Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

Chương 87: 87: Hoàn Chính Văn






Đế Quốc Lam Chu xảy ra một sự kiện chấn động cả nước, đó chính là quốc vương bệ hạ bọn họ luôn cho rằng là người đàn ông độc thân cấp kim cương không biết lòi đâu ra đứa con gái ba tuổi, mà ba đứa bé lại là Bùi thiếu tướng chết đi sống lại, vậy cũng có nghĩa là vương hậu đầu tiên của Đế Quốc Lam Chu là một vương hậu Alpha nam!!!
Điều này khiến một số Omega tâm tâm niệm niệm quốc vương bệ hạ phong thái uy vũ ở trên mạng quỷ khóc sói gào.

【Tuy rằng Bùi thiếu tướng là một người hoàn toàn xứng đáng với nam thần Alpha, đã từng là Alpha tôi muốn kết hôn số một, nhưng, nhưng tại sao hai nam thần tôi muốn gả lại ở bên nhau!!! Hu hu hu —— Lục đục bên trong của hai nam thần giải quyết không được.】
【Giờ đến cả Alpha cũng muoosnd đạo nam thần với chúng ta, tiểu điện hạ đáng yêu vậy mà do Bùi thiếu tướng sinh, Alpha bây giờ bị làm sao ý? Xin chừa đường sống cho đám Omega này đê!】
【Bạo dạn phát ngôn! Nếu không gả được cho quốc vương bệ hạ hay Bùi thiếu tướng, vậy chắc có chút hy vọng làm con dâu, nghe nói tiểu điện hạ có xác suất cao sẽ phân hóa thành Alpha ó!】
【Lầu trên nói có lý, tiểu điện hạ cư cư tê tê mau mau nhào vào vòng tay của các anh/chị Omega!】
【Nghe nói quốc vương bệ hạ chuyên môn mở một khóa tinh thần lực hệ cơ giáp cho Omega, bây giờ tui sẽ đi kiểm tra hệ cơ giáp, làm một Omega ngoài có thể bảo vệ quốc gia, trong có thể làm hiền thê lương mẫu mười phần toàn năng, còn sợ không hưởng ứng được lệnh triệu tập làm hoàng tử phi của tiểu điện hạ sao, hớ hớ!】
【Mấy người hết sức là nông cạn, làm cái gì con dâu cơ, phải làm mẹ vợ của tiểu điện hạ ấy, làm thông gia với quốc vương bệ hạ Bùi thiếu tướng! Tôi đã tìm thanh mai trúc mã Alpha, giờ chỉ chờ sinh một bé con dễ thương!】
【Lầu trên quá gian xảo! Chết tiệt, tui cũng muốn làm thông gia với quốc vương bệ hạ, tiểu điện hạ sinh ra thật sự đã rất đáng yêu rồi, nói vậy sau này con của tiểu điện hạ cũng sẽ siêu cấp đáng yêu! Ngo ngoe rục rịch.jpq】
【Mà này, chương trình tạp kỹ quốc vương bệ hạ với tiểu điện hạ tham gia sao còn chưa bắt đầu, cả.

hà tôi đều đang chờ phát sóng đấy!】
【+1】
【+1】
【+ Số căn cước.】
Văn phòng quốc vương.

Lúc này ngồi trong văn phòng quốc vương không chỉ có mỗi Tư Hoài Tây, còn có Tiểu Hoàng Đậu đã đổi tên thành Tư Chu đang cắn đầu bút, đôi mắt xanh biển nhạt to ngấn nước nhìn công văn trên bàn.

Hết cách rồi, cha quốc vương của bé bảo phải để bé quen thuộc công vụ của Đế Quốc Lam Chu trước, mỗi ngày không chỉ phải học tập khống chế tinh thần lực còn có các loại giáo viên dạy dỗ nhiều chương trình học cho bé, thời gian dư còn phải tới văn phòng quốc vương làm quen với việc xử lý công văn.

