Ám Ảnh Chi Ma Luyến

Chương 17




Qua một ngày đêm,Sơ Vũ tựu đối kiến thức trường học lý giải được nhất thanh nhị sở, bao quát nơi nào tiểu than mại gì đó tiện nghi, nhà ai có gì tiện nghi,nơi nào có thức ăn ngon,thứ gì cũng biết.

Hắn khéo tay cầm đồ ăn vặt, khéo tay cầm quyển tiểu thuyết, vừa đi vừa ăn vừa nhìn.

Đột nhiên có người vỗ vào bả vai của hắn, nhưng hắn cũng không kinh ngạc, trái lại trấn định nói: “Ta van ngươi, ngươi vừa tới gần ta thì ta liền cảm nhận được khí tức của ngươi, còn muốn làm ta sợ? Hanh, nên tu luyện một trăm năm nữa đi!”

“Ngươi… Nếu không Tiểu Tình để cho ta tới, ta liền không muốn tới tìm ngươi!” Địch Y trừng Sơ Vũ cả giận nói: “Ngươi là một ải!!” ( chắc là không ra nam không ra n ữ)

“Ngươi nói cái gì?” Sơ Vũ hận nhất người khác mắng hắn ải, quay mạnh thân thể chỉ vào Địch Y: “Một tử hấp huyết quỷ, cẩn thận ta giết chết ngươi.”

“Hanh!”Địch Y lơ đểnh nói: “Tiểu Tình đang tìm ngươi! Còn không mau trở lại.”

Dọc theo đường đi, thấy hai người hình dáng dể nhìn đang vừa đi vừa nói, hảo một đạo xông ra, chăm chú nhìn phong cảnh trước mắt.

” Chuyện của Ngụy Dương, ta đã đã biết.”

“Ác?” Sơ Tình nhướng mày, chờ Phong Nghịch Viêm nói sau.

“Ha hả, bất quá hình như ta trước kia lo lắng đều không cần, Tiểu Tình, rất kiên cường.”

Nhìn Phong Nghịch Viêm con ngươi sáng lên, Sơ Tình mỉm cười, nhẹ giọng thuật nói: “Kỳ thực… Ta là không muốn làm Địch Y lại lo lắng ta, còn có ngươi cũng vậy. Hơn nữa mưa nhỏ, cho nên… Ta khong thể lại trốn tránh, ta cũng không muốn nghĩ mỗi lần trong đêm tối đều thấy Địch Y vì lo lắng ta mà chạy tới, tuy rằng hắn mỗi lần nói đều vội vàng, ha hả.”

Phong Nghịch Viêm thương tiếc ôm sơ tình ôm vào trong ngực, phát giác, vị đạo tươi mát: “Địch Y là như thế này, luôn luôn là một dạng lãnh khốc, hình như vĩnh viễn sẽ không quan tâm người khác, vĩnh viễn đều cùng người khác bảo trì cự ly, nhưng hắn lại giận dỗi như tiểu hài tử.”

“Đúng vậy, Tiểu Viêm, ngươi cùng hắn nhận thức đã bao lâu? Hắn vẫn là như thế này sao?”

“Ân… Nhận thức đã lâu, hình như ta có ký ức thời gian nhận thức hắn, ha hả, lúc đó chúng ta còn cùng nhau làm chuyện xấu!”

Sơ Tình nghe xong không khỏi mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Tiểu Viêm tuy rằng thoạt nhìn bát cứ chuyện gì đều một dạng châm chú, thế nhưng đáy lòng chính là rất bướng bỉnh a.”

“Bướng bỉnh? Từ dùng cho trẻ con lại dùng  trên người ta hình như không thích hợp cho lắm đâu?”

“Ân… Vậy bướng bỉnh đi! Ha ha ha!!”

“Phải? Ta đây chứng minh cho ngươi xem khán!” Dứt lời, Phong Nghịch Viêm ôm lấy Sơ Tình, tay co rút lại di chuyển, tới eo lưng chỗ nghỉ tạm một điểm, Sơ Tình lập tức cả người đều nhuyễn xuống tới, tiếng cười không ngừng, nước mắt đều chảy ra, cầu xin tha thứ nói: “Hảo ngứa, ta sai rồi, ta sai rồi!!”

“Hanh, biết sai rồi sao? Bản thiếu gia tha thứ ngươi lúc này đây.”

Sơ Tình ngồi trên giường, vừa định đứng dậy nhìn Địch Y bọn họ trở về không, Sơ Tình vươn tay nắm được y phục của Phong Nghịch Viêm.

“Tình… Xảy ra chuyện gì?”

“Đừng nói…” Thanh âm run run đem Phong Nghịch Viêm lại càng hoảng sợ, tóc che lại hai mắt thấy không rõ thần sắc Sơ Tình, không đành lòng tìm tòi đến tột cùng, vươn tay tìm Sơ Tình chăm chú ôm vào trong ngực.

