< Bane P.O.V >
Tôi đang chạy, đang bay dọc cánh rừng. Chân tôi đau nhức và cơ thể tôi đang van nài được dừng lại, nhưng não tôi không đồng ý. Não tôi tiếp tục nói với tôi rằng nếu tôi dừng lại tôi sẽ chết, nhưng điều đấy không quan trọng cho lắm bởi vì tôi muốn tiếp tục chạy. Chân tôi đã bỏ cuộc, tôi cảm thấy cơ thể mình đang chậm lại và tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi sẽ chết! Mặc dù tôi không nhớ rõ lí do tại sao mình phải chạy, nhưng tôi biết chắc chắn một điều là tôi đang cố thoát khỏi một điều gì đấy. Dần dần tôi bắt đầu chậm lại và tôi biết rằng bây giờ tôi là một mục tiêu dễ bị tấn công.
" Bởi vì mày có một đôi chân của con người! " Tôi nghe thấy một tiếng bước chân nặng nề đằng sau mình. Tôi không dám quay đầu lại. Tôi biết chắc một điều rằng nếu tôi làm thể thì tôi sẽ không thích thứ mình nhìn thấy đâu. Nhưng cơ thể tôi đã phản bội, tôi dần dần quay đầu về phía sau.
Tôi bắt gặp một đôi mắt xanh dương đang nhìn mình. Tôi biết rằng đôi mắt ấy thuộc về Cha. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ mắt tôi còn cha tôi thì đang mỉm cười. Sự đau đớn của tôi chỉ để cho ông ấy giải trí. Ngay từ đầu đây chỉ là một trò chơi đối với ông ấy. Trò mèo-bắt-chuột. Tôi nhìn vào người đàn ông trước mặt mình.
" Mày biết là tao ghét khi mày chạy mà Bane. " Ông ấy nói
Tôi không thể nói chuyện. Các từ ngữ đang nhảy loạn xạ trong đầu tôi và tôi không thể xếp chúng được thành một câu hoàn chỉnh. Kể cả tôi có làm được điều đấy thì miệng tôi cũng không muốn mở ra. Trong khi não của tôi đang cố gắng chạy vài nghìn km trên 1 giây thì cơ thể tôi lại đứng yên. Tôi như bị đóng băng, đứng yên tại vị trí đấy, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc. Nếu tôi có thể nói chuyện thì điều duy nhất tôi muốn làm là hét lên kêu cứu.
" Làm ơn hãy dừng lại đi! " Tôi hét lên với ông ấy
" Mày biết tao không thể mà. " Ông ấy chế giễu tôi.
Ông ấy bắt đầu đánh tôi và tôi thậm chí còn không thể khiến ông ấy dừng lại.
" Không ai ngăn ông ấy lại. " Tôi khóc
" Làm ơn hãy làm ông ta dừng lại đi. Tôi không muốn chịu điều này thêm một giây nào nữa. " Tôi hét lên.
Không có ai ở gần đấy có thể nghe thấy tôi. Tôi biết khóc là một điều vô dụng nhưng tôi không thể ngăn cản chính mình. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là sự giận giữ cha tôi dành cho tôi. Ông ấy đá tôi liên tục và liên tiếp đấm vào sau đầu tôi. Tôi cảm thấy một tiễng gãy và khi tôi nhìn xuống chân mình tôi thấy cẳng chân của mình đã trật ra khỏi khớp gối. Tôi biết rằng chân tôi đã gãy. Ông ấy chọn khuỷu tay tôi là mục tiêu tiếp theo và ông ấy đã thấy hình xăm
" Cái quái gì đây? " Ông ấy hét lên
Tôi không trả lời. Ông ấy nắm lấy khuỷu tay tôi và bắt đầu bẻ gãy nó. Tôi nghe thấy tiễng gãy và cảm thấy một cơn đau lan truyền khắp tay tôi. " Vụn vỡ " Đấy là tất cả những gì tôi nghĩ.
