Tôi mỉm cười và đứng lên, tôi nắm lấy tay cô ấy để giúp cô ấy đứng dậy và dẫn cô ấy đến chỗ Xavier. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy và kéo tay Patricia về phía trước.
"Xavier, đừng từ chối bạn đời của mình, phải có lí do nên số phận mới ghép đôi 2 người lại với nhau chứ."
Lúc tay hai người họ chạm vào nhau, Xavier kéo cô ấy vào lòng. Cậu ấy vội vã cúi xuống hôn Patricia và tôi mỉm cười đứng nhìn họ.
"Wow, chỉ nghĩ đến việc anh được làm bạn đời của em thôi.." Tôi nghe thấy 1 giọng nói trầm ấm quyến rũ phía sau mình.
Tôi tủm tỉm, biết ngay là Damien. Tôi quay người lại nhìn anh ấy và nhếch mép.
"Quý ông này, anh đã hoàn thành xong việc dọn dẹp chưa?" Tôi đùa giỡn hỏi anh ấy.
Damien gật đầu cười. Anh ấy chậm rãi bước về phía tôi và đặt tay lên eo tôi, kéo tôi lại gần anh ấy.
"Cặp sinh đôi đã được cho ăn và giờ đã đi ngủ rồi."
"Tốt, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện cho chúng." Tôi nói
"Chúng ta có đang nói cùng một chủ đề không?" Anh ấy hỏi.
"Gì? Em vừa biết được mình là 1 người sói có khả năng thế nào, em cần phải luyện tập để ít nhất có thể bảo vệ bản thân chứ?"
"Em có điên không khi nghĩ rằng anh sẽ để cho lũ vô học đấy chạm vào người em."
"Mathew và Xavier có thể huấn luyện em. Xavier rất thiện chiến đấy."
Lời nói của tôi làm cho Damien gầm lên, anh ấy kéo cơ thể tôi lại gần hơn.
"Hắn sẽ phải bước qua xác anh để làm điều đấy."
"Damien, em cần phải biết cách để bảo vệ bản thân."
"Không, đấy là lí do chúng ta cần có bạn đời đấy. Anh sẽ bảo vệ em!"
"Lỡ như một ngày anh không ở đây và em cần sự bảo vệ thì sao?"
"Vậy thì anh sẽ cử 1 người thay anh bảo vệ em đến khi anh trở về."
"Anh thật là điên rồ!"
"Anh không quan tâm, em là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Anh đã mất em 1 lần, anh sẽ không để chuyện đấy xảy ra lần thứ hai."
Tôi thở dài biết rằng trận chiến này mình không thể nắm phần thắng, tôi vòng tay lên ôm cổ Damien và anh ấy nhấc bổng tôi lên. Tôi quắp chân qua eo anh ấy rồi anh ấy bế tôi cùng đi về hướng lối ra khỏi buồng giam. Trước khi chúng tôi bước lên cầu thang, Damien nói với 1 trong số những lính gác.
"Tôi không muốn có kẻ sống sót." Anh ấy nói 1 cách lãnh đạm.
Tôi thở dài lần nữa, anh ấy bế tôi cùng đi lên.
"Anh đã xin lỗi các gia đình có người bị thương chưa?"
"Chưa. Alpha không xin lỗi."
Tôi đảo mắt bất lực. Tôi sẽ thay anh ấy xin lỗi sau vậy. Nếu anh ấy không làm thì tôi phải làm thôi. Họ không đáng bị như vậy. Khi chúng tôi đến sảnh, Damien bế tôi đi lên phòng ngủ.
"Anh biết không? Em hoàn toàn có thể tự đi mà."
"Anh biết, nhưng anh không muốn để em phải động chân."
Tôi mỉm cười và rướn người lên hôn vào môi anh ấy. Damien nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường rồi trèo lên trên người tôi. Anh ấy vội vã đáp trả nụ hôn của tôi một cách mạnh mẽ hơn. Tôi không thể phàn nàn về điều này, lưỡi cả hai hòa vào nhau theo cùng một nhịp điệu. Damien chậm rãi tách ra và tôi nhìn anh ấy cười. Đôi mắt xanh dương của anh ấy lấp lánh khi anh ấy nhìn vào tôi, tôi không thể cưỡng lại tiếng khúc khích.
