Sau khi kết thúc Hạng Hi còn không ngừng thở dốc, một màn vừa rồi có cảm giác rất áp lực, cậu ta hơi kém một chút thì Cừu Cẩn đã hơn cậu ta rồi.
Đan Văn đã từng lấy giải ảnh đế nên rất chú ý, một màn biểu diễn không chính thức vừa rồi, cũng chuẩn xác bắt được biến hóa nhỏ trong mắt Cừu Cẩn.
Bây giờ truy hỏi chi tiết về biểu diễn của Cừu Cẩn khi nãy, Cừu Cẩn cũng không do dự, vậy mà lại xoay người bàn luận về kỹ thuật diễn kịch.
Cảnh Nhạc Duyệt còn đang hô to kẻ lừa đảo, không thể dùng loại phương pháp này để lừa gạt cho qua, nhưng cũng không ai để ý tới cậu ta.
Trong tiếng ồn ào, Hạng Hi quay lại nhìn Cừu Cẩn, phát hiện phía sau lưng của thanh niên thẳng tắp, tươi cười ấm áp, thảo luận về việc đóng phim với ảnh đế lâu đời Đan Văn cũng thành thạo như cũ, khác xa so với hình tượng lúc trước.
Hạng Hi tuy biết rằng mình không nên sinh ra loại cảm xúc này, nhưng vẫn có chút hụt hẫng như cũ.
Trừ cái này ra, cậu ta còn sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi.
Cậu ta cũng không phải là bình hoa, những đạo diễn đã từng hợp tác với cậu ta đều nói kỹ thuật diễn của cậu ta rất vững chắc, đóng phim lại nghiêm túc, là một hạt giống tốt hiếm gặp. Nhưng bây giờ lại đi đường nhỏ, về sau cũng sẽ tuyệt đối phải chuyển hình vì thực lực diễn viên.
《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 là bộ phim cậu ta đóng quan trọng nhất trong năm nay, lúc trước khi cậu ta nghe Cừu Cẩn đóng vai phụ chủ yếu Cơ Hạc, cũng chỉ khờ dại hy vọng đối phương không quấn lấy mình, mà bây giờ......
Sau khi tận mắt chứng kiến Cừu Cẩn diễn, trong lòng Hạng Hi đột nhiên dâng lên một cảm giác tràn đầy nguy cơ, còn theo một ý chí chiến đấu rất lớn, cậu ta quyết không được để Cừu Cẩn áp mình xuống.
"Không có." Hạng Hi lắc đầu, chỉ là sau khi ngồi xuống thì cũng không nói quá một câu, mày cũng nhăn chặt.
Trò chơi tiếp tục.
Bây giờ bọn họ đã gần như ăn xong, ngay khi bọn họ chuẩn bị rời bàn, một âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đột nhiên vang lên.
Động tác của Cừu Cẩn đột nhiên dừng lại trong chớp mắt, Quý Thâm Tiêu chú ý tới điểm này, duỗi thẳng tay ra, chuẩn xác lấy được điện thoại trước khi Cảnh Nhạc Duyệt lấy được.
Mắt Quý Kỳ Sanh sáng rực lên: "Ai ai?"
Nghe được âm thanh nhắc nhở quen thuộc, Cừu Cẩn trả lời: "Hẳn là tôi."
Đợi cả đêm, rốt cuộc đợi tới lượt Cừu Cẩn! Quý Kỳ Sanh càng thêm hưng phấn, vội vàng thúc giục Quý Thâm Tiêu nói ra những gì có trong điện thoại.
Nhưng mà sau khi Quý Thâm Tiêu nhìn thấy những gì trong đó, động tác đưa điện thoại ra lại ngừng lại, đặt điện thoại lên bàn.
"Không nói, tôi chọn trừng phạt."
"Là điện thoại của Cừu Cẩn, tại sao anh lại chọn trừng phạt cơ chứ?" Cảnh Nhạc Duyệt không vui, duỗi tay muốn đoạt lấy, nhưng sao cậu ta có thể đoạt được từ trong tay của người cao như Quý Thâm Tiêu được chứ, rất nhanh đã bỏ cuộc.
Cừu Cẩn cũng có chút ngoài ý muốn, nghi hoặc nhìn Quý Thâm Tiêu: "Không có gì mà? Anh nói đi."
Quý Thâm Tiêu không nhìn cậu, chỉ lặp lại một lần nữa: "Tôi nguyện ý chọn trừng phạt."
