Alpha Này Cực Kì Thơm

Chương 76




Sau một tháng tìm hiểu, Cừu Cẩn cũng hơi hiểu về tính chất công việc của Trâu Tử Mặc. Cậu viết lên tập một vài từ ngữ mấu chốt, nhưng rất nhanh cậu đã xé giấy vo lại thành cục rồi ném vào sọt rác.

Không đúng, tuy rất giống một người đứng đầu, nhưng nghĩ lại vẫn thấy còn thiếu thứ gì đó.

Cừu Cẩn một bên chuyển bút một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu bắt đầu phác họa ra cốt truyện của nhân vật.

Khác với những người luôn tự cao tự đại, Trâu Tử Mặc là một người rất tự ti.

WeChat của hắn thêm mấy ngàn người bạn, trong đó không ít người là chủ tịch công ty, CEO... Bọn họ có cùng công việc, rất dễ làm người khác nghĩ bọn họ là người cùng giai cấp.

Nhưng Trâu Tử Mặc biết, hắn có thể có ngày hôm nay đều là nhờ vào công ty, ngoại trừ việc hắn đang ngồi trên cao, thì thật ra thứ gì cũng không phải.

Lúc Trâu Tử Mặc còn trong trường cũng không được hoan nghênh, hướng nội, cô độc, mọt sách.

Hắn đã từng nghĩ mình sẽ có một cuộc sống mới khi lên đại học, nhưng hắn lại không nghĩ tới, trong một đống bạn học biết ăn nói, hắn vẫn là một tên kém cỏi như cũ.

Ngày nọ khi tan học, trên đường hắn một mình đi tới nhà ăn, nhìn các bạn học vừa nói vừa cười, mấy cặp đôi thân mật khăng khít... Mà hắn vẫn chỉ có một mình một người như cũ.

Đây không phải cuộc sống đại học mà hắn mong muốn, cũng không phải nhân sinh mà hắn muốn.

Trong tâm Trâu Tử Mặc bị đả kích, cũng chính lúc này, hắn hạ quyết tâm mình phải thay đổi.

Hắn cưỡng bách mình tham gia các loại hoạt động xã giao, hẹn hò với mấy cô gái... Cuối cùng, nửa năm sau hắn đã trở nên sáng sủa thời thượng, rất được hoan nghênh.

Trong thời tốt nghiệp, hắn trải qua hai đợt thực tập, cuối cùng trở thanh một trong 2.5% người, vào làm việc cho một công ty đứng đầu nổi tiếng.

Từ đây nhân sinh của hắn như được mở rộng ra, đi lên cực nhanh.

Nhưng mà trong tâm hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ cô độc tự ti, tụ lại một chỗ chiếm cứ thân thể hắn

Ở phương diện tình cảm, không biết hắn đã phát sinh mối quan hệ với bao nhiêu phụ nữ, rõ ràng là một người đào hoa. Nhưng mà sâu trong nội tâm, hắn cảm thấy mình không xứng được bất kì người nào yêu thương, hắn cũng không thể có tương lai với bất cứ người nào.

Trong công việc thì kiêu ngạo với tự ti, trong tình cảm thì lạm dụng với cô độc, làm cảm xúc của Trâu Tử Mặc trở nên mâu thuẫn kỳ quái.

Hắn vỡ tan..

Chết lặng mà thống khổ.

Cho nên hắn rất có thể một phút trước vừa cười với khách hàng, ngay sau đó đã ngồi trên bồn cầu, lập tức trở lại vẻ mặt không cảm xúc.

Khi Quý Thâm Tiêu tan làm trở về, liền thấy Cừu Cẩn đang ngồi trên ghế, mặc một cái áo ngủ lỏng lẻo, tóc cũng lộn xộn, trang điểm giống thường ngày, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn thay đổi.

Quý Thâm Tiêu có chút không quen, hỏi một câu: "Đang luyện tập à?"

