Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 23




  Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của lão đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu. Bước cà nhắc trở lên võ đài, lão nói:

"Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ..."  

Vẻ mặt Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên lãovội nói:

"Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi."

Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Tiêu Nhiên.

Thầy cười nhếch mép:

"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Draco , trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry..."

Tiêu Nhiên nhanh chóng đẩy Hermione đang đứng 1 bên rồi nhìn Snape. Đại độc dược sư khó chịu nhìn con đỡ đầu của mình 1 hồi rồi ngạo kiều quay đầu đi.

"Cám ơn cậu, Draco."

Harry nở nụ cười tươi rói nói.

"Serpemsprtia!"

Tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên, Tiêu Nhiên thốt ra tiếng thở dài quay đầu.

  Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.

Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trên của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:

"Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi..."

"Để tôi làm cho!"

Lockhart la lên. Lão lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã.

Lúc đó, Harry không biết cái gì khiến mình đã hành động như vậy. Cậu làm mà hoàn toàn không cân nhắc gì cả. Cậu chỉ nhận thấy chân cẳng mình tự lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy. Và khi lao tới trước mặt con rắn, Harry quát lớn:

/Buông bạn ấy ra!/

Và thật kỳ diệu – không sao giải thích nổi – con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục. Harry cảm thấy rất rõ là mình đã hết trơn sợ hãi. Cậubiết chắc con rắn sẽ chẳng tấn công ai nữa cả. Nhưng nếu hỏi cậu vì sao cậu dám chắc thế thì Harry chịu, không giải thích được.

Nhưng không có nghĩa Tiêu Nhiên không giải thích được. Y nâng đũa phép ném ra bùa điểm huyệt vào 1 góc rồi bước tới chỗ Harry.

Justin hét:

"Mày đang chơi cái trò gì vậy hả? "

/Quay về nơi ngươi thuộc về đi./

Trong lúc mọi người kinh hoảng nhìn Harry, Tiêu Nhiên đã bước tới nhìn con hắc xà lạnh lùng nói. Xà ngữ vang vọng trong căn phòng ồn ào, con rắn cúi đầu rồi tan biến:

/Vâng./

"Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi."

Kéo áo Harry bước ra ngoài, Tiêu Nhiên thở dài nói. Hermione chạy theo.Khi ba đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.

"Tại sao bồ không nói cho tụi này biết bồ là một Xà khẩu?"-Hermione nói.

Harry ngơ ngác:

"Một cái gì?"

"Một Xà khẩu! Bồ có thể nói chuyện với rắn!"

Harry vẫn bình thản:

"Tôi biết, tôi muốn nói đây mới là lần thứ hai tôi làm chuyện đó. Lần trước là lúc tôi ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú – lâu rồi, chuyện dài lắm – con trăn nói với tôi là nó chưa từng nhìn thấy Brazil và tôi thả nó ra mà thực tình không có chủ tâm – hồi đó tôi chưa biết mình là phù thủy..."

Sắc mặt Hermione tái nhợt,Harry chẳng hiểu sao Hermione lại xúc động đến nhợt nhạt như vậy.Cậu nói:

" Tôi chắc là có cả đống người ở đây có thể làm như vậy."

Nhưng Hermione liếc mắt thì thào:

" Không, không ai làm được cả. Đó là một năng khiếu hiếm hoi. Harry, chuyện này tệ lắm đó. Trò Draco, trò làm ơn cho tôi biết vì sao trò nói được Xà Ngữ đi!"

Tiêu Nhiên nói:

"Gia tộc Malfoy mang huyết thống Veela, Hermione thân mến. Trong gia tộc hiện tại chỉ có mình ta thức tỉnh huyết thống. Veela là sinh vật huyền bí, xà khẩu không thể làm khó."

Hermione lên tiếng bằng một giọng lặng lẽ khác thường:

"Có sao chứ. Bởi vì nói chuyện với rắn là khả năng đã làm cho Salazar Slytherin nổi tiếng. Chính vì vậy mà biểu tượng của nhà Slytherin là một con trăn."

