Trời bắt đầu mưa to, Đan Văn cũng che cho Đàm Vân Đình để chạy về, hai người đứng dưới mái hiên, đang dùng khăn lông để lau tóc cho đối phương.
Cảnh Nhạc Duyệt đi theo sau bọn họ, mái tóc xoăn màu nâu dán trên trán, giống như một con teddy nhỏ bị mưa làm ướt, nhìn qua rất đáng thương.
Đan Văn đưa một cái khăn lông qua cho cậu ta: "Lau người đi."
Cảnh Nhạc Duyệt liếc mắt nhìn Quý Thâm Tiêu một cái, sự chờ mong trong mắt chợt tắt, cuối cùng cũng nhận lấy khăn, âm thanh khàn khàn nói "Cảm ơn", lập tức liền bò lên trên lầu.
Mỗi tổ đều thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, Đan Văn từ phía đạo diễn lấy về 600 đồng, cái này chính là tiền dành cho bọn họ cho tới lúc lãnh tiền tiếp theo.
Mệt mỏi nguyên một buổi sáng, ai cũng không có tâm tình để nấu cơm, vì thế mọi người quyết định lên trấn nhỏ để mua sắm thuận tiện giải quyết vấn đề ăn cơm luôn.
Cừu Cẩn nghĩ thật lâu cũng không thể nào hài lòng được, dứt khoát hỏi: "Chúng ta không thể tới biển để bắt hải sản sao?"
"Có thể chứ," Âm thanh của đạo diễn từ tai nghe truyền đến, "Nhưng cậu muốn bắt hải sản như thế nào chứ?"
"Dùng dụng cụ để bắt" Cừu Cẩn đẩy ra phòng chứa dụng cụ ra, "Nơi này có cần câu với thuyền bơm hơi."
Tầm mắt Quý Thâm Tiêu dừng trên ván lướt sóng.
Mặc kệ là có bắt cá hay không bắt cá, chuyện đi tới bờ biển cứ như vậy được quyết định.
Trong phòng khách, mọi người vây quanh một chỗ để quyết định món ăn của ngày hôm nay, đạo diễn lâu không nói gì đã lên tiếng.
"Đêm nay có hai nhiệm vụ làm đồ ăn."
"Cái gì?" Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, mọi người đều cảm thấy đây là việc chính trong ngày hôm nay.
"Rất đơn giản, tổng cộng có hai món ăn được chỉ định," Âm thanh đạo diễn từ trong tai nghe truyền đến, "Một nhóm là vừa non mềm vừa nhiều nước, một nhóm khác là vừa cứng rắn vừa nóng bỏng."
Mọi người: "......"
Nấu ăn nào mà như thế này, mà cái này không phải đang miêu tả cái loại hành vi ấy ấy sao?!
Đan Văn: "Đạo diễn, lỡ người xem nói chúng tôi kỳ thị giới tính thì sao?"
Đạo diễn giả ngu: "Kỳ thị giới tính cái gì?"
Đan Văn: "Vật hoá giới tính."
Đàm Vân Đình: "Ai kêu mấy người chỉ định món ăn ở Hồng Lâu Mộng làm gì chứ!!"
Đạo diễn: "Cho nên lần này vẫn khó khăn đối với mọi người hả."
Đan Văn lại nhấc tay: "Nếu như đã có Alpha và Omega, nhưng cái của hai người Beta chúng tôi thì sao??"
Đạo diễn: "Không có."
Đan Văn mỉm cười: "Cảm ơn, tôi cảm thấy mình như đang bị xúc phạm."
Đạo diễn: "Hai người đều có con cả rồi, còn xe đạp cái gì nữa?"
"Chị Vân Đình mang thai?" Lời này của đạo diễn vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều dừng trên người của Đàm Vân Đình.
Đàm Vân Đình có chút ngượng ngùng: "Chiều hôm đó đi kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện, còn chưa đến hai tháng nữa."
"Oa, chúc mừng chúc mừng." Tất cả mọi người đều nở nụ cười, đến cả người lạnh lùng như Quý Thâm Tiêu, khóe môi cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Biết được tin tức này, món ăn rõ ràng đang thiên về phía Đàm Vân Đình.