Trong nháy mắt, Cừu Cẩn đã trở lại bộ dáng bình thường, ngẩng đầu khẽ cười với anh: "Nhân vật này cũng khá khó, em muốn chuẩn bị sớm hơn một chút."

"Khi nào bộ phim bắt đầu quay?"

"Dịch đạo nói một số thủ tục còn chưa làm xong, chắc phải đến cuối tháng 9 mới bắt đầu quay được." Nói tới đây, lúc này Cừu Cẩn mới nhớ tới một sự kiện cậu đã quên, "Không phải anh nói muốn sửa kịch bản à? Vậy tính toán thời gian hẹn đạo diễn với biên kịch đi?"

"Được, để anh sắp xếp."

Cừu Cẩn khẽ gật đầu, dựa đầu vào vai Quý Thâm Tiêu khẽ cọ.

Đã nhận ra sự khác thường của Cừu Cẩn, Quý Thâm Tiêu thuận thế ôm cậu, giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Có gì muốn giúp đỡ thì cứ nói."

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Cừu Cẩn ngẩng đầu nhìn đôi mắt người đàn ông: "Thật ra bây giờ có một chuyện..."

Quý Thâm Tiêu: "Cái gì?"

Cừu Cẩn bắt lấy cổ áo tây trang của Quý Thâm Tiêu, nhón mũi chân chặn môi của người đàn ông.

...

Dịch Tùng Thanh nói cảnh kia Cừu Cẩn phải đóng rất nhiều, biểu đạt ra một loại cảm giác sắc khí túng dục.

Loại cảm giác này kỳ lạ khó giải thích, nói không chừng chính Dịch Tùng Thanh cũng không hiểu phải nói như thế nào, nếu Cừu Cẩn miễn cưỡng diễn, thì ngược lại giống như đang làm ra vẻ. Vì thế nên cậu đành phải tự mình thực hành...

Người yêu thật sự quá nhiệt tình, Quý Thâm Tiêu vừa ngọt ngào vừa sợ hãi, có một ngày Cừu Cẩn thậm chí đã quên làm công tác chuẩn bị an toàn đã trực tiếp ngồi xuống, cơ bắp cả người Quý Thâm Tiêu đều căng lên...

Vui sướng thì nhiều, nhưng anh lại không khỏi có chút lo lắng.

Không biết có phải là do bắt đầu nhập vai nhân vật không, mà Cừu Cẩn ngẫu nhiên sẽ toát ra một loại khí chất hoàn toàn không đúng với con người thật của cậu, anh có chút sợ hãi công việc này sẽ ảnh hưởng đến đời sống của Cừu Cẩn.

Thứ bảy tuần này, Quý Thâm Tiêu hẹn Dịch Tùng Thanh với biên kịch của 《 Cô Độc 》 Dương Đào để sửa kịch bản.

Từ sau khi quay xong "Thiên Hạ Hưng Vong", Dịch Tùng Thanh cũng chưa gặp Cừu Cẩn, hơn nửa năm không gặp, Cừu Cẩn còn phù hợp với thiết lập của Trâu Tử Mặc hơn so với tưởng tượng của ông.

Trong một phòng họp của công ty Hoa Ích, sau khi bốn người ngồi xuống, Quý Thâm Tiêu nói thẳng: "Mấy ngày trước tôi đã nghiêm túc coi kịch bản, viết rất khá, nhưng tôi nghĩ còn có mấy chỗ cần phải sửa."

Nụ cười trên mặt của Dịch Tùng Thanh cứng đờ: "..."

Tới rồi, Quý Thâm Tiêu lại mang lời đề nghị sửa chữa của anh tới nữa.

Dương Đào cũng là người biên kịch lâu năm trong giới, lúc nhìn tới Cừu Cẩn cũng rất vừa lòng. Nhưng khi ông nhìn đến Quý Thẩm Tiêu bên người Cừu Cẩn, sắc mặt lại không tốt như vậy.