"Quay về đi Hermione"-Tiêu Nhiên nói-"Đem Harry về kí túc xá, ít ra việc 1 Malfoy có Xà Khẩu có thể giúp Harry bớt bị chút ý."

Sáng hôm sau,cơn mưa bão tuyết hồi hôm đã chuyển thành cơn bão tuyết. Tuyết rơi dày nghịt đến nỗi buổi học Dược thảo cuối cùng của học kỳ bị hoãn lại: giáo sư Sprout cần phải mang vớ và choàng khăn quàng cho lũ nhân sâm, một công việc đòi hỏi sự khéo léo cực kỳ mà bà thì lại không tin cậy ai đủ để mà giao phó; nhất là khi lũ ấy cần phải lớn gấp lên để còn kịp hồi sinh cho Bà Noris và Colin. Việc chăm sóc lũ nhân sâm do đó càng trở nên quan trọng bội phần.

Tòa lâu đài âm u hơn ngày thường vì màn tuyết xám mù mịt dày nghịt bên ngoài các cửa sổ. Tâm trạng Harry trở lên tệ hơn sau cuộc dụng đầu với đám nhà Hufflepuff trong thư viện, còn càng tệ hơn nữa khi cậu bị bắt gặp tại chỗ xảy ra cuộc tấn công.

Giáo sư Flitwick và giáo sư Sinistra của khoa Thiên văn học khiêng Justin đến bệnh xá, nhưng không ai biết làm sao với Nick Suýt Mất Đầu. Cuối cùng, giáo sư McGonagall búng ngón tay một cái, lấy ra từ không trung một cái quạt bự chảng. Giáo sư đưa quạt cho Ernie, hướng dẫn nó cách quạt nhè nhẹ để đưa Nick Suýt Mất Đầu lên cầu thang. Ernie làm theo lời hướng dẫn, quạt Nick Suýt Mất Đầu bay từ từ phía trước như một làn khói tàu ma, đen đủi và thầm lặng.

Tiêu Nhiên ở trong phòng cần thiết nhìn mọi chuyện diễn ra mà thở dài. Vì chuyện trái Bludger và con rắn lệch ra khỏi quỹ đạo, trong trường đã có cả tá pháp sư ẩn mình đi lại. Tiêu Nhiên cũng có thể khẳng định, Dumbledore biết chuyện gì đang sảy ra, hơn nữa, còn bị uy hiếp.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Nhiên ít ra cũng có chút hài lòng khi cứu thế chủ rốt cuộc khôi phục tâm trạng. Nhưng không có nghĩa y không hi vọng Severus sẽ không tống cặp song sinh vào rừng Cấm khi mà hai đứa lanh chanh bước dõng dạc phía trước Harry để mở đường và hô to:

" Hãy tránh đường cho Người kế vị Slytherin, phù thủy ác độc chân chính đang du hành đây! "

Cuối cùng học kỳ một chấm dứt, và lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng như lớp tuyết dày phủ bên trên . Bình minh ngày Giáng Sinh trắng toát và lạnh buốt giống y hệt Blaise khi cậu bị Tiêu Nhiên cho 1 bùa chú phủ băng khi mà cậu cố đánh thức y vào sáng ngày giáng sinh.

"Thiệt tình, Zabini, không phải cậu cũng đã nói với Marcus học trưởng là đường đánh thức chủ nhân vào buổi sáng sớm hay sao? Giờ lại phạm phải sai lầm y chang, đáng đời!"

Sally Anne Perks nhàm chán tưới nước nóng lên người Blaise nhìn người đang mơ màng đứng dậy nói.

"Đừng gọi Dra là chủ nhân, Anne thân mến."-Blaise xụ mặt-"Cậu là 1 thuần huyết, hơn nữa Dra không phải là người thừa kế..."

"Xà ngữ đó, Zabini."-Ánh mắt Sally Perks lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt-"Ai cũng biết Salazar Slytherin nhờ vào xà ngữ mà trở lên nổi tiếng, cho dù chủ nhân không phải là người thừa kế, cậu ấy cũng xứng đáng được tất cả Slytherin kính trọng!"