< Damien"s POV >
Tôi nghe thấy một tiếng hét lớn. Sói của tôi tru lên trong đau đớn. Tôi ngay lập tức biết rằng có chuyện gì đó xảy ra với Bane. Tôi đẩy Beta của mình ra và chạy tới phòng của bọn trẻ. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch hàng triệu lần trong lồng ngực. Càng tới gần phòng của bọn trẻ, mùi của Bane càng nhạt nhòa. Thật kì lạ, tôi bước tới cánh cửa và đẩy mạnh. Sau khi vào phòng tôi phát hiện ra căn phòng trống không, Bane và bọn trẻ đã biến mất. Một cơn gió thổi tới từ cánh cửa sổ mở toang như đánh úp tôi. Tôi sụp xuống, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang sắp tràn ra, tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị chém hàng ngàn nhát dao.
Beta của tôi nhanh chóng bước vào cùng vài người hầu theo sau. Tay tôi nắm chặt thành một nắm đấm.
"Tao muốn tìm chúng, mau, ngay bây giờ!!" Tôi ra lệnh
"Chúng tôi làm ngay đây Alpha." Mathew nói
"Thế tại sao lũ chúng mày vẫn đang khốn khiếp ở đây nhỉ?" Tôi gào lên
Tôi đứng lên và quay mặt về phía họ. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì ngay bây giờ Mathew đang nằm 2m dưới lòng đất rồi. Anh ta không đáp lời tôi mà chỉ cúi đầu và cùng những người hầu bước ra khỏi phòng. Tôi để cho sự giận giữ nhấn chìm mình. Bạn đời của tôi bị lũ khốn khiếp bắt cóc ngay dưới mũi tôi.
Tôi đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, tiếng động lớn vang khắp hành lang dài. Tôi tóm lấy thứ gần mình nhất rồi ném mạnh xuống đất. Chiếc đèn bàn va chạm với mặt đất rồi vỡ tan. Tôi với tay nắm lấy chiếc ghế bập bênh và ném nó vào cửa sổ. Mặc dù tôi đã phát tiết sự giận giữ của mình nhưng trái tim tôi vẫn cảm thấy nhức nhối. Sói của tôi tru lên, hắn muốn Bane. Hắn nhớ cô ấy và tôi cũng vậy.
Tôi không thể đánh mất cô ấy, tôi không thể. Tôi đã mất cha mẹ của mình, tôi không thể đánh mất cả Bane nữa, tôi sẽ phát điên mất. Những kí ức về cha mẹ mình làm trái tim tôi càng lúc càng đập dữ dội.
Những kí ức mà tôi đã cố chôn vùi từng chút từng chút hiện lên làm tôi sợ hãi. Cái cách mà cơ thể họ nằm dưới đất, trái tim bị xé toạc ra cùng với dấu móng vuốt trên cổ họ. Máu của họ chảy ra tạo thành vũng lớn trên đất, cùng với sự thật là dù linh hồn họ đã rời khỏi cơ thể nhưng mắt họ vẫn trừng to. Ánh mắt của họ từng ám ảnh tôi trong giấc mơ hàng đêm. Tôi vẫn nhớ cái cách mà cha tôi nhìn tôi trước khi ông ấy qua đời, câu nói ngắt quãng rằng họ yêu tôi vô điều kiện.. hay cái cách mà mẹ tôi giấu tôi trong chiếc tủ bếp trước khi lũ man rợ đó xông vào nhà. Tôi không thể quên được những kí ức kinh hoàng đấy. Ánh mắt chúng lạnh lùng, như là trước mặt chúng chỉ là những con bù nhìn để tùy chúng cắn giết. Nhưng khi nhìn cha mẹ tôi, chúng lại hiện lên vẻ căm hận, căm hận cha mẹ tôi. Những người đã sinh tôi ra, nuôi tôi lớn và cho tôi mọi thứ mà tôi đòi hỏi. Tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà và là bảo bối của cả đàn.
Và rồi ngày kinh khủng đó xảy ra. Ngày mà họ trút hơi thở cuối cùng, ngày mà tôi không còn là một đứa trẻ nữa và trở thành một người đàn ông. Chỉ một tuần sau tôi nhậm chức trở thành Alpha khi mới chỉ 16 tuổi, và ngày tôi căm ghét tất cả lũ sói hoang mọi rợ. Từ đó cuộc đời tôi chỉ còn lại những người trong đàn, họ trở thành gia đình của tôi và tôi cống hiến mọi thứ của tôi vì họ.
Không có gì có thể lay chuyển được tôi, ngoại trừ Bane. Cô ấy là người duy nhất có được trái tim tôi. Cô ấy có khả năng gắn liền mọi mảnh vỡ và sửa chữa lại trái tim đã vỡ nát của tôi, rồi cô ấy mang nó theo mình. Hi vọng rằng cô ấy biết rằng trái tim tôi sẽ mãi mãi thuộc về cô ấy, yêu cô ấy. Hi vọng rằng cô ấy biết là dù ra sao đi chăng nữa tôi vẫn sẽ đi tìm cô ấy. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi được ôm cô ấy trong vòng tay. Không dừng lại cho đến khi cơ thể được bao phủ bởi mùi hương của cô ấy và chạm vào cô ấy để cô ấy biết rằng tôi say mê cô ấy đến nhường nào. Nhưng tất cả giờ đây chỉ có thể hi vọng.