Người tới không có ý tốt, Quý Thâm Tiêu muốn tìm ông sửa kịch bản, nhưng mà Dương Đào phiền nhất chính là sửa kịch bản.

Trong đất nước, hầu hết biên kịch đều là tầng dưới chót trong ngành công nghiệp điện ảnh.

Dương Đào cũng là người từng bước bò lên từ tầng dưới chót, đặc biệt là lúc ấy khi ông mới vừa vào nghề, đúng là giống như một công cụ hình người, người khác chỉ chỗ nào thì sửa chỗ đó.

Người đầu tư muốn nâng nhân vật có suất diễn quá ít? Sửa kịch bản!

Đại minh tinh cảm thấy như thế không tốt với hình tượng của người nọ? Sửa kịch bản!

Rất nhiều phim truyền hình đều là do biên chụp biên sửa, sau khi một bộ phim quay xong, kịch bản cũng bị sửa đến mức rối loạn. Lúc công chiếu, người xem vừa coi đã hỏi đây là cốt truyện kỳ lạ gì? Tất cả đều lên mạng mắng biên kịch, nhưng đó cũng không phải do ông muốn, ông dù gì cũng chỉ muốn kiếm tiền để có cơm ăn áo mặc thôi.

Suốt mười mấy năm qua, Dương Đào đã là một người từng trai, bị đoạt quyền ký tên, gia nhập phòng làm việc của biên kịch lại đến bây giờ đã có phòng làm việc của mình... Đến gần bốn mươi, lúc này cuối cùng cũng đứng vững vàng gót chân.

Ông cũng không nghĩ tới việc kiếm tiền nhanh nữa, cũng muốn viết kịch bản có ít nội hàm hơn, vì thế nên dành hai năm để mài giũa ra cái kịch bản này, từng câu từng chữ đều là máu đầu tim.

Nhưng ông không nghĩ tới lại còn bị yêu cầu phải sửa kịch bản.

Là người trong nghề đưa ra ý kiến thì thôi đi, cố tình đối phương lại là một người đầu tư cái gì cũng không hiểu, còn không phải là đang ỷ vào mình có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?

Dương Đào trợn trắng mắt trong lòng, nghề điện ảnh không tốt, đều bị những người này bắt nạt.

Quý Thâm Tiêu đã mở kịch bản ra, kiểm tra từng trang một.

"Tôi đếm một chút, toàn bộ kịch bản, người phát sinh quan hệ với Trâu Tử Mặc có chín người."

Cừu Cẩn: "..."

Thật ra cũng không cần chi tiết như vậy đâu.

Sắc mặt Dương Đào không tốt: "Thì sao?"

Quý Thâm Tiêu bình tĩnh nói: "Đây là phim văn nghệ không phải phim sắc tình, tôi nghĩ không cần thêm nhiều cảnh thân thiết như vậy."

Dương Đào nhăn mày: "Kịch bản là chúng tôi đã mài giũa rất nhiều lần rồi mới quyết định, mỗi một nhân vật phụ đều có tác dụng riêng, mỗi một cảnh diễn thân thiết đều cho thấy chuyển biến tình cảm của nhân vật chính, nếu xóa đi sẽ làm thay đổi cả bộ phim."

Quý Thâm Tiêu: "Vậy cũng không cần viết chi tiết ra như thế."

"Khụ..." Dịch Tùng Thanh sợ bọn họ làm ầm lên, vội ra mặt làm người hòa giải, "Bộ phim này bọn tôi định quay theo hướng đời sống ở Venice(*), hơn nữa loại đề tài này, cũng không thiết thực ở trong nước lắm."

(*) Một thành phố ở Ý.

Quý Thâm Tiêu hơi nhíu mày.

Cừu Cẩn: "vậy nếu tôi dùng thế thân thì sao?"

"Thế thân à..." Dịch Tùng Thanh trầm mặc một lát, lúc này mới nói, "Nguyên tắc của bọn tôi vẫn là có thể không cần thì không cần, dù sao mỗi người vẫn có sự khác biệt."