" Làm ơn hãy dừng lại đi. " Tôi khóc
Ông ấy túm lấy khuỷu tay bên kia của tôi và làm tương tự điều vừa xảy ra. " Vỡ vụn " Tôi nghĩ về điều đấy một lần nữa. Khuỷu tay tôi đã vỡ nát. Đầu gối tôi đã gãy. Lưng tôi thì đang chảy máu và đầu tôi thì thỉnh thoảng lại đau nhói lên. Cha tôi giẫm lên tôi và tôi cảm nhận được sức nặng của ông ấy đang dồn vào xương sườn tôi. Ông ấy bắt đầu gia tăng sức lực. Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi một tiếng gãy.
Nhưng thay vào đó, tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi mở mắt ra và thấy Alpha Damien đang ngồi lên trên người của ông ấy. Anh ấy đang đấm cha tôi liên tục. Cha tôi tung ra một cú đấm hất văng Damien ra khỏi người ông. Bọn họ đều ngay lập tức biến thành dạng sói và tiếp tục đánh nhau. Damien là một con sói đen tuyệt đẹp. Trong khi tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ to bằng cha tôi, nhưng không, anh ấy dường như lớn hơn một chút. Móng vuốt của anh ấy cũng lớn hơn. Mắt anh ấy có màu xanh nước biển nhạt, giống như màu xanh trong của bầu trời. Bộ lông của anh ấy trông có vẻ rất mềm và mượt, khiến tôi muốn luồn tay vào trong đấy vuốt ve anh ấy.
Cha tôi mặt khác có màu nâu, gần giống như chocolate nhưng chỉ khác không hề có điều gì ngọt ngào trong ông ấy cả. Mắt của ông ấy chuyển thành màu xanh neon. Và móng vuốt của ông ấy giống như vừa bị kẹt trong bùn vậy, nó có màu đen. Lông của ông ấy rất dày và mượt, nhưng không một điều gì có thể khiến tôi muốn chạm vào ông ấy.
Cả hai con sói đang đi vòng tròn xung quanh nhau. Cha của tôi chồm lên phía trước định tấn công Damien, nhưng những Alpha luôn nhanh nhẹn hơn. Anh ấy nhảy sang một phía khác tránh được còn cha tôi thì ngã xuống đất. Damien phóng mình nhảy đến chỗ cha tôi và cắn mạnh vào cổ ông ấy. Cha tôi cố gắng xoay người và muốn cắn vào người Damien nhưng ông ấy không thể. Mặc dù tránh né được mọi đòn tấn công nhưng Damien vẫn cắn chặt lấy cổ cha tôi. Ông ấy rên ri. Damien cắn chặt hơn nữa cho đến khi cha tôi dừng cử động. Cơ thể ông ấy trở nên mềm nhũn và Damien mở miệng để cho xác của ông ấy rơi ra.
Damien bước tới chỗ tôi đang nằm. Anh ấy liếm cổ tôi. Anh ơi đánh hơi những chỗ đã bị cha tôi làm gãy. Anh ấy liếm các vết thương của tôi một lần nữa và đầu gối của tôi lập tức trở về như cũ ngay khi lưỡi anh ấy vừa lướt qua. Anh ấy đang chữa trị cho tôi. Tôi chậm rãi ngồi dậy. Cơ thể tôi trở nên tốt như mới. Mặc dù tôi đang dứng nhưng tôi có thể thấy được rằng Damien vẫn cao hơn tôi đến 15-20cm. Tôi luồn tay vào phần lông ở cổ của anh ấy và tôi thề rằng tôi đã nghe thấy tiếng anh ấy rên lên.
Damien nằm xuống trong khi tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Tôi tiếp tục vuốt ve anh ấy. Damien nhắm mắt lại và dụi đầu vào lòng tôi.
" Anh có thể là một Alpha nhưng anh lại làm em liên tưởng đến một chú gấu bông. " Tôi thì thầm.
Anh ấy liếm mặt tôi và tôi bật cười
" Anh đúng là một thứ mềm mại đến mức đáng yêu đấy. " Tôi gãi nhẹ đằng sau tai anh ấy và anh ấy để đầu lên chân tôi.