Cha nói tương lai Tư Chu sẽ kế thừa Đế Quốc Lam Chu, cũng đẩy nhanh tiến độ làm quen, tiếp quản tốt công việc của cha, làm áp lực vào đứa bé Tư Chu vô ưu vô lự lập tức tăng lên.

Tổng Bí thư Y Lâm nhìn tiểu điện hạ Tư Chu ngồi thẳng trên bàn chăm chỉ viết chữ, lại liếc nhìn quốc vương bệ hạ mỗi ngày đều chờ tan tầm về gặp vợ bên cạnh dùng ánh mắt biếng nhác, ngáp dài một cái, tốc độ tay nhanh để lại tàn ảnh, cũng không biết có nhìn kỹ công văn hay không, trong lòng cũng thấy bất lực thay…
Thảo luận: Gặp một quốc vương bệ hạ bàn đầy cỗng văn chờ hắn phê duyệt nhưng chỉ một lòng muốn về hưu về nhà gặp vợ thì nên làm thế nào cho phải?
Tổng Bí thư Y Lâm lau nước mắt không tồn tại, nhìn tiểu điện hạ một bên ngoan ngoãn hiểu chuyện, tựa như không biết vận mệnh tương lai lao lực của cô bé đã bị người cha lười biếng này định đoạt.

Hôm đó cô nghe thấy Bùi Chiêu Chu và quốc vương bệ hạ cãi nhau.

Bởi vì quốc vương bệ hạ nói năng lực học tập của tiểu điện hạ rất nhanh, không quá mấy năm là có thể đảm nhiệm vai trò quốc vương Đế Quốc Lam Chu, đến lúc đó có thể đi tuần trăng mật khắp vũ trụ với Bùi Chiêu Chu.


Còn Bùi Chiêu Chu vừa trở về có một đống sự tình gấp rút, một lần nữa gặp lại bạn cũ, lấy lại thân phận của mình.

Cho dù có trợ lý Kim hỗ trợ, Công ty Cơ giáp Lam Hàng mấy năm này mất đi Bùi Chiêu Chu, phía nghiệp vụ cũng có rất nhiều việc cần Bùi Chiêu Chu giải quyết, còn cả hôn lễ quốc vương bệ hạ muốn Bùi Chiêu Chu làm vương hậu của hắn cũng không thể chậm trễ, vì vậy Bùi Chiêu Chu không thể không đồng ý một loạt yêu cầu xấu hổ không thể để bên ngoài biết được của Tư Hoài Tây.

Mà khi Bùi Chiêu Chu nghe thấy Tư Hoài Tây dự định khi Tiểu Hoàng Đậu mười tuổi sẽ truyền lại ngôi vị cho bé, vẫn hiếm khi tức giận.

Cho dù Tiểu Hoàng Đậu là một đứa trẻ thông minh xuất chúng, anh cũng không thể để một trẻ vị thành niên làm chủ một quốc gia nha!
Nhìn dáng vẻ giận dữ khủng khiếp của vợ, Tư Hoài Tây không thể không lùi một bước, miễn cưỡng ở lại vị trí quốc vương thêm mấy năm, tiếp tục làm công việc vặt vãnh rườm rà vướng chân hắn đi tìm Bùi ca.

Nhưng đáy lòng hắn yên lặng thề, một ngày nào đó hắn sẽ ném cái gánh nặng này cho Tiểu Hoàng Đậu!
Nhìn thấy Y Lâm tới, Tư Chu ngẩng đầu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chị Y!"
"Chào tiểu điện hạ." Y Lâm mặt mang mỉm cười, trong lòng lại cảm động nước mắt lưng tròng, nghĩ thầm, tiểu điện hạ đáng yêu hiểu chuyện như vậy, thật muốn ôm hôn một cái!
Tư Hoài Tây buồn ngủ khẽ nâng mắt, cũng là đôi mắt xanh biển, ở trong mắt Y Lâm lại trông đáng giận đến thế, quả nhiên…
Tư Hoài Tây: "Y Lâm, công vụ còn lại giao cho em và Tư Chu làm hết nha, hôm nay anh đi hẹn hò với Bùi ca."
Vẻ mặt Y Lâm cứng đờ, yên lặng tiếp nhận công văn.

