Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 39




Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Tư Hoài Tây buông lỏng tay ra, đôi mắt xanh biển hơi nheo mang theo ý cười.

Chỉ là ý cười kia không chạm được đáy mắt, tình cảm sâu bên trong ẩn nhẫn tình tố chua xót kích động, dưới khuôn mặt bình tĩnh vân đạm phong kinh là sự khắc chế không ai nhìn thấu.

Nếu Bùi Chiêu Chu thật sự là mèo thì tốt rồi.

Nhưng anh không phải…

Không ai có thể đảm bảo rằng mình có thể sống sót trong mạt thế, Tư Hoài Tây cũng vậy.

Trước khi mạt thế kết thúc, Tư Hoài Tây không muốn liên lụy ràng buộc tình cảm với bất kỳ ai.

Đối mặt với Tư Hòa Tây bỗng nhiên bảo trì khoảng cách, Bùi Chiêu Chu vốn tưởng mình sẽ nhẹ nhõm thở một hơi, lại không phát sinh cái gì, thay vào đó có một tia mất mát mờ nhạt trong lòng.

Đột nhiên.

Bùi Chiêu Chu chú ý tới tinh hạch trong tay Tư Hoài Tây.

Cái này còn lớn hơn viên tinh hạch cấp sáu mà giáo sư Hồ giao dịch với anh trước kia, tinh hạch cấp sáu lớn hơn hạt đậu nành một chút, còn tinh hạch trong tay Tư Hoài Tây gần như lớn bằng quả trứng bồ câu nhỏ.

Bùi Chiêu Chu không khỏi tò mò về cấp bậc của thây ma không ai có thể tổn thương trừ Tư Hoài Tây vừa rồi, tinh hạch còn có thể lớn như vậy.

Bùi Chiêu Chu trực tiếp hỏi: “Tinh hạch này cấp bậc gì?”

Anh vốn tưởng câu hỏi này không có gì ghê gớm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tư Hoài Tây chợt trầm xuống, cả người chìm vào im lặng.

Xung quanh còn có nhân viên căn cứ tới tới lui lui xử lý hỏa hoạn, nhiều người nhiều miệng.

Người bị thương duy nhất trong số đó, người bất hạnh bị thây ma cắn cũng đã được đưa đến phòng quan sát để chú ý, nếu may mắn thức tỉnh thành dị năng giả còn có thể sống sót, còn cuối cùng vẫn bị nhiễm thành thây ma thì cũng là chuyện không thể cứu vãn.

Tuy rằng gặp một số chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhưng sự xuất hiện của thây ma đã khiến những cư dân căn cứ xung quanh cảm thấy kinh hãi.

Nhưng lãnh đạo căn cứ Lô Thành đã kịp thời xử lý nguồn gốc của nguy hiểm như mọi khi, trên mặt người dân căn cứ vẫn lộ ra vẻ tương đối nhẹ nhàng thoải mái.

Người thường không có hiểu biết sâu rộng về thây ma như vậy, hầu hết họ chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn khi đối mặt với thây ma, ngay cả đại bộ phận dị năng giả cũng chỉ dừng lại ở cấp trung cấp thấp, hiểu biết về thây ma cấp cao cũng không hơn kém gì người thường.

Một khi Tư Hoài Tây nói ra tinh hạch trong tay mình là tinh hạch cấp chín, biểu hiện bình tĩnh giả dối hắn đau khổ duy trì sẽ bị đánh vỡ ngay tức khắc.

Dị năng giả mạnh nhất căn cứ Lô Thành được bên ngoài công nhận là chỉ huy Tư và thủ lĩnh Tào.

Nhưng chỉ huy Tư vẫn luôn rất thần bí, không ai có thể nói chính xác hắn đang ở cấp bậc nào, chỉ biết là dị năng giả cấp cao, cụ thể không rõ, hẳn không kém thủ lĩnh Tào bao nhiêu.

Bên cạnh đó, thủ lĩnh Tào thân là dị năng giả hệ lôi cấp cao, tất cả mọi người trong căn cứ đều biết thủ lĩnh Tào là dị năng giả hệ lôi có sức tấn công mạnh mẽ thưa thớt, hoặc là dị năng giả cấp tám mạnh mẽ.

Nếu nói một thây ma ngẫu nhiên đã là thây ma cấp chín, còn mạnh hơn thủ lĩnh Tào của toàn bộ căn cứ Lô Thành.

Một khi tin tức này truyền ra, đến lúc đó mỗi một người trong căn cứ Lô Thành sẽ lâm vào khủng hoảng.