“Đừng sợ… Ta ở chỗ này.”

“Ta đã nghĩ ta có thể chịu được… Quá đoạn thời gian sẽ không có việc gì, thế nhưng… chính là đau quá, đau quá…” Sơ Tình nắm chặt y phục trên ngực, ra sức khí lực, bàn tay đều trở nên trắng bệch, không huyết sắc.

Phong Nghịch Viêm hít sâu một hơi, hắn nguyên vốn tưởng rằng Ngụy Dương đối Sơ Tình hứng thú nhất thời, lại không nghĩ rằng chính điều này lại làm Sơ Tình thương tổn, thùy hạ mắt, trong lòng dâng lên cường liệt tự trách, nếu như điều không phải mình ngăn cản Địch Y, nếu như điều không phải chính bảo thủ không chịu thay đổi phá nhiễu cuộc sống… Thì đã không có loại chuyện này xảy ra.

Hai người chăm chú ôm nhau, Sơ Tình mới đưa đầu tựa vào Phong Nghịch Viêm, hít thở hương vị cỏ xanh tươi mát, chậm rãi nói: “Bất quá, trải qua chuyện này, ta cuối cùng sẽ không lại trầm mê … Ngụy Dương… Ha hả, hiện tại nhắc lại, tâm cũng sẽ không kinh hoàng không ngừng. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, coi như đây là một hồi ức vĩnh cữu đi!”

Hai người nhẹ nhàng buông ra, bị nước mắt tẩy quá đôi mắt sáng càng thêm lóe sáng động nhân, đôi mắt xếch lên thật đẹp cùng hàng lông mi dài thấm chút nước mắt,vda bạch săc bị kích động khiến cho nó đỏ ửng lên thật đẹp, béo mập vô hà. Đôi môi hồng nhuận tựa hồ có chút sưng lên, hô hấp có chút gấp. Phong Nghịch Viêm tâm có cái gì đó đụng vào, nhìn thiên hạ trước mắt, trái tim hình như lại có cái gì đó tràn ra, nở rộ.

Hai người vốn là gần nhau, mũi hấp giao thác, hai mắt lẻn, thần sắc giao dong, lý trí tiệm vụ, hình như tất cả đều hỗn hợp… Hỗn thành nhất thể.

Phong Nghịch Viêm cũng nữa khắc chế không được chính mình, ôm thắc lưng Sơ Tình, đầu áp vào, hai người trọng trọng ngã xuống trên giường. Sơ Tình trừng hai mắt, không dám tin nhìn Phong Nghịch Viêm, nghĩ thầm: lẽ nào Tiểu Viêm hựu tại hay nói giỡn sao?

Phong Nghịch Viêm tựa hồ phát giác ra tâm tư Sơ Tình, nhẹ nhàng chạm vào môi Sơ Tình, lưỡi chuyển động, nhẹ nhàng lướt qua từng chi tiết, tại hàm răng trắng noãn đi qua, mút vào hương vị say lòng người.

Sơ Tình cả kinh, thân thủ nghĩ đẩy ra Phong Nghịch Viêm, nhưng hai tay lại bị Phong Nghịch Viêm khống chế ngăn chặn, mười ngón tương khẩu, giao triền. Phong Nghịch Viêm mượn cơ hội đưa đầu lưỡi càng sâu nhập vào, linh hoạt chơi đùa đầu lưỡi. Sơ Tình thực sự không chịu nổi tình cảm mãnh liệt này, nước miếng chưa kịp nuốt vào liền chảy bên khóe môi tạo thành ngận tuyến, rất là dâm mỹ mê người.

Phong Nghịch Viêm cảm thấy Sơ Tình khoái thấu bất quá tức giận, hơi dời đôi môi hồng làm hắn lưu luyến, tại gương mặt, đôi mi thanh tú, cái trán, hoặc liếm hoặc hôn. Cuối cùng, hắn phát hiện lỗ tai Sơ Tình đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, thân thể liền co rụt lại, ngón tay cũng sẽ căn lên kẹp chặt. Lần này làm Phong Nghịch Viêm tâm hỉ như cuồng, một lần bên vành tai kia mà liếm, Phong Nghịch Viêm hạ phúc căng thẳng, một cổ vô danh dục hỏa bộc phác mà lên.

“Tiểu Viêm…” Sơ Tình thật vất vả mở ra cọ ngươi thanh nhuận, cắn chặt môi dưới, rất sợ lúc này tiếng rên rỉ đi ra.

“Tình…” Tựa hồ cảm thấy thân thể Sơ Tình thành thực phản ứng, Phong Nghịch Viêm cổ họng nóng lên, dùng thân thể Sơ Tình trên người ma sát, tuy rằng cách một mảng y phục, nhưng hai người nhiệt độ cơ thể nóng rực cũng có khuynh hướng sôi trào.