Trong lòng giận dữ gào, nếu không phải quốc vương bệ hạ là ân nhân của cô, còn giúp cô tình được anh hai Y Thừa Trạch, đối mặt với loại ông chủ vô trách nhiệm này cô đã sớm từ chức!
Hiện tại Y Thừa Trạch đã sửa lại tội danh xử sai, đang làm tại Viện Nghiên cứu Y khoa tiên tiến nhất Đế Quốc Lam Chu, bởi vì cơ thể Bùi Chiêu Chu gần như đã hồi phục hoàn toàn, Y Thừa Trạch chỉ thỉnh thoảng hỗ trợ điều trị một chút, bình thường gã làm nghiên cứu mình thích, còn có được Tư Hoài Tây cấp một khoản ngân sách tài chính học trợ nghiên cứu.

Y Thừa Trạch giờ đây có thể không chút cố kỵ nghiên cứu lĩnh vực mình hằng ước ao, gần đây gã còn định nghiên cứu phát minh một loại thuốc có thể chuyển đổi giữ ABO, nghe nói có cơ hội đạt được giải thưởng vinh dự tối cao của Đế Quốc Lam Chu, vội đến em gái Y Lâm cũng không rảnh lo.

Y Lâm hít hà một hơi, thầm nghĩ quốc vương bệ hạ và Bùi tiên sinh quả thật cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm mới ở bên nhau, muốn ở cạnh nhau nhiều chút cũng là đương nhiên, vậy cho quốc vương bệ hạ nghỉ một lần đi, tuy rằng đã vô số lần thả đi…
Trong mắt Y Lâm lộ ra chúc phức, cười nói: "Tiểu điện hạ để em chiếu cố là được, quốc vương bệ hạ yên tâm đi hẹn hò với Bùi tiên sinh đi!"
Tư Chu rất hiểu chuyện nói: "Cha, những việc này cứ để lại cho Tiểu Hoàng Đậu và chị Y Lâm đi, chúc cha đi chơi với ba vui vẻ ——"
Tư Hoài Tây cười cười, sờ soạng đầu Tư Chu một cái, như thể nhắn lại điều gì đó.

Tư Chu tròn mắt ngạc nhiên, nhìn bóng lưng gian xảo khi cha rời đi, trong lòng chúc phúc chờ mong, mong rằng kế hoạch của cha diễn ra suôn sẻ, nhưng mà giấu bé chuyện này thật đáng giận.

Tư Chu đột nhiên nhảy xuống ghế dựa, mỉm cười nói với Y Lâm: "Đi thôi, chị Y Lâm."
Sau khi quốc vương bệ hạ đi rồi, Y Lâm vẫn còn đang phân loại văn kiện, gửi lời chúc tốt đẹp cũng như khát khao đối với cặp người yêu tốt đẹp như quốc vương bệ hạ và Bùi tiên sinh, khi đang nghĩ khi nào cô có thể tìm được một bạn đời ưng ý thì đột nhiên bị Tư Chu nói như vậy, cô có chút khó hiểu hỏi lại: "Tiểu điện hạ, em tính đi đâu?"
Một tiếng âm báo tin nhắn vang lên.


Y Lâm nhìn thông báo nghỉ khẩn cấp của quốc vương bệ hạ gửi tới, còn gửi thêm một tin nữa, trên mặt lộ ra tươi cười.

Công viên Hải Dương Khoa học Viễn tưởng.

Bùi Chiêu Chu đã sớm đứng ở cửa chờ, còn cố ý rửa mặt chải đầu chỉnh chỉnh tề tề cho buổi hẹn hò, mặc thân bộ tây trang vừa người, phác họa dáng người vai rộng eo thon tuấn mỹ anh lãng độc nhất của Alpha, trong tay còn ôm một bó hồng màu đỏ, lo lắng nới lỏng cà vạt, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn vài cái.

