lần này bạo động, lại mang theo kêu gọi, giống như, lần y bị kéo về quá khứ năm trước.

Dumbledore lên tiếng, nhẹ nhàng:

"Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldermort có thể mê hoặc được Ginny, khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albania."

Harry lượm cuốn nhật ký lên đưa cho Dumbledore, nói nhanh:

"Chính là quyển nhật ký này. Riddle viết khi còn là một học sinh mười sáu tuổi..."

Dumbledore cầm quyển nhật ký Harry đưa, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của ông vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng. Ông nói nhẹ nhàng:

"Xuất chúng! Hiển nhiên rồi, hắn có lẽ là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của trường Hogwarts. Cũng là người học trò xuất sắc của người đó..."

Trong phòng vang lên từng nhịp thở đồn dập, cho dù là trì độn như Ron cũng phát hiện ra sự khác lạ. Harry ngạc nhiên liếc thoáng qua Tiêu Nhiên:

"Ý thầy là William Black?"

"Đúng vậy,"-Dumbledore thở ra 1 tiếng đồng thời nhìn Tiêu Nhiên. Cái khí chất quen thuộc khiến ông không thể nào không thở dài tưởng niệm-" Một người xuất sắc, học trò của y dĩ nhiên cũng xuất sắc. Trò Ginny cần phải đến bệnh thất nghỉ ngơi ngay bây giờ. Con đã trải qua một chặng đường khổ ải quá sức. Sẽ không bị kỷ luật gì đâu. Những phù thủy già đầu hơn, khôn ngoan hơn con rất nhiều mà còn bị Chúa tể Hắc ám Voldermort lừa bịp nữa là."

Dumbledore sải bước tới bên cánh cửa, mở ra, và ông cúi xuống ân cần nháy mắt với Ginny, nói tiếp:

"Con hãy lên giường mà nằm nghỉ, và có lẽ cũng nên uống một ly cối sôcôla nóng nữa. Thầy nghiệm ra hai món đó luôn làm cho thầy phấn chấn lên. Bà Pomfrey vẫn còn thức đấy. Bà vừa mới đi phát món sinh tố nhân sâm... Thầy dám nói là mấy nạn nhân của Tử Xà sẽ tỉnh lại trong chốc lát mà thôi."

Ron mừng rỡ reo:

"Vậy là Hermione khỏe rồi!"

Dumbledore còn trấn an Ginny lần nữa:

"Hiện không còn hậu quả tai hại nào để lại nữa đâu, Ginny à."

Bà Weasley dẫn Ginny đi ra, ông Weasley cũng đi theo. Trông ông Weasley có vẻ vẫn chưa hết sốc.

Dumbledore nói với giáo sư McGonagall với một vẻ đầy ưu tư:

"Bà biết không, bà Minerva, tất cả những việc này xứng đáng để mở một bữa tiệc ăn mừng. Tôi xin nhờ bà đi xuống nhà bếp đánh thức họ dậy giùm tôi, được không? "

"Được chứ!"

Giáo sư McGonagall trả lời một cách phấn khởi

Dumbledore lên tiếng:


"Thầy nhớ dường như thầy có nói với các con rồi, rằng nếu mà các con vi phạm nội qui của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi các con."-Ron há hốc miệng kinh hoàng.-"Điều đó chứng tỏ rằng những người nghiêm túc nhất trong chúng ta cũng đôi khi phải nuốt lời mình."-
Dumbledore mỉm cười nói tiếp-"Cả hai con sẽ được thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và – để thầy coi – Ờ, mỗi đứa được hai trăm điểm cho nhà Gryffindor."

Ron khép miệng lại và bắt đầu hồng lên rạng rỡ như những bông hồng của thầy Lockhart vào ngày lễ Tình yêu.

"Nhưng có một người trong chúng ta sao cứ giữ im lặng tuyệt đối về vai trò của mình trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm này thế nhỉ?"

Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dumbledore, khó mà phát hiện, đôi mắt màu bụi trống rỗng sau thẳm:

"Giáo sư, ngài không hỏi 1 chút về cuốn nhật ký sao?"

  "Chà, hài tử của ta."-Dumbledore cười hóm hỉnh nói-"Chúng ta đều biết chuyện này xảy ra như thế nào, ta không nghĩ cứ phải nói toạc ra mọi chuyện mới vui . Một trăm điểm cho nhà Slytherin, ta nghĩ con không sẽ hứng thú với huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường, vậy nên, ta sẽ nói chuyện với gia đình Weasley về cuốn nhật ký là 1 thành phẩm hắc ma pháp thế nào?"