Biên kịch không đồng ý sửa kịch bản, đạo diễn không đồng ý dùng thế thân... Đây là đang chắc chắn bọn cậu sẽ không thể từ chối à?

Cừu Cẩn mơ hồ đoán được vài phần ý nghĩ của Dịch Tùng Thanh, lạnh mặt đứng lên: "Nếu không thì ông vẫn nên mời một người khác lợi hại hơn đi."

"Ai, đừng nha!" Dịch Tùng Thanh bắt lấy tay Cừu Cẩn, "Hợp đồng bọn tôi đã mang đến rồi!"

Hạng mục này lúc trước bọn họ đều là hiệp nghị trong miệng, nếu bây giờ Cừu Cẩn bỏ không làm, vậy thì đúng là diễn viên với người đầu tư đều chạy, bọn họ chỉ có mức ôm đầu khóc rống.

Danh tiếng của Dịch Tùng Thanh phụ thuộc vào cậu, 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 càng làm danh tiếng của ông nổi hơn, bộ phim này ông không lo về người đầu tư. Đầu tư của Quý Thâm Tiêu đối với bọn họ mà nói thì là dệt hoa trên gấm, nhưng ngay cả khi Quý Thâm Tiêu không đầu tư nữa, bọn họ cũng có thể kéo những người khác đến thay.

Nhưng vấn đề thật sự nằm trên người diễn viên, Cừu Cẩn như vậy đúng là có thể gặp mà không thể cầu.

Hơn nữa ông còn nghe nói Cừu Cẩn vì để chuẩn bị nhân vật này, mà tự mình đi thể nghiệm công việc ở cơ quan tài chính. Diễn viên có kỹ thuật diễn cao không khó tìm, nhưng người có thái độ nghiêm túc với công việc như Cừu Cẩn, thiên phú lại cao, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Sở dĩ ông với biên kịch không buông cửa, diễn một màn nhân vật phản diện, cũng chắc chắn Cừu Cẩn sẽ không từ chối bộ phim này, cũng sẽ không cho phép tư bản sửa loạn.

Hơn nữa mối quan hệ ái muội của Cừu Cẩn với Quý Thâm Tiêu xảy ra ở nơi này, nếu Cừu Cẩn nói giúp mấy câu, Quý Thâm Tiêu cũng sẽ không kiên trì tiếp.

Nhưng ông lại không nghĩ tới, Cừu Cẩn vậy mà cũng đứng về phía Quý Thâm Tiêu.

Cũng không nên chơi quá trớn chứ!

Dịch Tùng Thanh đứng lên, vội nói: "Vừa rồi bọn tôi cũng chỉ thương lượng ý kiến thôi, cũng chưa nói toàn bộ đều như vậy."

Cừu Cẩn: "Vậy ông còn muốn bàn lại không?"

Dịch Tùng Thanh đỡ trán: "Nói thì nói."

Cừu Cẩn xoay người ngồi xuống.

"Thật ra cũng không phải không có biện pháp giải quyết," Dịch Tùng Thanh đề nghị, "Khi quay bọn tôi có thể quay kín đáo một chút, như quay xuyên qua khung cửa, cửa sổ, đóa hoa các thứ, mơ hồ mà kín đáo, cũng thể hiện ra mỹ quan phương đông"

Quý Thâm Tiêu: "Ý của ông là bọn họ diễn, nhưng mấy người sẽ tìm một góc ít lộ hơn?"

"Có thể nói như vậy, hơn nữa loại này cũng rất hiệu quả" Dịch Tùng Thanh khẽ gật đầu, lại nói, "Nếu hai người vẫn không yên tâm, vậy thì trước khi hoàn thành thì bọn tôi cho hai người coi lại là được rồi đúng không? Những diễn viên khác tới giờ cũng không có đãi ngộ tốt như vậy đâu."

