Alpha Thích Ngược Đãi Của Tôi (My Abuse Alpha)

Chương 20-1: Không có hứng chơi đùa (1)




< Bane"s P.O.V >

Tôi giật mình tỉnh dậy, mắt mở to nhưng tôi không thể thấy gì ngoài bóng tối. Tôi mù rồi à? Hình như có thứ gì đấy đang che mắt tôi, tôi cố cử động tay nhưng không thể, chúng đang bị trói chặt sau lưng tôi. Tôi cố cử động tay để cởi trói nhưng một cơn đau nhói lên khiến tôi dừng lại. Tôi không thể cảm thấy chân của mình, giống như là chúng đã rút hết máu trong cơ thể tôi qua chân vậy. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Cuối cùng thì mày cũng tỉnh lại rồi."

Tôi nhận ra giọng nói này ngay lập tức, cha tôi. Tôi biết rằng nếu giờ tôi nói gì đó ông ta sẽ đánh tôi, nên tôi quyết định im lặng để xem ông ta định nói gì tiếp theo.

"Tao đoán mày đang thắc mắc rằng vì sao mày lại bị trói và nằm trong tay tao nhỉ." Cha tôi nói

"Bởi vì ông là một thằng khốn nạn." Tôi đáp, biết rằng mình sẽ bị ông ta đánh

Tôi ngay lập tức cảm thấy cơn đau ở vùng sườn trái, đau càng lúc càng tăng lên. Tôi cắn chặt môi cố không phát ra tiếng kêu chứng to mình đang đau. Điều đấy chọc giận George (cha tôi). Ông ta tóm lấy tóc tôi và nhấc tôi lên, cho tôi một cú lên gối vào bụng. Tôi rên lên và sói của tôi gầm lên trong ngực. Cô ấy không muốn phải cúi đầu trước hắn.

"Tao thấy có kẻ đã có sói rồi đấy nhỉ, tao biết ngay mà, thảo nào mùi người mày rất khác. Tao biết mày cũng đã gặp bạn đời của mày rồi nhỉ, cái mùi tởm lợm của nó ở khắp người mày. Tao thắc mắc không biết Alpha Damien đáng thương đang làm gì khi bạn đời của nó biến mất nhỉ?" Ông ta cười

Một tiếng gầm không thuộc về con người thoát ra khỏi cổ họng tôi. Sao ông ta dám nhắc đến bạn đời của tôi chứ? Ông ta dám đụng tay vào anh ấy? George cười trước phản ứng của tôi nhưng lập tức gầm lên đáp trả.

"Awe, cô con gái yêu quý đang giận bởi vì người bố này nhắc đến bạn đời của nó à?" Ông ta hỏi với giọng cười cợt.

"Tại sao ông lại làm điều này? Ông muốn gì ở tôi? Tôi hiểu rằng ông nhớ mẹ nhưng tôi đâu có đòi hỏi được sinh ra!" Tôi gào lên, những giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.

"Câm miệng lại con đĩ. Mày không phải là con gái tao!" George gầm lên

Những giọt nước mắt thi nhau chảy ra như thác nước, tôi không thể ngừng lại được. Cha tôi, George bắt đầu cười lớn. Ngực ông ta rung lên theo những tiếng cười man rợ đó.

"Mày không hiểu,đúng không? Hahaa giờ để tao phổ cập cho mày biết."

Ông ta nhanh chóng ném tôi về phía đối diện trong căn phòng và lưng tôi đập vào tường. Tôi rên lên vì đau, George bước tới tóm lấy cổ tôi và nhấc tôi lên đặt lên 1 chiếc ghê. Ông ta đeo găng tay vào và nhấc chiếc xích bằng bạc nằm trong góc lên. Bạc... tôi rùng mình.

Bạc là điểm yếu của người sói, nhưng không gây chết người trừ khi được tiêm thẳng vào mạch máu. Mặc dù có những trường hợp hiếm là cơ thể của người sói thích ứng với bạc và đồng hóa chúng nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi chỉ được đọc về nó, chỉ là truyền thuyết.

Sợi xích được George vòng qua khuỷu tay tôi rồi tới eo, tôi cảm thấy bỏng rát mỗi chỗ sợi xích chạm vào, dù là ở bên ngoài quần áo. Mặc dù tôi biết rằng tiếp xúc trực tiếp như này không thể giết tôi, nhưng nó đau rát như bị bỏng vậy. Tôi cảm thấy yếu dần, sói của tôi tru lên, tôi thở dài.

