Cơ thể tôi đông cứng trong vài giây khi nghe thấy cái tên đấy. Bane? Công chúa của tôi? Thiên thần của tôi? Tình yêu của tôi? KHÔNG! CỦA TÔI! Không ai được mang cô ấy rời xa tôi, cho dù người đấy có là Chúa đi chăng nữa.
" Của tao! " Tôi gầm lên
Bọn chúng cười rộ lên, chúng dám cười trước mặt tôi?! Một trong số chúng nói
" Alpha Damien, thực ra đây vẫn đang là 1 trò chơi công bằng cho cả 2 phe mà. Bane chưa hề được Đánh dấu, chứng tỏ cô ta vẫn đang không thuộc về bất cứ ai. "
Máu tôi sôi lên cũng như phần Sói trong tôi muốn chiếm quyền kiểm soát. Sói của tôi muốn đập cho chúng đến khi chúng bất tỉnh, rồi lại dựng chúng dậy, đánh cho chúng bất tỉnh tiếp và vứt chúng vào chuồng sư tử! Fuck!
" Đừng chọc giận tao thằng chó! "
Tôi cảm thấy mình giống như 1 con rắn hổ mang đang bị chọc giận, liên tục phun ra nọc độc để chống trả. Ngọn lửa tức giận trong tôi cứ lan dần ra đến khi tôi cảm thấy chúng đang dần nuốt chửng tôi.
" Tại sao mày phải bảo vệ cho chúng chứ? Chúng không thuộc về đàn của mày! "
Nhứng từ ngữ đấy nhảy nhót trong đầu tôi, giống như tôi vừa bị dội lại bởi 1 làn sóng De"javu. Đấy chính là những câu tôi nói với Bane cách đây không bao lâu.
" Những gì tao làm với ĐÀN CỦA TAO, trên LÃNH THỔ CỦA TAO là việc của tao. Không liên quan đến cái thằng chó chúng mày gọi là Đấng tối cao! "
Tôi nói với chúng, một nụ cười loé lên trong tâm trí tôi.
" Đưa chúng đến Phòng tra tấn, chúng sẽ bị tra tấn đến chết. "
Không ai dám lên tiếng thắc mắc về quyết định của tôi bởi vì tất cả các chiến binh của tôi đều được tôi luyện để trở nên lạnh lùng giống tôi. Trong đầu tôi bỗng có một suy nghĩ, có lẽ việc Bane là Mate của tôi đã hoàn thiện tôi. Sức mạnh, sự quyết đoán, lạnh lùng của tôi và trái tim ấm áp của cô ấy. Tôi nhanh chóng biến thành dạng sói và chạy nhanh về phía Biệt thự mà không nói thêm 1 điều gì nữa.
Quãng đường trở về dường như ngắn hơn và tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Khi tôi về đến nơi, tôi nhanh chóng biến lại thành dạng người và nhặt một chiếc quần vải ở dưới đất lên và mặc vào. Chiếc quần mà tôi đã mặc trước khi tôi rời đi. Tôi bước lên gác mà không cần quan tâm rằng tôi không mặc áo. Từ xa tôi đã có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Bane, tôi đi theo mùi hương của cô ấy. Đến khi mùi hương trở nên đậm hơn bao giờ hết, tôi có thể nhận ra cô ấy chỉ cách tôi 1 cánh cửa. Tôi chậm rãi mở cửa ra, đương nhiên rồi, cô ấy vẫn sẽ ở đây với bọn trẻ. Tôi nhìn vào bên trong và nhận ra cô ấy đang cúi người xuống để nhặt thứ gì đó rơi trên mặt đất. Cho tôi cơ hội để ngắm nhìn phần mông của cô ấy. Tôi cắn môi dưới để ngăn chính mình không phát ra tiếng gầm, ôi Chúa ơi. Cô ấy chậm rãi đứng dậy, phủi bụi từ thứ đồ đấy. Khi cô ấy quay người lại, ánh mắt của cô ấy ngay lập tức gặp tôi. Tôi cười và cô ấy đáp trả lại bằng 1 cái nhếch môi. Tôi bước vào phòng và dùng chân đóng lại cánh cửa đằng sau mình.
" Chào anh. " Cô ấy thì thầm
" Chào em. " Nói xong tôi mới phát hiện ra mình cũng đang thì thầm, chúng tôi như 1 cặp tình nhân trẻ đang sợ bị bắt gặp vậy
Tôi bước đến bên cô ấy và đưa cánh tay lên vòng qua người cô ấy, tôi ngay lập tức chôn vùi khuôn mặt của mình vào hõm cổ của cô ấy, hít 1 hơi thật sâu mùi hương của cô ấy, và ngay lập tức thả lỏng các giác quan khác của mình. Sói của tôi cũng vậy, tôi không thể tưởng tượng được việc ai đó cướp mất cô ấy khỏi tôi. Tôi chỉ biết rằng nếu chuyện đấy xảy ra tôi sẽ không thể sống được. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy cười khúc khích. Tôi buông cô ấy ra và lùi lại nhìn cô ấy. Lông mày tôi nhếch lên và tôi nhìn cô ấy với ánh nhìn thắc mắc.