Alpha đẹp trai mặc tây trang lịch lãm đứng ven đường, trong tay ôm hoa hồng, mặt mày lạnh lùng hơi căng thẳng, người qua đường không biết còn tưởng Alpha này chuẩn bị cầu hôn.

Bùi Chiêu Chu nhìn thời gian trên đồng hồ, hơi hơi lo lắng cau mày lại, thời gian hẹn hò với Tư Hoài Tây đã muộn.

Nhưng đột nhiên đám đông bên cạnh náo động.

Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu nhìn lại, trên trời bắn ra pháo hoa lộng lẫy, một con cá voi thật lớn bơi ra khỏi Công viên Hải Dương Khoa học Viễn tưởng, sau lưng là vô số các loại cá và rùa biển mơ mộng, mặt đất nổi lên bong bóng nước, như thể đặt mình dưới lòng biển, cá heo biển, cá hề, rùa biển, cá cảnh nhiệt đới đáng yêu quanh quẩn xung quanh du khách.

Bùi Chiêu Chu nghĩ Công viên Hải Dương Khoa học Viễn tưởng thả hình chiếu để thu hút khách du lịch, nhưng một màn trước mắt khiến anh hoàn toàn bất ngờ tới sốc rồi.

Bên người bơi tới vài chú cá heo biển, Bùi Chiêu Chu lúc đầu không có chú ý, nhưng sau đó cá heo biển chạm chạm anh, phát ra tiếng kêu vui sướng đáng yêu.

Bùi Chiêu Chu lập tức ngây ngẩn cả người, làm sao những cá heo hình chiếu này lại có cảm giác.

Cá voi xanh khổng lồ trên trời bất ngờ cúi xuống bơi sát khiến nhiều du khách tỏ ra thích thú hồi hộp, một ít em nhỏ còn cố gắng trải nghiệm cảm giác chạm vào cá voi, nhưng đáng tiếc chúng chỉ là hình chiếu, chạm vào một cái đã vụt qua.

Nhưng chú cá heo nhỏ bên người Bùi Chiêu Chu thì khác, anh thật sự có thể chạm vào, thậm chí mấy chú cá heo nhỏ còn dùng mũi chạm chạm anh, lắc lư cái đuôi, như thể muốn anh ngồi lên.

Trong lúc nhất thời Bùi Chiêu Chu không dám động, lại đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.

"Bùi ca, chúng ta đi hẹn hò đi." Tư Hoài Tây mặc tây trang trắng, đứng trên con cá voi xanh khổng lồ, mặt mày tuấn mỹ kinh diễm mang theo nụ cười như sao, đôi mắt xanh biển rực rỡ lấp lánh, dưới ánh mặt trời hắn như hải yêu cưỡi cá voi xanh dưới biển sâu đến tìm anh.

Không thể tượng được…
Cá voi xanh khổng lồ nằm khuất một nửa trên mặt đất, một nửa cơ thể khổng lồ lộ trên mặt đất, giống sắp xếp một lễ mừng, những dải ruy băng lộng lẫy, khí cầu đầy màu sắc, nơi nơi che kín hoa tươi, pháo hoa, bong bóng và cánh hoa tung bay đầy trời, mơ mộng không tưởng…

Còn có một nhóm người quen đứng trên cá voi chờ anh, giống đang hoan hô nhảy nhót chờ anh tham gia một lễ mừng trước nay chưa từng có.

Con ngươi Bùi Chiêu Chu hơi mở, anh biết tất cả những người ở đây, Tư Hoài Tây, Tiểu Hoàng Đậu, Y Lâm, Y Thừa Trạch, trợ lý Kim, Chu Văn Gia và vợ của y, đồng đội và cấp dưới cũ của anh…
Mọi người đều đang đợi anh.