Tư Hoài Tây đã từng chỉ là một dị năng giả thực lực mạnh mẽ, hắn không hiểu tại sao người bên trên lại muốn giấu giếm tin tức về thây ma, sự chênh lệch quá lớn giữa số lượng người và thây ma, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nói ra cho mọi người cùng nhau thẳng thắn đồng lòng đối mặt với tình cảnh gian nan của mạt thế sao?

Mãi cho đến khi ngồi vào vị trí chỉ huy của căn cứ Lô Thành, mới biết được lựa chọn khó khăn trong đó, về người thường, về dị năng giả, về nhiều mặt phức tạp của nhân tính, cảm tính và lý tính.

Đối với những người đau khổ vật lộn dưới đáy của mạt thế mà nói, quá rõ ràng là một hình thức tuyệt vọng và tàn nhẫn, còn không bằng mơ màng hồ đồ sống tiếp.

Tư Hoài Tây khẽ nắm chặt tinh trong lòng bàn tay, đôi mắt xanh biển lóe lên tia u ám mờ mịt, môi nhấp nháy, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh biết.”

Bùi Chiêu Chu nhìn thấy sự khổ sở và khó khăn trong mắt Tư Hoài Tây, không có tức giận vì hắn giấu giếm.

Chỉ là dưới đáy lòng lại mắng một câu ngạo mạn tự đại cuồng, lại tự mình gánh hết.

Ngay cả khi Tư Hoài Tây không muốn cho anh biết, anh căn cứ vào biểu hiện nghiêm trọng của Tư Hoài Tây cũng biết viên tinh hạch kia không đơn giản như vậy, ít nhất cũng phải cao hơn cấp bảy.

Có thể cao hơn một bậc cấp tám, hoặc càng cao hơn, thậm chí hơn hai bậc tinh hạch.

Bùi Chiêu Chu không cách nào đoán được.

Bùi Chiêu Chu liếc liếc mắt nhìn biểu cảm lãnh túc của Tư Hoài Tây một cái, thở dài một hơi nói: “Được rồi, chờ ngày nào đó cậu muốn nói cho tôi thì nói, dù sao tôi cũng là một phần tử của căn cứ Lô Thành, tôi cũng không hy vọng trong căn cứ có thây ma hoành hành.”

Tư Hoài Tây cau mày, âm u nói: “Sẽ không, tiếp theo tôi sẽ tiến hành đại thanh lý căn cứ Lô Thành, tra rõ đến tột cùng trong căn cứ có bỏ sót sơ hở nào nên mới để lũ thây ma chết tiệt này trà trộn vào trong.”

Bỗng nhiên.

Tư Hoài Tây dường như nhận thấy điều gì, vội nói: “Chúng ta phải đi ngay lập tức.”

Bùi Chiêu Chu nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Tư Hoài Tây trầm giọng nói: “Vừa rồi vị trí của Vưu Tiểu Lâm vẫn luôn ở trong căn cứ, nhưng một giây trước cô ta đã rời khỏi phạm vi căn cứ.”

Bùi Chiêu Chu nhíu mày: “Chẳng lẽ cô ấy muốn chạy trốn sao?”

Tư Hoài Tây lên tiếng phủ nhận: “Không phải, quỹ đạo di chuyển vừa rồi của cô ta vẫn bình thường, nhưng đột nhiên cô ta đổi hướng, nhanh chóng chạy khỏi đám đông, cứ như bị người nào đó uy hiếp truy sát…”

Trong mắt Tư Hoài Tây lóe lên một chút ý tứ sâu xa.

“Tôi vốn cho rằng trận chiến giữa Vưu Tiểu Lâm và người trong nhà là trước khi vụ nổ xảy ra và hai thây ma vừa phát hiện khi nãy cơ bản đã mất khả năng hành động hoặc thậm chí tử vong do cháy nổ, sự tồn tại đang truy sát Vưu Tiểu Lâm hiện tại tuyệt đối không phải chúng…”

“Xem ra trong phòng này còn may mắn sống sót một người hoặc là… thây ma.”

Bùi Chiêu Chu suy tư một lát, lại nhíu lại mày nói: “Nếu là như vậy… Vưu Tiểu Lâm có thể gặp nguy hiểm, làm sao cậu biết Vưu Tiểu Lâm ở nơi nào?”