Cuối cùng quyết định làm canh sườn cà chua với bắp, cá hương không xương, cà tím với đậu que, dưa muối giòn, salad đu đủ.
Đu đủ tự mọc ở những nơi khác tương đối hiếm thấy, nhưng ở đảo Lam Hậu lại rất nhiều, quả rất lớn, nhưng mà đặc biệt tiện lợi, ban đầu bọn họ còn tưởng là đu đủ, nhưng đến khi cắt ra mới biết được trái này hoàn toàn khác chủng loại với đu đủ, chua xót, dân bản xứ thích lấy nước để làm rau trộn, lần này bọn họ chuẩn bị cắt gà ra từng sợi để làm salad.
Đến nỗi hai món ăn được chỉ định là vừa non mềm vừa nhiều nước, nhiều nước chính hàu sống được nướng trên than với tỏi, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng chính là sườn heo nướng than.
Phải làm qá nhiều đồ ăn, mỗi người cơ bản đều được phân việc. Đàm Vân Đình muốn hỗ trợ, lại bị mọi người mời ra chỗ khác để nghỉ ngơi.
Đàm Vân Đình dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa yếu đuối như vậy đâu."
Đan Văn đưa một cái rổ cho cô: "Vậy em giúp ngắt trái cây đi."
Ngoài ruộng có các loại quả sung, cà chua nhỏ, đào mật là các loại trái cây cuối mùa, có thể hái về sau khi hết trái cây.
Bận tối mày tối mặt trong phòng bếp, ngoài phòng với trên cỏ, Cừu Cẩn ngồi trên ghế nhỏ tách hàu sống ra.
Hàu trên đảo Lam Hậu vừa lớn vừa béo, hai đồng tiền một con, rẻ như được tặng không.
Trắng trắng mềm mềm, bên trong thịt hàu sống run lên, giống như đang động đậy, thậm chí còn có nước tràn ra, Cừu Cẩn không nhịn được mà trực tiếp mút một ngụm, nháy mắt mở to hai mắt.
Cái này cũng ngọt quá đi!
Sau khi dựng bếp lò lên, Cừu Cẩn đem hàu đã được mơ ra đặt lên vỉ nướng BBQ, chỉ một lát sau đã thấy hơi nước bốc lên, kêu lên ùng ục.
Sau đó lại rưới sốt tỏi nhuyễn tự làm lên, mùi tỏi lập tức làn toa ra toàn sân, đến cả cameraman cũng phải nuốt nước miếng mấy cái.
"Đang làm gì vậy, cái này cũng quá thơm rồi!" Đan Văn nghe mùi hương thì chạy ra.
"Hầu sống nướng với tỏi nhuyễn," Cừu Cẩn gắp một cái đưa qua, "Rất ngon, có muốn thử một miếng không?"
"Vậy tôi không khách khí nữa."
Rời khỏi lửa than, con hầu vẫn sôi ùng ục nước như cũ, tỏi nhuyễn màu vàng nhạt trên thịt hầu trắng nõn, được thêm ớt đỏ cay cay với hành lá, kết hợp với mùi tỏi tỏa ra một mùi hương thơm ngát trong không khí.
Đan Văn thổi cho nguội, thật cẩn thận bỏ hàu vào trong miệng, nháy mắt liền nheo đôi mắt lại.
Cái này thật là con hàu hai đồng một con sao? Vị cũng ngon quá rồi!
Hàu thơm ngon non mịn, vừa vào miệng là tan, tràn ngập vị béo nồng đậm. Vị cay của ớt cùng tỏi rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi, khoảng khắc khi cho vào miệng, vị ngon tuyệt mỹ như đang nhảy nhót trong miệng.
Cừu Cẩn thân thể nhích về phía trước, đôi mắt hơi mở lớn: "Vị thế nào?"
"Ăn nhanh quá không kịp cảm thụ hương vị," Âm thanh của Đan Văn có chút vội, "Cho tôi ăn thêm một con nữa!"
Cừu Cẩn lại chọn một con đưa qua.