Tư Hoài Tây đứng trên đầu cá voi, đưa tay về phía Bùi Chiêu Chu, ánh mắt mong đợi nói: "Lại đây, Bùi ca, đến tham gia lễ mừng em chuẩn bị cho anh!"
Cá nhỏ tự phát tụ tập lại thành bậc thang, từng bước một dẫn đến cá voi xanh khổng lồ.

Bùi Chiêu Chu không chớp mắt kinh ngạc cảm thán, có hơi hoảng hốt bước lên cầu thang cá biển tạo thành, được Tư Hoài Tây cầm tay.

"Làm sao em làm được?" Bùi Chiêu Chu kinh ngạc hỏi.

Tư Hoài Tây cười nói: "Bùi ca, sao chúng ta không nhảy một điệu, em sẽ từ từ nói cho anh biết."
Âm nhạc lãng mạn vang lên trên lưng cá voi xanh, đàn cá xung quanh đám đông cũng nhảy, toàn bộ khung cảnh như đang ở trong cung điện dưới đáy đại dương.

Trong đó làm người chú ý nhất là một đôi người yêu tuấn mỹ phi phàm đứng ở trung tâm sân khấu.

Tư Hoài Tây mặc tây trang trắng, ngực cài bông hồng đỏ Bùi Chiêu Chu tặng, làm khuôn mặt trắng trẻo thanh tú càng thêm điển trai bất phàm, đôi mắt xanh biển chuyên chú thâm tình nhìn bạn nhảy.

Bùi Chiêu Chu mặc tây trang ổn trọng lịch lãm tối màu, tôn lên dáng người thon dài, khuôn mặt nghiêm nghị trưởng thành lại lộ ra xấu hổ, không thể kiềm chế rung động trong lòng dưới tầm mắt quá mức nóng bỏng của người yêu, tim đập rộn ràng, khẩn trương mím môi, bên tai nóng đỏ.

Tư Hoài Tây liếc nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bùi ca, trong mắt mang theo ý cười sâu sắc sung sướng nói: "Bùi ca, đây là món quà em chuẩn bị cho anh, thích không?"
"Thích, nhưng làm sao em có thể làm được?" Bùi Chiêu Chu xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ánh sáng, khung cảnh thần tiên huyền ảo không tưởng trước mắt, anh rất thích, càng thích người tạo ra kinh hỉ trước mặt này.

Tư Hoài Tây ôm chặt Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh biển hội tụ ánh sáng, tiếp tục nhảy theo điệu nhạc, nói: "Cá voi này với người ngoài chỉ là hình chiếu nhưng em dùng tinh thần lực để cấu tạo vỏ ngoài của nó, cuối cùng ảo ảnh thành sự thật, Bùi ca, cá voi dưới chân anh chính là hiện thực em tạo cho anh…"
"Em hy vọng tất cả nguyện vọng của Bùi ca đều có thể trở thành sự thật, cho dù người bên ngoài xem là ảo tưởng khó tin đến mấy, nhưng với em, Bùi ca mới là kỳ tích cả đời em không thể tưởng tượng.

Khi anh trở về bên em, mỗi ngày đều kỳ ảo như giấc mộng không tưởng nỗi, em hạnh phúc lắm, em cũng hy vọng Bùi ca sẽ hạnh phúc, có thể để em bên anh trọng đời được không?"
Tư Hoài Tây lấy ra một chiếc nhẫn bạc, nửa quỳ trước mặt Bùi Chiêu Chu, chân thành sâu sắc nói.

"Bùi ca, anh có bằng lòng lấy em không? Để em làm bạn đời trọng đời của anh, thực hiện mỗi một giấc mơ của anh."
Trái tim Bùi Chiêu Chu đập mạnh liên hồi, đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn màu bạc, khóe mắt từ từ trào ra giọt lệ xúc động.