Cảnh Nhạc Duyệt có chút không cao hứng, nhưng vẫn đưa hộp nhỏ ra như cũ: "Vậy anh tự mình bóc đi."
Vẫn là hộp giấy quen thuộc, Quý Thâm Tiêu tùy tay cầm một tờ, mặt vô biểu tình mở ra, hai giây sau, lại mặt vô biểu tình khép lại ném trở về.
Quý Kỳ Sanh kêu to: "Anh, sao anh có thể chơi xấu như vậy cơ chứ!"
Cảnh Nhạc Duyệt tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, mở ra đã thấy, mặt đen, lặp lại động tác của Quý Thâm Tiêu, định ném tờ giấy lại vào thùng.
Quý Kỳ Sanh lại kêu lên: "Cảnh Nhạc Duyệt, sao cậu cũng chơi xấu như vậy hả!"
Cảnh Nhạc Duyệt đen mặt: "Đổi cái khác."
Lại không ngờ nửa đường lại bị Hạng Hi chặn lại, lúc nãy Hạng Hi bị ăn bẹp một ván, còn đang lo không có cơ hội trả thù, sao có thể vứt bỏ cơ hội này được chứ?
Cậu ta bắt lấy tờ giấy, tay mắt lanh lẹ mở ra, lớn tiếng nói ra: "Hôn người bên trái cách hao chỗ và ôm người nọ trong vòng 30 giây."
Khi tất cả mọi người còn đang phát ngốc, Hạng Hi cười to ra tiếng: "Ha ha ha ha ha ha, không tin ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh tha cho ai!"
Cảnh Nhạc Duyệt: "......"
Hạng Hi càng thêm đắc ý: "Ai nói mấy người lúc trước muốn chỉnh tôi, thì sớm hay muộn cũng phải trả lại!"
Cừu Cẩn ngượng ngùng nói: "...... Cũng không cần cả hai lần đều là tôi chứ."
Người ngồi bên trái cách hai chỗ Quý Thâm Tiêu là cậu, trách không được vừa rồi đối phương lại dứt khoát ném tờ giấy về nhưu vậy.
Điều này cũng quá xấu hổ, hôn tùy ý một chỗ trên mặt, lông mày, đôi mắt, lỗ tai, mũi, miệng...... Dù là bộ phận nào thì cũng quá thân mật, quả nhiên vẫn nên từ chối thì hơn.
Cừu Cẩn chính là đang nghĩ như vậy, liền phát hiện một cái bóng phủ từ trên xuống, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Quý Thâm Tiêu được phóng to.
ĐM, làm cái gì vậy? Quý Thâm Tiêu sẽ không muốn đùa thật đúng không?
Cừu Cẩn vội vàng lùi về sau, âm thanh đều run lên: "Quý tổng......"
Quý Thâm Tiêu mặt vô biểu tình: "Cái này chỉ là trò chơi."
Trò chơi, trò chơi cũng không nên chơi như vậy chứ?
Cả người Cừu Cẩn ở đâu cũng không tốt, đôi tay để trước ngực đẩy đi: "Nếu không vẫn nên......"
"Đừng quậy, rất nhanh là tốt rồi." Ngườ đàn ông đè ót cậu lại, âm thanh khàn khàn, mang theo một chút cường ngạnh.
Mùi tin tức tố quen thuộc quấn quanh cơ thể cậu, Cừu Cẩn chỉ cảm thấy thời gian như bị kéo dài vô hạn, trong đầu đều là hình ảnh gương mặt phóng to của đối phương.
Quý Thâm Tiêu muốn hôn cậu chỗ nào? Lông mày? Đôi mắt? Mũi? Lỗ tai? Lỗ tai Cừu Cẩn trong nháy mắt đỏ muốn ra máu, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Sau đó cậu phát hiện, tầm mắt Quý Thâm Tiêu đang dừng trên môi cậu.
Mẹ ơi, Quý Thâm Tiêu đang nghĩ cái gì? Sẽ không giống như tưởng tượng của cậu chứ?!
Trong đầu Cừu Cẩn bây giờ đã là một trận chiến hỗn loạn.
Cừu Cẩn lạc quan: Quý Thâm Tiêu sẽ không như vậy! Dù sao anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn xậu một cái thôi!
Cừu Cẩn bi quan: Nhưng...... Nhưng nếu anh ta không hôn miệng tôi, vậy nhìn tôi làm gì?
Cừu Cẩn lạc quan: Nói không chừng là ngoài miệng cậu có dính gì đó thò sao?
