Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 15




Sẽ không còn lâu nữa, Sirius sẽ được đoàn tụ với cún nhỏ của cậu ấy.

Tiêu Nhiên nhẹ nhàng híp mắt. Albus, ngươi vẫn tốt nhất không lên xen vào chuyện của ta. Cho dù ngươi có nỗi khổ gì đi nữa, ngay từ khi ta quyết định cứu Sirius, cốt truyện gì đó thì vứt mẹ đi!

<Những từ trong dấu/ / là xà ngữ nha>

Nhanh chóng đuổi 3 sư tử nhỏ về phòng, Tiêu Nhiên quay trở lại kí túc xá Slytherin đứng trước bức tường nhìn hành lang trống vắng thoáng ảo não. Y không có mật khẩu...

Thật tưởng niệm hầm đâu....

/Hãy nghe lời thỉnh cầu của ta, hỡi Salazar Slytherin, người sáng lập vĩ đại nhất của Hogwarts!/

Xà ngữ âm vang vọng ra từ ống nước thức tỉnh Tiêu Nhiên đang rối rắm. Đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Tiêu Nhiên ếm lên mình ẩn thân chú rảo bước về phía phòng vệ sinh nữ lầu 4.

Không chỉ mình y thay đổi cốt truyện, so với nguyên tác, Basilick được thả ra quá sớm so với thời gian mà y nhớ. Hơn nữa, thoáng qua phức tạp, y đẩy cửa phòng vệ sinh nhìn đường hầm sâu thẳm khẽ mím môi.

Tom hiện tại đáng nhẽ ra không đủ sinh lực để có thể mở ra cánh cổng của tử xà. Harry tới trang trại hang sóc, Ginny Weasley xáo động là điều khó tránh khỏi. Cho dù với sự thông minh của Tom và mơ mộng của tiểu Weasley, khả năng khống chế người khác hiện tại căn bản là không thể. Trừ phi...

Tiêu Nhiên híp nhẹ mắt lại nhìn cô bé tóc đỏ thần trí không rõ vừa chạy ngang qua người y. Trừ phi có kẻ mạnh mẽ gia tăng lực lượng cho mảnh linh hồn, hơn nữa còn tìm về được cây đũa phép anh em với Harry. Cây đũa phép phượng hoàng và thủy tùng của Tom!

Cửa hầm nhanh chóng đóng lại, Tiêu Nhiên vừa định cất bước đuổi theo thì bị âm thanh thống khổ của Basilick giật lại:

/Nói dối, khốn nạn! Kẻ thừa kế gì chứ, Ái Cách Lạp gia tộc sẽ không thể chết, ngươi nói dối, dám nói dối ta.../

A...Đủ ngu ngốc đâu?

/Mở ra./

Hầm bí mật mở ra, Tiêu Nhiên nhảy vào đường ống nước đóng lại cánh cửa điều động ma lực. Vài đống sáng nho nhỏ hiện lên chiếu rọi đường hầm ẩm ướt, sâu hun hút, mang theo hiu quạnh, cô đơn. Lần trước tới đây, y còn có bạn đồng hành,còn lần này? Quên đi, không biết Basilck gặp chuyện gì nữa...

Hầm chứa rộng lớn thênh thang, bên chân bước tượng của Salazar Slytherin, Basilick vừa gào thét, thân dài to lớn vừa đập mạnh lên bức tường không khác gì đứa trẻ đang ăn vạ. Nhìn những bức tường xung quanh dần rạn nứt, Tiêu Nhiên kìm không được lên tiếng:

/Basilick, ngươi còn tiếp tục làm loạn, không đầy 1 canh giờ nữa Hogwarts sẽ bị hủy trong tay ngươi./

Nghe được âm thanh ôn hoàn quen thuộc,Basilick sửng sốt quay đầu lại. Ánh sáng của Lumos chiếu sáng không đủ căn hầm, nhưng đủ để cho nó nhìn thấy người trước mắt.

Thời gian không thể để lại dấu vết lên người nhà Ái Cách Lạp, Basilick biết. Nam nhân kia vẫn như cũ mĩ lệ không cùng, vẫn như cũ tóc đen dài, vẫn như đồng mâu nhàn nhạt cùng nụ cười ôn hòa có như không. Một thân huyền sắc, trong đêm, lại xinh đẹp đến lạ kì.

/Ta biết là ngươi chưa chết mà!-Basilick ngẩng cao đầu rắn kiêu ngạo hừ lạnh.

Tiêu Nhiên cong môi:

/Ân , ngươi biết, biết đến nỗi xà âm vang vọng khắp Hogwarts. Hơn nữa, cũng làm cho Hogwarts sắp sụp luôn./

/Mới không có!/

Basilick uốn éo thân mình phản bác. Tiêu Nhiên cười nhạt:

/Được thôi, nhưng ngươi có biết từ khi nào Tom bắt đầu chế tạo hồn khí không?/

/Sau hôm ngươi biến mất ở trận đấu với Honest Black, hắn bắt đầu điên cuồng truy tìm sự bất tử. Vì không phải người nhà Ái Cách Lạp được thế giới này sủng như ngươi, hắn tìm đến hồn khí. Thật là 1 tiểu tử cứng đầu, ngươi không biết hắn cố chấp với ngươi như thế nào đâu!/-Bĩu môi