Viên đá ngọc bích lập lòe ánh sáng như sao trời, nhưng chiếc nhẫn này không phải mới tinh hoàn toàn, dấu vết nhung nhớ vuốt ve vẫn còn trên đó, như muốn kể lại quá khứ của nó.

Anh từng nhìn thấy chiếc nhẫn này, ở trong ảnh chụp, Tư Hoài Tây từng một mình chụp trong tờ đăng ký kết hôn, khi đó hắn cô đơn tuyệt vọng đến thế, nhưng vẫn một lòng chờ anh trở về.


Hiện tại anh sao có thể nhẫn tâm mặc kệ người anh yêu đau khổ tủi thân đâu?
Bùi Chiêu Chu vươn tay, trong mắt màu hổ phách hiện lên rung động, không chút do dự nói: "Anh nguyện ý."
Tư Hoài Tây phấn khích, lại kiên định không ngờ đeo nhẫn lên tay Bùi ca.

Nhìn thấy Bùi ca, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, không biết vì sao Tư Hoài Tây cười ra tiếng, lại đột nhiên vui đến muốn khóc.

Bởi vì đây quá giống một giấc mơ, nhưng không phải một giấc mơ, cuối cùng hắn cũng chờ được Bùi ca.

Bùi Chiêu Chu nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Tư Hoài Tây, nhẹ giọng dỗ dành em chồng quốc vương bé bỏng của mình, nói: "Đến lượt anh đeo nhẫn cho em."
Khi một chiếc nhẫn bạc khảm đá quý được đeo lên tay Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu từ tốn nói: "Bất kể bệnh thật hay khỏe mạnh…"
Tư Hoài Tây đọc theo: "Bất kể bệnh thật hay khỏe mạnh…"
Bùi Chiêu Chu trong mắt đày ánh sáng nói: "Bất kể người đang ở nơi đâu…"
Tư Hoài Tây kiên định nói: "Bất kể người đang ở nơi đâu…"
Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây đồng thanh nói: "Bất kể vì lý do gì, anh/em cũng đều yêu em/anh, chăm sóc em/anh, tôn trọng em/anh, chấp nhận em/anh, vĩnh viễn trung trinh với em/anh cho đến khi sinh mệnh kết thúc."
Trên lưng cá voi xanh giữa bầu trời mông mơ, dưới sự chúc phúc của mọi người, hai người ôm nhau hôn môi, mười ngón tay đan lại, hai chiếc nhẫn trên tay lồng vào nhau lập lòe ánh sáng vĩnh hằng.

- ------------------------------------
Buổi lễ cầu hôn mơ mộng long trọng được cử hành đến khi màn đêm buông xuống.

Bùi Chiêu Chu nhận được một lời chúc đặc biệt.

【Chủ nhân, Ngân Hồ chúc cậu tân hôn vui vẻ!】
Tiểu Hoàng Đậu ôm một cái hộp đen đi đến, Bùi Chiêu Chu nghe thấy âm thanh kia ngây ngẩn cả người, anh đã từng muốn sửa chữa trí não Ngân Hồ, nó đã dùng đến chút năng lượng cuối cùng để cứu anh, nhưng làm thế nào anh cũng không sửa được.

Bùi Chiêu Chu kinh ngạc nhìn Tư Hoài Tây, thì thào nói: "Em… làm sao làm được?"
Tư Hoài Tây cười sờ sờ đầu Tiểu Hoàng Đậu, cười nói với Bùi Chiêu Chu: "Đây là món quà bất ngờ em với Tiểu Hoàng Đậu cùng nhay dành cho anh, tất cả giấc mơ khó tin nhất cũng cũng sẽ thực hiện hóa cho anh."
Bùi Chiêu Chu cảm động cười, hôn môi chồng nhỏ dễ thương của anh và con nhỏ đáng yêu của anh.

—— Cảm ơn, có mọi người cùng sống, tôi cũng không còn gì tiếc nuối.

Kế đó.

Bởi vì chồng nhỏ ghen tuông, lại hôn thêm hai cái.

——END——.