Cừu Cẩn táo bạo: Không có khả năng! Tôi chú ý như vậy rồi, sao có thể có chuyện đó cơ chứ?
Cừu Cẩn có bộ não yêu đương: Vậy thì nếu như anh ta thích tôi thì sao?
Đây là phát biểu kinh dị gì? Cừu Cẩn đùng một cái đứng lên, ra vẻ trấn định nói: "Vẫn nên nói ra nội dung tin nhắn của tôi đi!"
Bàn tay giấu dưới bàn không ngừng run lên, trên thực tế thì ai bị tình như thế cũng sẽ hoảng loạn thôi.
Động tác của Quý Thâm Tiêu cứng lại, rất nhanh đã buông cậu ra, lui trở lại khoảng cách an toàn.
Vì không cho mọi người đổi ý, Cừu Cẩn một phen đoạt lấy điện thoại, tự mình nói ra.
"Cừu tiên sinh, thuốc ức chế Omega đặc hiệu lúc trước cậu nói đã tới rồi, cậu cho tôi địa chỉ, hoặc là dành thời gian để tới bệnh viện......"
Cừu Cẩn nói không nổi nữa.
Ánh mắt mọi người đều đang dừng trên người cậu, tò mò, nhìn kỹ, khó tin......
Quý Thâm Tiêu buông tay, biểu cảm trên mặt như đang nói: Cậu coi, tôi đã sớm nói với cậu.
Cừu Cẩn cũng rất mộng bức, cậu cũng đã sớm quên mất việc này, Cố Du đúng là đã nói qua với cậu, nhưng này những chuyện này cũng đã lâu không có tin tức gì, sao lại cố tình chọn bây giở để nhắn?
Trên mặt Quý Kỳ Sanh tràn ngập khiếp sợ, ngay cả trong âm thanh cũng run rẩy: "Cậu, cậu lấy thuốc ức chế gì chứ?"
Cảnh Nhạc Duyệt: "Còn là chất đặc biệt?"
Hạng Hi: "Chẳng lẽ cậu là Omega?"
Cừu Cẩn bị câu chất vấn liên tiếp bức tới đường tuyệt vọng, lúc này cuối cùng cậu cũng phát hiện, vừa rồi Quý Thâm Tiêu chọn trừng phạt là quyết định sáng suốt tới cỡ nào.
Hôn một chút thì đã sao? Bọn họ cũng đã đánh dấu tạm thời rồi, ngay cả nam nữ nói cọ cọ không đi vào cũng giống như thân mật, bốn bỏ lên năm cũng đã xảy ra rồi.
Đáng tiếc bây giờ cũng đã không còn kịp rồi......
Cừu Cẩn thở dài, chỉ đành phải tự mình an ủi mình, cái này có lẽ cũng không phải chuyện xấu, cuối cùng cậu cũng không tìm được cơ hội để mở miệng, nhân cơ hội này nói cho mọi người biết cũng không sao.
Nghĩ vậy, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "...... Có một tin tôi muón nói cho mọi người biết."
Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt cậu.
Cừu Cẩn gằn từng chữ: "Nửa tháng trước, tôi đã phân hoá thành Omega."
Yên lặng.
Yên lặng giống như chết.
So với việc mang tai nghe chóng ồn còn yên tĩnh hơn.
Mọi âm thanh đều im lặng, Hạng Hi một tiếng "ĐM" phá vỡ sự yên lặng.
Cừu Cẩn từ Alpha biến thành Omega...... Cái tiểu thuyết chuyển giới tính cậu ta đọc vậy mà đã xảy ra rồi?!
Trong đầu Hạng Hi đột nhiên nhảy ra một cái ý tưởng: "Vậy tôi có thể biến thành Alpha không?!"
Mọi người: "???"
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Hạng Hi cũng ý thức được vừa rồi não mình động quá lớn, lập tức thu lại dị thường trên mặt, nghiêm trang nói: "Không cần phải nhìn tôi, tôi cũng chỉ quá kinh ngạc thôi."
Cũng chính lúc này, Quý Kỳ Sanh cuối cùng cũng biết, lần trước anh trai hắn đè Cừu Cẩn trên ghế là muốn làm cái gì rồi! Chẳng lẽ bọn họ đã tiến hành cái hành vi cắn cổ không thể miêu tả rồi?
A a a a, cho nên Cừu Cẩn là chị dâu nhỏ của hắn ư?! Cho nên anh trai hắn mới bài xích hắn như vậy?
Quý Kỳ Sanh đột nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy này hai người thật quá xấu rồi, ngay cả hắn cũng không biết gì.