"Alpha, một trong những tù nhân muốn nói chuyện với anh."
[ Từ đoạn này sửa xưng hô nha mng, gọi là anh/cô thôi chứ người nghe trịnh trọng quá >< ]
"Nó muốn cái đ** gì?!"
"Nó nói cái gì mà có một số thứ nên cho anh biết, nó không nói thêm gì với chúng tôi."
Tôi đứng thẳng người và bước nhanh về phía hầm ngục. Tôi không có hứng để đùa giỡn với chúng. Càng đợi lâu cơ hội tìm thấy Bane càng mong manh. Chỉ có cô ấy mới có thể sưởi ấm trái tim này và không có Bane ở đây, tôi có thể thoải mái làm một thằng khốn nạn mà không làm bẩn mắt cô ấy.
Tôi bước đến nơi giam giữ cái thằng muốn nói chuyện với tôi, đứng ngoài song chắn bằng bạc. Hình như nó nói tên nó là Jason, thực ra tôi cũng không quan tâm lắm, tôi đang nghĩ đến những cách tôi sẽ sử dụng để tra tấn nó nếu nó không chịu nói ra điều mà tôi muốn nghe.
"Ái chà chà, không phải là Alpha Damien đây hay sao? Thật vinh hạnh khi được anh đến tận đây." Jason cười cợt
"Tao chỉ đến vì một điều duy nhất thôi, một điều. Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"
"Awe, không muốn đùa một chút sao?"
Tôi chịu đủ thằng ngu này rồi, chắc nó chỉ muốn dụ tôi xuống đây để câu thêm thời gian cho lũ kia chạy trốn.
"Giết nó! Tôi muốn đầu của nó gắn ở trên tường trong một tiếng nữa!" Tôi bình tĩnh nói
Tôi quay người và bước về phía lối ra nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng cười man rợ của Jason.
"Tao đoán đấy là sự thật nhỉ, ngài Alpha đây đã trở nên yếu đuối vì Luna của mình. Nhưng tao không hiểu tại sao, rõ ràng nó (Bane) chỉ là một con điếm vô dụng, nông cạn, không đáng..."
Câu nói của hắn bị ngắt quãng vì bây giờ tôi đang tóm chặt lấy cổ họng hắn. Chỉ cần một từ ngữ không lọt tai được phun ra thì hắn sẽ chết ngay lập tức. Sói của tôi gầm lên. đe dọa sẽ chiếm quyền kiểm soát và xé Jason thành nhiều mảnh. Tôi gầm to lên nhưng ánh mắt Jason lại ánh lên sự thích thú.
"Cẩn thận với những lời nói của mày về bạn đời của tao. Mạng sống của mày đang ở trong tay tao và tao không ngại giết mày ngay bây giờ đâu."
Jason không nói gì hết, nhưng nụ cười trên môi hắn đã biến mất.
"Cô. Ấy. Đang. Ở. Đâu?" Tôi hỏi lại, nhấn mạnh từng từ
Jason tiếp tục giữ im lặng nhưng hắn lại mỉm cười. Tôi cảm thấy máu trong người đang sục sôi, tôi gầm lên 1 tiếng nữa và cơ thể Jason hơi run lên. Tôi biết hắn sợ tôi, hắn nên vậy, tôi không phải hạng người hắn có thể đùa được.
"Bane đang ở cùng với cha của cô ta." hắn nói
Tôi gầm to hơn. Với bố của cô ấy?! Tôi phải tìm cô ấy. Tôi phải tìm cô ấy ngay bây giờ! Ai biết được trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ phải chịu những gì.
"Còn cặp sinh đôi thì sao?"
"Chúng đang ở cùng cô ta, một người mẹ sao có thể bỏ rơi con của mình chứ, đúng không?" Jason cười cợt
Tim tôi nhói lên. Thằng khốn này định làm gì với gia đình của tôi. Bạn đời của tôi cùng với cặp sinh đôi. Mặc dù chúng không phải con đẻ của tôi nhưng chúng bằng cách nào đấy đã chen được vào và có một vị trí trong trái tim tôi.
Tôi thả Jason xuống và bước về phía ngược lại. Từ đằng sau Jason gào lên.
"Anh không thể tìm thấy chúng đâu! Cha cô ta có 1 kế hoạch vĩ đại và không ai có thể ngăn ông ta lại đâu, kể cả anh Alpha Damien.." nói xong hắn phá lên cười
"Chống mắt lên mà nhìn."
Tôi quay lại nhìn vào 1 trong số những lính canh.
"Giết hết chúng đi, tôi không muốn có kẻ nào sống sót." tôi ra lệnh
Những lính canh lần lượt đi vào các buồng giam và bắt đầu tàn sát những kẻ cùng bọn với Jason, kể cả hắn ta. Tôi đi thẳng cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét nữa, bước vào văn phòng có Mathew và Gamma (người đứng thứ 3 trong đàn). Chúng tôi bắt đầu thảo luận các bước đầu tiên về cuộc tìm kiếm tối nay, không còn thời gian nữa