"Sao thế?" Tôi thầm thì
"Anh chỉ là không thể tin được."
"Tin gì cơ?"
"Tin em là của anh, tin rằng em thực sự đang ở đây, ngay lúc này cùng với anh." Damien nói.
"Anh yêu, anh giải cứu em khỏi người cha đã bạo hành em bao nhiêu năm qua. Anh không từ chối em khi anh biết em là bạn đời của anh. Em không thể đòi hỏi điều gì hơn thế nữa."
"Anh sẽ không bao giờ từ chối em. Anh không thể. Em là mảnh ghép duy nhất còn thiếu trong cuộc đời của anh. Anh đã có tất cả mọi thứ mà anh đòi hỏi. Tiền. Quyền lực. Và tình yêu. Nhờ có em mà cuộc đời anh đã hoàn hảo."
Tôi đỏ mặt khi nghe những lời đó của anh ấy. Damien cúi đầu xuống cọ môi mình vào môi tôi. Tôi hôn nhẹ lên môi anh ấy và anh ấy tiếp tục nói.
"Lấy anh đi!"
Tôi mở to mắt nhìn anh ấy.
"Sao cơ?" Tôi hốt hoảng hỏi lại.
"Em sẽ lấy anh chứ?" Damien hỏi lại.
"Damien chúng ta đã là bạn đời của nhau rồi. Liệu đám cưới có cần thiết hay không? Em vừa mới 18 tuổi."
"Có chứ, anh muốn mỗi sáng thức dậy những người sói đực và đám đàn ông ngoài kia biết rằng em là của anh (???????). Anh yêu em rất nhiều. Anh muốn em sinh ra những đứa con của anh và là bạn đời của anh, vợ của anh từ giờ đến những năm về sau." (Tr đụ alpha male trong truyền thuyết)
Damien cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi khi anh ấy nói, khiến tôi mỉm cười.
"Vâng." Tôi nói.
Tôi cười và nhắm mắt lại, cảm nhận những nụ hôn của Damien dọc theo cần cổ. Đôi môi của anh ấy tạo thành những dấu đỏ nhỏ ở mọi nơi nó đi qua. Tôi cảm thấy tay Damien đang cọ vào tay tôi, anh ấy vuốt dọc theo từng ngón tay và tôi cảm thấy có gì đó lạnh buốt được xỏ vào ngón áp út của mình. Tôi mở mắt ra rồi giơ tay lên nhìn. Đấy là một chiếc nhẫn to và nặng. Nó có 1 viên kim cương to như quả trứng chim cút ở giữa, vòng nhẫn được khảm nhiều viên ruby nhỏ màu đỏ.
"Ruby là đá quý theo tháng sinh của anh." Damien nói thầm và hôn dọc theo xương quai hàm của tôi.
Tôi mỉm cười và ôm lấy mặt anh ấy, hôn anh thật sâu. Tôi vòng tay qua cổ Damien và kéo anh ấy lại gần hơn.
"Anh yêu em." Anh ấy nói giữa những nụ hôn.
"Em cũng yêu anh."
Giây phút đấy, tôi biết rằng mình thật sự đã yêu người đàn ông này. Kể từ giây phút đầu tiên ánh mắt tôi chạm vào anh ấy. Tôi biết ơn số phận vì đã chọn tôi và anh ấy trở thành bạn đời của nhau. Damien là cả thế giới của tôi và phút giây này tôi biết rằng mình sẽ yêu và có những đứa con với người đàn ông này (???????).
"Em nên nghỉ ngơi đi, em đã mệt mỏi trong suốt những ngày vừa qua rồi. Ngày mai chúng ta sẽ liên lạc với anh trai của em."
Tôi gật đầu rồi dịch người ra cho Damien nằm xuống cạnh mình. Tôi chui vào lòng anh ấy, đặt đầu lên ngực và nghe tiếng tim anh ấy đập. Damien vòng tay qua ôm lấy tôi. Anh ấy hôn nhẹ lên trán tôi và không qua bao lâu tôi thấy chính mình chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh ấy.