“Các ngươi đang làm gì??” Gầm lên giận dữ cùng mãnh liệt như một gáo nước lạnh dội vào dục hỏa của hai người kiêu tỉnh.

Hai người song song ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Địch Y thanh như oanh lôi, nổi trận lôi đình, cặp mắt phẫn hận gắt gao nhìn Sơ nằm trong vòng tay của Phong Nghịch Viêm.

Sơ Vũ đứng ở phía sau không ngừng cười, thầm nghĩ: nghĩ không ra đại ca lại gặp tình huống tốt như thế! Hắc hắc, mỗi ngày đều trình diễn 18 cấm, hì hì, thật có phúc được thấy. Nói không chừng quá không được vài ngày là có thể hữu tam P… Ha ha ha! GOOD LUCK.

Phong Nghịch Viêm lập tức tỉnh táo lại, nhìn sắc mặt kinh hồn của Sơ Tình, lãnh cười nói: “Ngươi kêu cái gì mà kêu? Chúng ta không có làm ra chuyện gì sai, ngươi nếu như không thích, có thể không xem.”

“Ngươi… Ngươi biết rõ hắn là người của ta, ngươi giám đối hắn hạ thủ, ngươi là huynh đệ kiểu gì?”

“Hanh, Tiểu Tình chưa có nói thích ngươi, ngươi không cần đa tình như thế.” Đôi mắt màu hổ phách của Phong Nghịch Viêm hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, chính nghĩ chuyện này là thực, trước đây hắn là không biết cảm tình chính mình đối Sơ Tình, biết áp lực sau này, cho nên đối với Địch Y cùng Sơ Tình chuyện có thể chẳng quan tâm, nhưng hiện tại không giống, hiện tại tâm tình của hắn cùng Địch Y như nhau, hai người là tình địch, cần gì phải lễ nhiều làm gì.

Hai người ánh mắt lạnh lùng phẩn nộ nhìn nhau, song phương khí thế như nước thủy triều, càng không thể vãn hồi.

Sơ Tình nhìn không khí vô cùng căng thẳng, càng nhìn càng kinh hãi, tự trách vọt tới giữa hai người: “Không nên! Các ngươi không nên đấu nhau, đều là ta không tốt… Ta…”

Chết tiệt, ta sao lại tiện như vậy… Bị người nhất bính thì có cảm giác… Vì sao…

“Tiểu Tình, ngươi đang nói gì đó! Chúng ta. chỉ là đùa thôi!” Phong Nghịch Viêm vui cười, búng trên cái trán của Sơ Tình.

“Đau quá…” Sơ Tình lui bước, lăng lăng nhìn hai người.

Địch Y khóe miệng uốn lượn, mỉm cười trào phúng nói: “Thực sự là một ngu ngốc!”

Sơ Tình trợn to hai mắt nhìn hai người, thực sự chỉ là đùa thôi sao?

Sơ Vũ thấy khó có thể xem được kịch hay, tức giận, vừa định tiếp mặc bọn họ, đã bị Phong Nghịch Viêm trừng, thứ ánh sáng băng lãnh trong mắt kia làm hắn sợ hãi.

“Sơ Vũ, chúng ta hình như quên nói với ngươi.” Tái lấy lại tinh thần, thấy Phong Nghịch Viêm cười nhìn, Sơ Vũ không khỏi kinh hãi, vừa là ảo giác sao?

“Đã quên nố cái gì?”

“Cơ Lạc Tuyết đã nhiều ngày sẽ gặp nhiều, ngươi… Nên chuẩn bị ở tại chỗ này chờ hắn tìm đến đi?” Phong Nghịch Viêm cười như hồ ly, thoả mãn thấy Sơ Vũ sắc mặt đại biến.

“Cái gì??? Ngươi sao hiện tại mới nói cho ta biết??” Chỉ thấy Sơ Vũ đại hãn ứa ra, kinh khủng vạn phần vọt tới bên giường Sơ Tình, thu thập gì đó, tam hạ ngũ hạ, lập tức linh khởi bao, nói: “Ta đi trước!” Dư âm vọng lại còn thân ảnh thì tiêu thất vô tung.

Sơ Tình còn không có lấy lại tinh thần, đang  cảm thán chính đệ đệ mình lực bạo phát mạnh như vậy.

“Mưa nhỏ hắn… Không có việc gì chứ?”

“Hanh, không chết được, Cơ Lạc Tuyết lợi hại như vậy, sao có khả năng biết hắn thân đang ở đâu, để cho hắn cứ thế đi chơi, càng dễ dàng tha thứ hắn trộm đi chính gì đó sao?” Địch Y nhìn Sơ Tình, lạnh lùng đem hành vi của Sơ Vũ nố hết.

Sơ Tình không có ý tứ nở nụ cười: “Là vậy sao, cái này tiểu hỗn đản…”