-Đừng lo, Damien sẽ tới cứu chúng ta, tôi hứa đấy.- 

Sói của tôi nói, cố trấn an tôi. Tôi mỉm cười với chính mình. Đúng vậy, Damien sẽ không bỏ cuộc cho tới khi tìm thấy chúng tôi. Giọng nói của George kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Đang mơ mộng về việc cứu được lũ nhóc à?" Ông ta cười 

Một tiếng gầm cảnh cáo thoát ra khỏi miệng tôi, tôi biết rằng ông ta đang cố chọc tức tôi, và nó hiệu quả. George cười mỉa, điều đấy càng khiến tôi tức giận hơn, tôi gầm to hơn.

"Thôi câm miệng lại đi con điếm, chúng ổn. Ước gì tao cũng có thể nói điều tương tự với mày."

Nắm đấm của ông ta tiếp xúc với xương hàm tôi và tôi nghe thấy 1 tiếng rắc. Tôi cảm thấy đau và bỏng rát tại chỗ đó. Rồi hay rồi, ông ta đấm vỡ hàm tôi, và với sợi xích bạc quấn quanh người như thế này, quá trình tự chữa lành của cơ thể sẽ càng chậm hơn. Tuyệt thật đấy. Tôi ngậm chặt miệng lại. Tôi biết rằng sau khi có sói của mình, nếu đấu 1 vs 1 thì ông ta sẽ thua. George cũng biết như vậy nên ông ta mới trói tôi lại bằng xích bạc. Đúng là thằng hèn.

"Giờ chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? À tao biết rồi! Tao sẽ kể lại từ đầu nhé!" Ông ta hào hứng.

"Không đâu thằng ngu!" Tôi mỉa mai

Ông ta đánh tôi, lần này là với một chiếc gậy bóng chày đập mạnh vào vai trái tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy 1 thứ gì đó ấm nóng chảy ra, bao phủ vai tôi. Hay đấy, hắn đánh gãy xương vai tôi rồi, chắc nó nhô lên, sẽ để lại sẹo to lắm đây. Thằng khốn!

"Câm miệng! Tao mệt mỏi với mấy trò mèo của mày rồi. Giờ nghe đây con điếm, đến giờ kể chuyện rồi." Hắn nói

"Mọi chuyện bắt đầu khi tao 20 tuổi. Tao tìm thấy bạn đời của mình và chúng tao là một cặp đôi hạnh phúc. Tao sẽ sớm trở thành Beta của đàn này và bạn đời của tao không để đợi được đến lúc chúng tao được kết hôn. Rồi một đêm nọ, tao muốn quan hệ cùng cô ta nhưng mà con điếm đấy lại không đồng ý, nói cái gì mà muốn đợi đến tuần trăng mật. Điều đấy chọc giận sói của tao và tao đã đánh cô ta một cái. Sau đó, con điếm ý không bao giờ trở lại như trước nữa. Nó vẫn cảm thấy mối liên kết và chấp nhận mọi chuyện nhưng nó lại đối xử lạnh lùng với tao." Hắn nghiến răng.

Thật lạ, ông ta chưa bao giờ kể cho tôi nghe phiên bản này. Mỗi lần ông ta chỉ nói rằng họ là một cặp đôi hạnh phúc cho đến khi bà ý chết sau khi sinh tôi.

"Khoan đã... ông nói với tôi rằng bà ấy đã chết sau khi sinh tôi." Tôi nói

George tát tôi và bắt đầu cười lớn. Ông ta nói tiếp sau khi cười xong.

"Không, tao bịa ra đấy. Chính tay tao đã giết con điếm ý."

Tôi sốc. Hóa ra toàn bộ đau khổ của cuộc đời tôi chỉ vì một lời nói dối? Ông ta thực sự không phải bố tôi? Hoặc ông ta đã giết mẹ tôi sau khi tôi sinh ra, đợi đã, tôi rối bời. Liệu George có phải bố ruột của tôi không?

"Ông có phải là bố của tôi không?"

"Không!" Ông ta bình tĩnh trả lời.

Tôi hít một hơi thật sâu. Vậy ai là cha mẹ ruột của tôi? Tại sao họ không đi tìm tôi? Chuyện gì đã xảy ra với họ? Liệu tôi có phải được George nhận nuôi không? Bây giờ họ có còn sống không? Liệu họ có muốn gặp tôi không? Họ nhớ tôi chứ?

"Cha mẹ ruột của tôi đâu?" Tôi hỏi với đôi mắt ầng ậc nước.