/Mảnh hồn phiến đó sẽ lại tiếp tục tới đây, ngươi không nên làm loạn mà giúp ta hỏi xem kẻ đã giúp hắn có lại đũa phép là ai. Kín đáo chút, cho dù chỉ là 1 mảnh linh hồn, hắn vẫn mang chỉ số thông minh của Tom./

/Biết rồi, biết rồi, ngươi có thể đừng nói nhiều vậy không?/-Basilick càu nhàu nhìn theo bóng dáng Tiêu Nhiên đang rời đi-/Này, ngươi đi đâu vây? ở lại với ta 1 chút đi!/

Tiêu Nhiên thản nhiên vẫy tay tiếp tục đi:

/Thời gian ta còn không nhiều, tìm ta thì tới đường ống của kí túc xá Slytherin. Cẩn thận 1 chút, trong trường không chỉ có 2 xà khẩu./

"Dạ du, Draco, ngươi chắc ngươi là Slytherin chứa không phải do Gryffindor ngu xuẩn nào đó nhập vào chứ hả?"

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh lầu 4 và đi tới thư viện Ravenclaw, Severus Snape giống như từ không khí xuất hiện đứng trước mặt Tiêu Nhiên hầm hừ phun độc. Tiêu Nhiên khẽ chớp mắt dịu dàng cười:

"Giáo sư, hiện tại là 9 giờ 45 phút, cách giờ giới nghiêm vẫn còn 1 khắc, ngài sẽ không bắt ta cấm túc đi?"

Snape mím môi lạnh lùng lườm Tiêu nhiên 1 cái, có vẻ bất mãn, nhưng khi nhìn nụ cười thân thuộc kia, nọc độc trong miệng Snape theo thói quen cũng không phun ra được.

Tiểu long khốn khiếp! Chết tiệt tại sao lại giống người kia như vậy! Chết tiệt!

  Nhìn Snape nhịn xuống châm trọc bỏ đi, Tiêu Nhiên tủm tỉm nở nụ cười. Severus nhà y quả nhiên đáng yêu đi? Lần sau nếu có thề quay trở lại quá khứ 1 lần nữa, có khi y sẽ nhận Sev làm con đỡ đầu? Dù gì cũng có Lilys rồi, thêm người nữa cho vui không phải sao?  

Lịch sử...Thảo dược học...Phòng chống Nghệ thuật hắc ám?

Tiêu Nhiên thực sự nghi hoặc, chẳng nhẽ Albus lại không biết Lockhart là 1 cái bù nhìn ngu xuẩn hay sao? Harry hôm nay ăn đủ với Lockhart. Nhưng miễn là tên não tàn đó không đụng tới y, Tiêu Nhiên thực sự cũng lười bận tâm.

Nhưng có vẻ, y đã quá coi trọng chỉ số thông minh của Lockhart...

Đầu buổi điểm tâm sáng, thư sấm của Ron nổ tung trên dãy nhà Gryffindor,một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả. Tiêu Nhiên đã liệu được trước ếm lên mình 1 cái bùa bảo hộ lên vẫn sạch sẽ nhưng đám Slytherin còn lại không may mắn như y.

Slytherin quý trọng lễ tiết, dáng vẻ. Mặc dù không như Lucius Malfoy quá tôn trọng vẻ bề ngoài, một thân đầy bụi bặn vẫn khiến đám xà căm tức nhìn vẻ mặt đau khổ của Ron.

Xoa lỗ tai bị âm thanh làm lùng bùng, Tiêu Nhiên nở nụ cười an ủi hướng về Harry đang hoang mang rồi nhìn về đám năm 2 Slytherin:

"Quay về kí túc xá chỉnh sửa đi, tiết đầu là Lịch sử, tôi không muốn thấy ai mang vẻ lôi thôi mà bị giáo sư trừ điểm."

"Vâng thưa chủ tịch!"

Sau tiết Lịch sử học chán ngắt của giáo sư Binns, Tiêu Nhiên dẫn đầu đám xà nhỏ tới phòng học Phòng chống Nghệ thuật hắc ám.

Lockhart đã đứng sẵn ở đó, trông Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của hắn cũng sáng bóng lên. Nhưng so với mái tóc bạch kim huyết thống hoàng tộc Veela, quả thực giống như đồ bắt trước đê hèn.

"Well, well, trò Malfoy, trò có phiền không?"

Cái cách hắn nhe ra được mọi cái răng trắng bóng, ngay cả khi không nói chuyện, thật là đáng chú ý. Tiêu Nhiên nhướn mi ra hiệu cho đám xà nhỏ vào phòng một mình đối đầu với Lockhart.

"Giáo sư có điều chỉ bảo?"

Châm chọc rõ ràng, nhưng với dây thần kinh thô hết mức của Lockhart, hắn vẫn như cũ nở nụ cười tự cho là quyến rũ nói:

"Chơi nổi mà, mái tóc của trò so với tôi còn muốn rực rỡ hơn. Trò sử dụng loại bảo dữơng nào vậy? Dĩ nhiên, tôi cũng không muốn nổi bật, tôi đã được hâm mộ quá mà phải không?Với tôi thì không sao, tôi đã là một phù thủy nổi tiếng thế giới mà!"

Khẽ chớp mắt Tiêu Nhiên nhìn Blaise Zabini đang lấp nó đứng sau Lockhart nở nụ cười, Blaise hiểu ý nháy mắt nói:

"Giáo sư, em tặng thầy lọ dưỡng tóc này, đây là sản phẩm so với dược của Draco còn muốn tốt hơn. Thầy nhận cho!"