" Có gì đó buồn cười sao? "
" Không. Em chỉ đang thắc mắc không biết họ đã làm gì anh trong cuộc họp. Anh trông có vẻ căng thẳng. " Cô ấy nói
Tôi không kìm được tiếng cười, mới chỉ qua vài ngày ở cùng nhau và cô ấy đã hiểu tôi rõ như mặt sau của bàn tay cô ấy vậy.
" Anh chỉ nhớ em thôi. Chỉ vậy thôi. "
Tôi 1 lần nữa rúc mặt vào cổ của cô ấy. Cô ấy cười 1 lần nữa.
" Damien, em biết trông anh như thế nào khi anh nói dối mà. "
Cô ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi, một tay cô ấy đưa xuống vuốt dọc sống lưng tôi, tạo thành những vòng tròn nhỏ. Cơ thể tôi phản ứng với sự đụng chạm của cô ấy ngay lập tức. Sói của tôi tru lên trong sung sướng khi được cô ấy chạm vào. Các cơ bắp của tôi dần được thả lỏng. Tôi còn không hề biết bản thân mình đang gồng lên. Chúng tôi giữ nguyên tư thế đấy trong vòng vài phút đến khi tôi nhận ra bầu trời bên ngoài đang dần tối lại.
" Đi thôi Công chúa, đến lúc về phòng rồi. "
Cô ấy gật đầu. Tôi buông cô ấy ra và nắm lấy tay cô ấy. Ngón tay của chúng tôi đan vào nhau và tôi cảm thấy có những tia lửa đang loé lên. Tôi biết rằng cô ấy cũng cảm thấy như thế. Gò má cô ấy nóng dần lên và ửng đỏ màu hoa hồng, tôi cười nhẹ. Cô ấy thật đáng yêu khi cô ấy đỏ mặt. Chúng tôi bước ra khỏi phòng Nuôi dưỡng và đi qua bếp. Bụng tôi sôi lên và tôi nhìn Bane.
" Em có đói không Công chúa? Anh đã không thấy em ăn trong vài ngày nay rồi. "
" Không, thực ra em-em đã ăn rồi, em đã ăn trong lúc anh ra ngoài "
Tôi không thể không để ý đến sự ấp úng của cô ấy. Cô ấy nói dối sao?
" Vậy sao? Thế em đã ăn gì? " Tôi giả vờ hỏi 1 cách ngây thơ
Tôi biết Gloria và những người hầu khác đã nấu gì hôm nay, nên tôi sẽ có thể biết được cô ấy có nói dối hay không.
" Gloria đã làm cho em 1 cái sandwich. "
Sai. Bữa chính hôm nay là sườn và khoai tây nghiền.
" Thật sao? "
" Vâng " Cô ấy nặn ra 1 nụ cười
" Công chúa, tại sao em lại nói dối? Anh biết là em chưa ăn gì. Em không thể bỏ đói chính mình như vậy được, điều đấy không tốt cho sức khoẻ của em. "
" Đấy- đấy không phải lựa chọn của em. Cha em không bao giờ để em ăn. Ông ấy nói rằng em chỉ có thể ăn 2 lần 1 ngày, dần dần nó trở thành 1 lần 1 ngày. Sau này em chỉ có thể ăn nếu em không chọc giận ông ấy. Bởi vì ông ấy luôn tìm thấy thứ gì đó để trở nên giận giữ và trút nó lên em thì ông ấy không bao giờ để em ăn nữa. Bây giờ thì cơ thể em từ chối việc ăn, nó làm em khó chịu và em luôn nôn ra tất cả những gì mình ăn được. " Cô ấy nói, sau dần tiếng nói càng lúc càng nhỏ đi, gần như là tiếng thì thầm
Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt có thể rơi bất cứ nào trên đôi mắt của cô ấy, tại sao có một người cha nào có thể đối xử tàn nhẫn với con của mình đến thế?! Cô ấy là người con gái đẹp nhất, tốt bụng nhất mà tôi có cơ hội được gặp. Cơ thể cô ấy bắt đầu run lên vì sợ hãi. Tôi vòng tay kéo cô ấy lại gần và ôm cô ấy. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của cô ấy như thế nào tại đàn cũ của cô ấy. Cô ấy chắc chắn phải rất mạnh mẽ. Tôi ngưỡng mộ sức mạnh của cô ấy. Thực sự, nếu là tôi, có khi tôi đã tự sát rất lâu rồi, nhưng tôi thật sự biết ơn vì cô ấy đã không làm thế.
" Shhhhhhhh ổn rồi Công chúa. Em an toàn rồi. Em đang ở đây với anh. Không ai có thể làm hại em. " Tôi nói thầm vào tai cô ấy, cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại.
Tôi chậm rãi nhấc cô ấy lên và bế cô ấy đi về phía phòng ngủ của chúng tôi. Tôi đã định sẽ Đánh dấu cô ấy ngay sau khi tôi trở về Biệt thự. Nhưng sau những gì cô ấy vừa kể cho tôi thì, tôi không thể, tôi chỉ, không thể làm thế được.