Lúc này rốt cuộc cũng thỏa mãn, Đan Văn giơ ngón tay cái lên, thực lòng nói: "Quá tuyệt vời, là món hàu nướng ngon nhất tôi từng ăn."
Nhân viên công tác cũng có chút ngốc, Đan Văn là minh tinh hạng nhất, ông cũng ăn không ít đồ ngon rồi, rốt cuộc món này có vị như thế nào?
Không ít người nhìn chằm chằm hàu nướng, nóng lòng muốn thử.
"Con hàu nướng này, thoạt nhìn cũng giống như mấy con hàu bình thường thôi mà," Âm thanh của Hạng Hi truyền tới, mang theo một tia ghét bỏ, "Kích thước quá lớn, nước cũng nhiều, mùi hương thì cũng......"
Một cơn gió thổi cho mùi hương bay tới, mùi hương của hàu nướng nháy mắt chui vào mũi cậu ta, Hạng Hi không nhịn được, đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, bụng lại phát ra âm thanh "Ọc ọc" rất rõ ràng.
Hạng Hi nháy mắt mở to hai mắt, cái này không phải cũng chỉ là con hàu nướng thôi sao? Cùng lắm thì cũng ngon như thế nào chứ? Miệng cậu ta đúng là không biết cố gắng, tự tiện nuốt nước miếng làm cái gì? Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Nhưng mà mùi hương thật sự quá mê người, tầm mắt Hạng Hi dừng trên con hàu sôi ùng ục trên vỉ nướng, ngay lập tức khuôn mặt thanh thuần cũng không thể nào che được ý muốn bên trong, thật đói, thật muốn ăn......
Đan Văn biết ân oán quá khứ của Hạng Hi với Cừu Cẩn, suy nghĩ tới việc đối phương đang ngượng ngùng, vì thế chủ động hỏi: "Cậu có muốn thử một chút không? Ăn rất ngon."
Hạng Hi như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, lập tức thu hồi tầm mắt.
"Cảm ơn tiền bối, nhưng tôi không thích ăn hàu" Sau khi cậu ta nói những lời này xong liền né đi chỗ khác, cũng thoáng gặp được Cảnh Nhạc Duyệt đang từ trong phòng bếp đi ra.
Cảnh Nhạc Duyệt nghe mùi hương liền tới đây, sau khi nếm được hương vị, người luôn là thiếu gia như cậu ta, cũng lộ ra một biểu tình hài lòng.
Ngay cả Quý Thâm Tiêu cũng đứng vỉ nướng BBQ, một biểu tình đang đợi người khác chú ý tới mình.
Cừu Cẩn thử hỏi một câu: "Quý tổng có muốn nếm thử một chút không?"
Quý Thâm Tiêu giống như còn chưa quyết định điều này, nhưng vừa nghe câu hỏi của Cừu Cẩn, mới tự giác cúi đầu, nhẹ nhàng kẹp một con hàu lên, đưa vào trong miệng mình, rất nhanh đã nuốt xuống.
Cừu Cẩn dừng một chút: "Nếu không lại ăn thêm một con nữa?"
Quý Thâm Tiêu rất rụt rè gật gật đầu.
Cừu Cẩn: "......"
Cho nên anh giả bộ một bộ dáng không tình nguyện làm cái gì? Muốn ăn thì nói thẳng không được à?!
Đạo diễn cũng nuốt nước miếng, đi lên trước hỏi: "Mọi người nướng nhiều như vậy cũng ăn không hết, không bằng cũng cho tôi ăn một miếng đi?"
Cừu Cẩn còn đang định đưa qua, liền nghe Quý Thâm Tiêu nói: "Một con 10 đồng."
Đạo diễn: "......"
Đạo diễn thật sự muốn ăn: "Quý tổng không hổ là Quý tổng, lúc này mà còn có thể kiếm tiền được."
Quý Thâm Tiêu hơi mỉm cười, không chút nhượng bộ nào.
Đạo diễn còn đang nhìn con hàu còn nóng trên vỉ nướng, cắn răng một cái: "10 đồng thì 10 đồng!"