Cảnh Nhạc Duyệt ban đầu còn là bộ dáng như đang coi kịch, thẳng đến khi cậu ta nghe được Quý Kỳ Sanh hô với Cừu Cẩn một tiếng "Chị dâu nhỏ", nháy mắt cả người đều cảm thấy không thích hợp.
"Anh cũng đã phân hoá thành Omega, anh vậy mà lại còn ngủ chung với Quý Thâm Tiêu??"
"Mấy ngày qua, hai người cô A quả O mấy người đã làm cái gì rồi?!"
Nghe Cảnh Nhạc Duyệt nói như vậy, Cừu Cẩn cũng có chút xấu hổ, đúng thật là không nên. Cậu chần chừ một lát, theo bản năng nói: "Cũng không làm gì, chỉ là......"
"Không liên quan tới cậu ấy" Quý Thâm Tiêu đánh gãy lời thẳng thắn của cậu, "Là tôi muốn ngủ chung với cậu ấy."
Cảnh Nhạc Duyệt: "??"
Quần chúng ăn dưa: "???"
Cảnh Nhạc Duyệt xém chút điên lên rồi.
Từ nhỏ cậu ta đã được vô số người theo đuổi, nhưng mà cậu ta vẫn một lòng thích Quý Thâm Tiêu, thậm chí vì đối phương mà tham gia cái chương trình này, vốn nghĩ rằng sẽ có cơ hội xoát hảo cảm với Quý Thâm Tiêu, không nghĩ tới mỗi ngày Quý Thâm Tiêu đều quậy chung với một tên Alpha.
Được rồi, ít nhất là Alpha, cũng không có khả năng là AA luyến.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Vậy mà lại chủ động ngủ chung với Cừu Cẩn, còn giả cao lãnh trước mặt cậu ta như vậy, nói không chừng là trong phòng có bao nhiêu lửa nóng kìa.
Quả nhiên Alpha đều là cái móng heo bự!
Liên tục nhiều dưa như vậy, cameraman vừa khẩn trương lại vừa đau lòng, khẩn trương là vì quay được cái drama lớn như vậy, đau lòng là vì cái đoạn này không thể đem đưa ra ngoài. Dựa vào bản lĩnh của Quý Thâm Tiêu, nếu ai âm thầm truyền ra ngoài, nói không chưgf sẽ tạo ra một cái hậu quả rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này, Quý Thâm Tiêu đứng lên, biểu cảm rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện gì đó rất râu ria.
"Tôi có chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố, tin tức tố của mấy người sẽ không ảnh hưởng tới tôi được, cho nên căn bản không cần lo lắng, Dù Cừu Cẩn là Alpha hay Omega, cũng chưa từng ảnh gì đối với tôi cả."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.
Cảnh Nhạc Duyệt còn muốn nói cái gì, nhưng mà cậu ta cũng nhận ra bầu không khí này có bao nhiêu quỷ dị, lại đem nghi hoặc nuốt trở vào.
Lăn lộn như vậy xong thì mọi người lại tiếp tục chơi trò chơi, từng người trở về phòng ngủ.
Sau khi Cừu Cẩn rửa mặt xong thì hoàn toàn không buồn ngủ, dưới ánh trăng chạy trên đường hai vòng, biển rọng vào ban đêm là một mảnh đen nhánh, lại phá lệ làm tâm tình của người khác bình tĩnh.
Khi trở về lại trong hoa viên nhỏ thì gặp được hai bóng người quen thuộc.
Quý Thâm Tiêu với Cảnh Nhạc Duyệt đứng đối mặt nhau, cách nhau một cánh tay, là khoảng cách rất bình thường khi nói chuyện với nhau, nhưng đêm khuya hẹn hò ở hoa viên nhỏ thì đáng suy nghĩ, ngay cả khi không làm cái gì thì cũng phi thường ái muội.
Càng khó là, cậu muốn vào phòng, vậy sẽ quấy rầy hai người bọn họ.
Cừu Cẩn không có đam mê nghe lén ngừoi khác nói chuyện, định quay người lại chạy qua chạy lại, liền nghe được Cảnh Nhạc Duyệt nói: "Anh thích Cừu Cẩn như vậy sao?"
Bước chân Cừu Cẩn cứng lại, cả người đều sững sờ ở đó.