Tư Hoài Tây giải thích: “Xem như là thiên phú của tôi, tôi có thể kéo dài tinh thần lực của mình ra một khoảng cách rất xa, trên lý thuyết, chỉ cần tinh thần lực của tôi đủ, thì có thể bao quát toàn bộ phạm vi căn cứ hoặc thậm chí xa hơn… Chẳng qua năng lực này mỗi lần sử dụng đều yêu cầu hao phí lượng lớn dị năng tinh thần lực của tôi, cho nên tôi chỉ đặt một sợi tinh thần lực lên người Vưu Tiểu Lâm, đại khái có thể cảm nhận được vị trí của cô ta.”

Bùi Chiêu Chu âm thầm lấy làm ngạc nhiên.

Năng lực của dị năng giả hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, giống như một cái cây lệch tán bất ngờ mọc ra từ cây hệ thống khoa học, hoàn toàn độc lập và bất đồng với hệ thống khoa học, các loại nguyên lý và tri thức khoa học đều không thể giải thích sự tồn tại của dị năng.

Kế đó, Bùi Chiêu Chu cảm nhận được khía cạnh đáng kinh ngạc hơn của dị năng giả.

Tư Hoài Tây không yên tâm để lại Bùi Chiêu Chu chỗ này một mình.

Tình hình vẫn chưa được điều tra rõ ràng, thây ma lẫn vào trong căn cứ, thây ma tùy ý hoạt động lang thang trong căn cứ đồng nghĩa với việc căn cứ không còn an toàn.

Dẫu cho Tư Hoài Tây không hy vọng Bùi Chiêu Chu tham gia vào trận chiến có thể xảy ra tiếp theo, cũng không thể không mang theo Bùi Chiêu Chu đi cùng.

Để đến nơi trước khi sự tồn tại thần bí giết chết Vưu Tiểu Lâm.

Lần này.

Tư Hoài Tây không có giấu giếm thực lực của mình.

Với một tốc độ kinh người không thể tưởng tượng, nhảy trên không căn cứ.

Treo người trên không.

* Gốc là trệ không: một động tác kỹ thuật hạng nhất của các cầu thủ bóng rổ. Đề cập đến việc vận động viên vững vàng bay trong không khí sau khi nhảy khỏi mặt đất như thể bị đình trệ trong không trung.

Theo đúng nghĩa đen… bay không có vật thể.

Con ngươi Bùi Chiêu Chu co rụt lại, eo bị Tư Hoài Tây ôm chặt, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy phòng ốc thu nhỏ lại rất nhiều trên mặt đất.

Theo Tư Hoài Tây bay lên, cơ thể anh cũng không trọng lực bay theo, một mảnh trống rỗng dưới chân, không có bất kỳ chỗ tựa nào.

Bùi Chiêu Chu tức khắc sửng sốt.

Trong đầu không ngừng tính toán trọng lực của hành tinh và công thức chuyển động của vật thể, kết quả không một nguyên lý công thức khoa học nào có thể giải thích vì sao Tư Hoài Tây có thể bay trong không khí.

Đây là dị năng giả sao?

Chứ không phải siêu nhân bay ra từ điện ảnh hả, sao có thể đi ngược lại quy luật tự nhiên được?!!

Sao anh lại cảm thấy không khoa học như vậy!!!

Làm một đại lão khoa học kĩ thuật tinh tế xuất thân từ thời đại tinh tế công nghệ cao, vững vàng tin tưởng khoa học có thể giải quyết hết thảy vấn đề.

Lúc này, anh không thể hiểu được Tư Hoài Tây đã làm điều đó như thế nào.

Bùi Chiêu Chu buồn bực.

————————————-

Chạy trốn đến ngoài căn cứ.

Sắc mặt Vưu Tiểu Lâm tái nhợt tối tăm, bước chân loạng choạng.

Quay đầu nhìn người phụ nữ đang truy sát lại đây.

Nữ thây ma có nốt ruồi đen nơi khóe miệng, không ngừng tới gần cô, xác nhận vô số cơn ác mộng khiến cô lúc nửa đêm bừng tỉnh.

Dung nhan mỹ diễm ban đầu không còn, vụ nổ đốt trọi tóc ả, làn da bỏng rát, đôi mắt giờ đây lộ ánh đỏ, hung ác ghê sợ làm người ta liên tưởng đến nữ quỷ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhưng dù có là vậy, so với những thây ma khác bị thiêu đến chết, tình trạng của nữ thây ma này thật sự là tốt hơn nhiều, thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều…

Vưu Tiểu Lâm không khỏi mắng thầm trong lòng.

—— Tề Đinh, lần này thật sự bị anh hại chết!

======