Ông thật cẩn thận tiếp lấy mâm hàu nướng, thổi cho bớt nóng, đầu tiên mút một ngụm nước, sau đó là ăn thịt hàu mềm mại, mùi ớt cay cùng mùi tỏi nồng đậm nháy mắt lan tỏa trong miệng.
Đúng là ăn rất ngon, ông nhịn không được bật lên ngón tay cái, tán thưởng nói: "10 đồng này rất đáng giá."
Đạo diễn vừa mở lời, nhân viên công tác khác cũng bắt đầu kêu to, "Tôi cũng đưa tiền, cho tôi một con với!"
Cừu Cẩn mở hai tay ra che chở trước vỉ nướng: "A, không được không được, mấy con còn dư lại thì không được!"
Đương nhiên, phần lớn người tới để xem náo nhiệt, có nhiệm vụ quay chụp, nên cũng không ai thật sự dám bước lại giành.
Hàu sống vốn là để đoạt, đến lúc cuối cùng cũng chỉ còn dư lại mười mấy con trên bàn, mọi người mỗi người một con, cái mâm rất nhanh đã trống không.
Hạng Hi cầm lấy chiếc đũa, lực chú ý đều dừng trên mâm, chỉ còn một con cuối cùng! Không lẽ cậu ta định trơ mắt nhìn con hàu này bị vơ vét đi mất sao? Tuy cậu ta rất ghét Cừu Cẩn, nhưng mà đồ ăn vô tội!
Thấy người khác muốn duỗi tay lại, Hạng Hi tay mắt lanh lẹ, cầm lấy con hàu nướng cuối cùng trên mâm.
Trong nháy mắt khi thịt hàu vào trong miệng, Hạng Hi lập tức hối hận, ô ô ô, đây là cực phẩm thần tiên gì!! Cậu ta có thể ăn một hơi hai mươi con! Sao lúc trước cậu ta lại nói mình không thích ăn cơ chứ!
Hiện tại dù đã lạnh nhưng vẫn ngon như vậy, càng miễn bàn nói tới khi nó vừa ra khỏi vỉ, vừa nóng hầm hập vừa sôi ùng ục.
Tên hỗn đản Cừu Cẩn này, sao lại không làm nhiều thêm một chút? Chỉ có hai mươi mấy người, tống cổ ăn mày sao? còn ít hơn 200 con! Không ăn được thứ mình muốn ăn, trong nháy mắt kia, trong mắt Hạng Hi khi nhìn Cừu Cẩn đều mang theo vài tia ân oán.
Cừu Cẩn:?
Cậu lại chọc tới nơi nào của vị tiểu tổ tông này nữa hả?
Cảnh Nhạc Duyệt còn muốn ăn nữa, không nghĩ tới lúc cuối cùng lại bị Hạng Hi đoạt, cố ý nâng cao giọng nói: "Không phải cậu không thích ăn sao?"
"Tôi thấy mấy người không ăn hiết, nên giúp ăn con cuối cùng thì có sao?" Hạng Hi đúng lý hợp tình, lại tiếp tục nói, "Mấy người giành nhanh như vậy làm gì, kỳ thật cũng ăn không ngon lắm, còn không bằng cái bàn cá thịt ti trên bàn đâu."
Lời này vừa ra, biểu tình của tất cả mọi người đều trở nên vi diệu.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi nói sai ở đâu sao?" Hạng Hi không thể nhìn tốt được mặt của Cừu Cẩn, bắt đầu thổi cá hương thịt ti lên, "Con cá hương thịt ti này rất khác với những con cá mà tôi ăn lúc trước, trong vị chua cay còn có vị của thần tiên, làm miệng của người khác muốn nhai nhiều hơn, cảm giác thèm ăn cũng tăng nhiều. Chỉ với món này, tôi cũng có thể ăn hai chén cơm."
Cảnh Nhạc Duyệt cười đến đau bụng: "Cậu không biết à? Cá hương thịt ti cũng là do Cừu Cẩn làm."
Hạng Hi:???
Cừu Cẩn: "Cảm ơn đã khen."
Hạng Hi: "......"
Cút ra! Ai khen anh chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạng Hi: Có chết tôi cũng không ăn đồ ăn do Cừu Cẩn nấu!