Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Ngày thứ tư của sự kiện thây ma.
Trên bàn cơm là một phần bữa sáng lạnh thấu.
Người vốn nên ngồi bên ghế đối diện lại chẳng thấy đâu cả.
Bùi Chiêu Chu dừng tầm mắt lại trong phút chốc, sau đó nhanh chóng ăn xong bữa sáng định đi phòng thí nghiệm.
6:30
Ra cửa.
Trên đường có ít người đi hơn trước kia, ngay cả có cũng là cảnh tượng vội vã.
Đại khái là vì gần đây nhất có hành động bắt giữ, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy những người thân quen của mình bị dị năng giả bắt đi.
Ngay cả khi dị năng giả đại nhân trong căn cứ nói rằng một lô vật tư trong căn cứ bị mất trộm, những người bị bắt là những phạm nhân có liên lụy trong đó thì vẫn khiến không khí trong căn cứ thêm phần căng thẳng bất an.
Trên thực tế bọn họ làm vậy cũng không sai, trong mạt thế, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ tránh đi những nguy hiểm có thể xảy ra, hơn nữa thay vì tuyên bố trộm cướp thật ra là thây ma ra bên ngoài, đóng chặt cửa phòng không ra đỡ phiền phức hơn.
Khi Bùi Chiêu Chu đi trên đường thì gặp phải hai chi đội ngũ dị năng giả tuần tra, càng nghiêm ngặt hơn trước.
Chỉ là chưa thấy bóng dáng Tư Hoài Tây.
Ngoại trừ hôm qua còn vội vàng thấy mặt, mấy ngày này Tư Hoài Tây đều bận việc bắt giữ thây ma theo danh sách, một số thây ma nhận ra dị thường và gây rối loạn cho căn cứ khiến hắn và thủ lĩnh Tào cùng nhóm dị năng giả biết tin bận đến tối tăm mặt mày.
Bùi Chiêu Chu cũng cần phải nắm bắt thời gian tạo ra tháp năng lượng, hai người thực hiện công việc tương ứng ở lĩnh vực khác nhau, gặp mặt cũng ít.
Đi bộ đến phòng thí nghiệm mất khoảng mười phút.
Chẳng qua lần này Bùi Chiêu Chu đi qua con hẻm nhỏ mà ngày thường anh chẳng bao giờ đi, đi đường vòng thì cũng mất hơn mười phút.
Con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, những lối đi tối tăm chật hẹp giữa khu dân cư dày đặc thông ra tứ phía, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường.
Bùi Chiêu Chu nện bước nhanh hơn, bóng dáng lướt qua ngõ nhỏ, đi vào chỗ giao lộ, cố ý lách một vòng tròn rồi mới đi thẳng về đường lớn được chiếu sáng.
Xoay người.
Bóng người ở chỗ ngoặt không kịp tránh đi.
Bùi Chiêu Chu lộ ra dưới ánh mặt trời, đôi mắt hổ phách vàng lóe lên nghi ngờ lạnh băng, nhìn người vẫn theo dõi anh dọc đường, giơ súng lên hỏi.
“Ai đó?”
Cái bóng ẩn sâu trong ngõ nhỏ vẫn lề mề không dám xuất hiện, chẳng khác gì một con chuột bẩn thỉu kinh tởm trốn trong cống.
8:00
Phòng thí nghiệm.
Bùi Chiêu Chu bình tĩnh mở cửa phòng thí nghiệm, tình cờ gặp giáo sư Nghiêm đi ngang qua.
Giáo sư Nghiêm chào một tiếng với anh, những gì ông nói sau đó khiến biểu cảm của Bùi Chiêu Chu đột nhiên thay đổi.
Giáo sư nghiêm hòa ái cười nói: “Chào buổi sáng, sao hôm nay cậu đến muộn hơn bình thường tận một tiếng thế?”
Bùi Chiêu Chu lập tức chau mày, hỏi ngược lại: “Muộn một tiếng?”
Giáo sư Nghiêm gật đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Thì đúng rồi, bây giờ là tám giờ, bình thường bảy giờ cậu đã đến rồi, tôi còn nghĩ mãi sao sáng giờ không thấy phòng thí nghiệm của cậu không mở cửa, tối qua cậu đi ngủ muộn lắm à?”
Đi ngủ muộn?
Thời gian anh rời giường đúng như thường lệ, ăn xong bữa sáng liền ra cửa, sau đó đi bộ đến phòng thí nghiệm, dọc theo đường cũng không xảy ra bất cứ sự cố nào.
Vậy… Tại sao bây giờ lại là tám giờ.
Bùi Chiêu Chu tinh tường nhận ra sự kỳ lạ, cẩn thận nghĩ lại về ký ức sáng nay, lục tung các hình ảnh.
Với sự vận động tự hỏi nhanh chóng, đầu óc bắt đầu đau nhức dần.
Đột nhiên anh phát hiện ra điểm dị thường.
Ký ức của anh trống một khoảng.
Ở đoạn cuối của một ký ức nào đó, anh đang đứng cạnh một tòa dân cư thấp, nhưng giây tiếp theo anh đã đứng ở lối ra con hẻm.
Phần ký ức ở giữa như tấm phim nhựa bị cắt đi.