Dịch Tùng Thanh đúng là nhường không ít, ngay cả Cừu Cẩn cũng có chút kinh ngạc. Thường thì hầu hết diễn viên không có quyền can thiệp vào lúc cắt nối biên tập. Các diễn viên chỉ là người diễn trước ống kính, lúc hoàn thành thì đều do đạo diễn với biên tập cắt nối làm, vậy nên một số diễn viên khi thấy thành quả, sẽ cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn không giống với khi quay.

Đạo diễn vậy mà có thể cho bọn cậu coi trước, hy sinh như vậy đúng là không phải chuyện nhỏ.

Nhưng Quý Thâm Tiêu vẫn bất mãn như cũ.

Quý Thâm Tiêu lại hỏi: "Mấy người định chiếu trong nước?"

Dịch Tùng Thanh: "Đúng là định như vậy."

Dù sao đoàn phim cũng muốn ăn cơm.

Quý Thâm Tiêu: "Vậy bộ phim này có thể qua xét duyệt à?"

"Chuyện này cậu có thể yên tâm, bọn tôi có thể cắt cảnh này đi hoạc đánh số."

"Nếu muốn đánh số, vậy thì tại sao khi quay chụp lại phải hoàn toàn khỏa thân?"

"Dáng người của Cừu Cẩn rất đẹp, mọi người đều muốn nhìn."

"Vô nghĩa, còn muốn ông nhắc nhở dáng người của Cừu Cẩn tốt à?" Quý Thâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Ông cảm thấy tôi có thể để nhiều người thấy bạn trai của tôi trần trường à?"

Bạn trai...

Dịch Tùng Thanh kinh ngạc nhìn Cừu Cẩn.

Cừu Cẩn hào phóng cười: "Dịch đạo, bây giờ đúng là tôi không tiện quay cảnh diễn này lắm."

Hơn nữa ngay cả khi cậu với Quý Thâm Tiêu không ở bên nhau, cũng không định hoàn toàn khỏa thân khoe chim trước ống kính.

Lúc này Dịch Tùng Thanh cũng hồi thần, cười ha hả: "Được nha, tôi đã sớm nhìn ra hai người các cậu là một đôi."

Bởi vậy, lúc trước nói mấy cảnh đó không được. Dù sao dựa vào dục vọng chiếm hữu của Alpha, không có ai muốn Omega của mình bị người nhìn. Quý Thâm Tiêu có thể nhường nhịn như vậy, đúng là không dễ dàng gì. Ông còn tưởng dựa vào tính tình của Quý Thâm Tiêu, sẽ trực tiếp không cho Cừu Cẩn nhận bộ phim này.

Dịch Tùng Thanh khẽ cười: "Vậy cũng có thể thương lượng, nhưng bọn tôi cảm thấy cảnh này có thể bày tỏ cõi lòng được, còn bày tỏ rất tốt nữa."

Quý Thâm Tiêu: "Mấy cảnh khỏa thân thì bày tỏ được cái gì?"

Cừu Cẩn, Dịch Tùng Thanh, Dương Đào: "..."

Không nghĩ tới Quý Thâm Tiêu có thể hỏi trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời Dịch Tùng Thanh cũng sửng sốt trong chớp mắt, nhưng ông đầu óc linh hoạt, rất nhanh đã tìm được lý do: "Bộ phim này chủ yếu để biểu đạt thế giới tình cảm của hắn một cách trần trụi, trong trạng thái hai bàn tay trắng."

Cừu Cẩn: "..."

Quý Thâm Tiêu: "Vậy sao phải miễn cưỡng như vậy."

Cừu Cẩn cũng nghe không nổi nữa: "Thôi bỏ đi."

Dịch Tùng Thanh: "Được được, không cần."

Quý Thâm Tiêu: "Một khi đã như vậy, vậy chúng ta viết nó vào hợp đồng."

Quý Thâm Tiêu đã tiếp xúc với vài cái hạng mục đầu tư điện ảnh, cũng nghe đồn một số ngành sản xuất hắc ám. Trong giới có một số đạo diễn nói lời ngon tiếng ngọt, không lộ thì không lộ, kết quả diễn viên tới thì bảo người ta cởi hết. Dịch Tùng Thanh có lẽ không phải loại người này, nhưng phòng hờ trường hợp lòng người người không thể hiểu.

Sau một lúc thương lượng, cuối cùng quyết định sẽ không thay đổi cốt truyện vốn có trong kịch bản, cảnh thân thiết của Cừu Cẩn sẽ để thế thân diễn.

Lưu Vi mang theo hợp đồng tới ký, chuyện này xem như hoàn toàn ổn định.

Trước khi《 Cô Độc 》 bắt đầu quay, người hai nhà cũng sắp xếp thời gian để ăn một bữa cơm.

Theo sự nghiệp của Cừu Cẩn phát triển, bây giờ địa vị trong gia đình của cậu càng ngày càng cao, gần như toàn bộ quá trình Trác Anh đều khen cậu, ngay cả khi Cừu Chí Minh nhìn cậu còn mang theo vài phần tôn trọng.

Nói đến quan hệ của Cừu Cẩn với Quý Thâm Tiêu, hai vị phụ huynh rất kinh ngạc cũng như hài lòng, một bữa cơm đều hoà thuận vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Cừu Dụ Khâm đi tới chỗ Cừu Cẩn, nhìn cậu một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cừu Cẩn: "Có chuyện gì sao?"

"Em trai à, gần đây có phải em hơi cố quá không?" Còn chưa đợi Cừu Cẩn trả lời, Cừu Dụ Khâm lại nói, "Tuy anh biết loại thời điểm này các em ở bên nhau chỉ yêu đương thầm lặng, nhưng mà quầng thâm mắt em cũng có rồi, ngay cả khi làm loại chuyện đó, cũng nên khống chế một chút."

"..."

Cừu Cẩn cạn lời: "Em là đọc kịch bản nhiều mới có."

"Em cũng không cần ngượng ngùng," Cừu Dụ Khâm trộm móc ra một cái bình thuốc màu nâu, một bên đưa vào tay cậu một bên nói, "Đây là thuốc bổ thận, em có thể uống một chút, em coi Quý tổng người ta mặt mày hồng hào, em nhìn qua lại mệt mỏi như vậy. Nhưng cũng đừng uống quá nhiều, tốt quá hóa lốp cũng không tốt."

Cừu Cẩn: "..."

Gần đây công việc của cậu thật sự rất bận.

Đáng tiếc Cừu Dụ Khâm hoàn toàn không tin cậu, luôn miệng dặn dò cậu phải chú ý thân thể. Đến cuối cùng, Cừu Cẩn đã hoàn toàn không giận nữa.

Nhưng mà uống thuốc bổ là chuyện không có khả năng, đời này cũng không thể.

Sau khi Cừu Cẩn trở về thì tùy tiện giấu ở đâu đó, hoàn toàn quên luôn chuyện này.

Không ngờ vài ngày sau, khi cậu về liền thấy trong tay Quý Thâm Tiêu có cầm một cái bình nhỏ màu nâu.

Cừu Cẩn: "..."

Đệt, cậu giấu kỹ như vậy rồi, sao Quý Thâm Tiêu lại mò ra được chứ!

Cừu Cẩn cho rằng đối phương sắp tức giận, không ngờ Quý Thâm Tiêu lại đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt không rõ hỏi: "Thì ra em cảm thấy anh không đủ lâu à?"

Cừu Cẩn theo bản năng lùi về phía sau hai bước: "Hiểu lầm rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi!"

Quý Thâm Tiêu từng bước tới gần: "Xem ra em còn phải tự mình thể nghiệm mới biết..."

Một ngày kia, là hồi ức đen tối mà Cừu Cẩn không bao giờ muốn nghĩ lại.