Bùi Chiêu Chu là một Alpha cấp S, trí nhớ cũng siêu quần, anh lập tức nhạy bén nhận ra sự khác biệt rất nhỏ trong trí nhớ của mình.
Vì vậy, có người động vào ký ức của anh.
Bùi Chiêu Chu âm thầm đề cao cảnh giác.
Trên thế giới này anh không có người quen cũ, nếu có người nhằm vào anh, vậy nhất định là sau khi quen biết Tư Hoài Tây và tiến vào căn cứ Lô Thành, mà anh đắc tội ai hoặc là người anh biết đắc tội ai, vấn đề này không nghĩ cũng biết.
Chỉ có đám thây ma giả dạng con người mới xuống tay với anh.
Thế rốt cuộc vì sao bắt anh xong lại thả anh ra?
Bùi Chiêu Chu sờ soạng trên người, không phát hiện bất kỳ miệng vết thương nào, nhưng sờ được một ống tiêm.
Một nửa ống tiêm chứa máu đen nhơ bẩn.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu hơi đổi.
Anh đại khái đoán được ý tưởng của những thây ma kia, chẳng qua cần phải xác minh thêm.
Phải xem một mình khác không mất đi trí nhớ thế nào mới quyết định được.
Sau khi chào tạm biệt với giáo sư Nghiêm.
Bùi Chiêu Chu bước vào phòng thí nghiệm với biểu cảm lạnh nhạt không khác gì bình thường, bắt đầu làm thí nghiệm từng bước một.
Lấy đại một người cũng không thấy được sự khác biệt.
“Ngân Hồ.”
Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu bình tĩnh cầm ống nghiệm lên, trong đầu gọi trí não Ngân Hồ.
Những thây ma đó có đủ loại dị năng có thể ảnh hưởng đến ký ức của anh, nhưng có một thứ mà bọn chúng không cách nào ảnh hưởng tới, đó chính là bộ não công nghệ thứ hai của anh —— Trí não Ngân Hồ.
【 Chủ nhân!! Cuối cùng cậu cũng gọi Ngân Hồ, suýt chút nữa Ngân Hồ liền phải chủ động nói chuyện với chủ nhân!】
Giọng nói máy móc đầy kích động của trí não Ngân Hồ xác nhận phỏng đoán của Bùi Chiêu Chu.
“Nói đi, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Trí não Ngân Hồ đã ghi chép lại toàn bộ hình ảnh đã biến mất trong ký ức của Bùi Chiêu Chu, bao gồm cả ống tiêm có được thời điểm đó.
Nghe thấy thây ma kia bảo anh đích thân ra tay giết Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu cười khẩy một tiếng, phân phó trí não Ngân Hồ phóng to và phân tích hình ảnh thây ma kia.
Thây ma đặc biệt có thể điều khiển ký ức con người hẳn là vua thây ma mà Tư Hoài Tây vẫn luôn tìm kiếm.
Trí não Ngân Hồ: 【Chủ nhân, thây ma này che giấu vẻ ngoài của mình, chỉ có thể phân tích ra là nam, chiều cao trong khoảng 175-179, cân nặng…】
Bùi Chiêu Chu chỉ vào bức thư trên bàn trong góc ảnh, nói: “Ngân Hồ, phân tích văn bản và nét chữ trên bức thư.”
【Vâng, chủ nhân… Sau khi phân tích hoàn tất, mặt trên mô tả âm mưu của bọn thây ma nhằm vào Tư tiên sinh, bọn thây ma từng lên kế hoạch bố trí một cuộc mai phục ở thành phố máy tính, nhưng chúng không ngờ kế hoạch không bị phát hiện, thay vào đó thân phận lại bị bại lộ.】
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu tối tăm, cẩn thận xem lại nội dung bức thư được trí não Ngân hồ sao chép ra, nét chữ trên đó không hiểu sao làm anh cảm thấy quen thuộc.
Nhưng bởi vì góc độ và cự ly xa, nét chữ bị mờ và biến dạng, trong chốc lát anh không nhớ rõ mình đã thấy nét chữ tương tự ở đâu.
【Chủ nhân, tiếp theo cậu định làm gì?】
Bùi Chiêu Chu nhàn nhạt nói: “Làm theo mệnh lệnh của thây ma thôi.”
Trí não Ngân Hồ:???
Tư tiên sinh, nguy!
————————————-
Chạng vạng.
“Được rồi, nên về thôi.”
Bùi Chiêu Chu ngước mắt nhìn thành phẩm của mình trong bảy ngày qua —— tháp năng lượng. Có vô số phản ứng năng lượng bên trong thân tháp cao lớn, chỉ riêng năng lượng khổng lồ sinh ra kể từ khi chính thức khởi động có thể cung ứng cho căn cứ vận chuyển suốt ba tuần tới.
Nhưng chỉ vậy là chưa đủ.
Một lệnh mới được nhập vào.
Ngân hà người máy mini lóng lánh sáng rỡ bên trong tháp năng lượng như thể là những kiến thợ được huấn luyện làm việc không ngủ nghỉ để tạo ra một con quái vật thần bí khổng lồ.
Khóa cửa phòng thí nghiệm lại, tất cả mọi thứ bên trong đều bị che giấu hết.
Bùi Chiêu Chu nhìn thoáng qua hoàng hôn ngoài xa, vuốt ve ống tiêm trong túi.
Về nhà.
======