Quý Thâm Tiêu không trả lời, Cảnh Nhạc Duyệt cũng không tiếp tục hỏi, chỉ lo nói: "Em cũng không biết tại sao mình lại thích anh như vậy nữa, có lẽ là khi còn nhỏ thường xuyên chơi với anh, sau khi phân hoá cũng muốn tiếp tục ở bên anh."
Cảnh Nhạc Duyệt với Quý Thâm Tiêu là trúc mã, cậu ta nhỏ hơn Quý Thâm Tiêu năm tuổi, lớn hơn Quý Kỳ Sanh ba tuổi, Quý Kỳ Sanh ồn ào nhốn nháo phiền muốn chết, giống một quả pháo đẩy cậu ta vào vũng nước, Quý Thâm Tiêu lại sẽ đỡ cậu ta dậy khi cậu ta ngã xuống.
Gia thế cậu ta tốt đẹp, bộ dạng lại xinh đpẹ, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều thích chơi với cậu ta. Nhưng Cảnh Nhạc Duyệt lại cảm thấy những người đó đều là mấy người ấu trĩ, chỉ có Quý Thâm Tiêu, như ột ngọn hải đăng cao ngất, lễ phép thân sĩ, cao không thể với, lại đáng tin cậy như vậy.
Sau đó đi theo bóng người của đối phương đã sớm thành thói quen, cậu ta nỗ lực luyện đàn, đi trên con dường âm nhạc ngày càng xa, lấy các loại giải thưởng, tiến vào giới giải trí, làm trong công ty Hoa Ích, giống như chỉ vì để càng ngày càng xích lại gần Quý Thâm Tiêu một ít.
Cậu ta là một người kiêu ngạo, cho rằng Quý Thâm Tiêu không thích cậu ta chỉ là không thông suốt, cuối cùng anh cũng sẽ không thích người khác.
Cho nên cậu ta dùng hết tất cả phương pháp ở ở lại bên người đối phương, nhưng thẳng đến hôm nay......
Cảnh Nhạc Duyệt ngẩng đầu, chuẩn bị nỗ lực lần cuối cùng.
Cậu ta hỏi Quý Thâm Tiêu: "Anh đánh dấu tạm thời cho Cừu Cẩn, là thật sự không có biện pháp, hay là chính anh muốn làm như vậy?"
Quý Thâm Tiêu ngoài miệng nói không có biện pháp, Cừu Cẩn muốn anh làm vậy, nhưng nếu như anh không muốn, thì ai có thể ép anh cơ chứ?
Thần sắc Quý Thâm Tiêu khẽ biến đổi.
Nghe lén tới đây, Cừu Cẩn cũng khẩn trương, không khỏi hít thở chậm lại.
Sau đó cậu thấy đối phương mở miệng ra.
Ban đêm trong hoa viên nhỏ tuyệt đối không an tĩnh, tràn ngập tiếng sóng biển, tiếng gió thổi cùng tiếng lá cây cọ xát, Cừu Cẩn nỗ lực muốn nghe rõ, lại không ngờ một trận gió biển thổi tới làm lá cây vang lên xào xác, Cừu Cẩn chỉ nhìn thấy miệng Quý Thâm Tiêu lúc đóng lúc mở, nhưng ngay cả một âm thanh cũng không nghe được.
Sau khi Quý Thâm Tiêu nói xong, trong nháy mắt Cảnh Nhạc Duyệt tràn đầy thất vọng, giờ khắc này, tất cả những kiên trì của cậu ta đều đã trở thành một trò cười.
Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn duy trì sự kiêu ngạo của cậu ta như cũ.
Cảnh Nhạc Duyệt ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Anh phải nhớ kỹ, là em quyết định không thích anh."
Biểu tình Quý Thâm Tiêu rất nhạt mà "Ừ" một tiếng: "Cậu sẽ gặp được người thích hợp hơn."
Cảnh Nhạc Duyệt kỳ vọng thấy được sự mất mát của đối phương, chỉ cần một chút thôi cũng được, nhưng biểu tình Quý Thâm Tiêu trước sau như một, bình tĩnh lạnh nhạt, làm sự kỳ vọng cuối cùng của cậu ta cũng rơi vào khoảng không. Cậu ta cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, xoay người chạy vào trong phòng.
Cừu Cẩn nhẹ thở ra, nghĩ thầm cuối cùng mình cũng có thể rời đi rồi. Nhưng mà mới bước một bước, liền phát hiện Quý Thâm Tiêu vẫn còn đứng trong hoa viên.
Cừu Cẩn: "......"
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả không khí cũng bị đông lại.
Trong nháy mắt kia, đầu Cừu Cẩn bắt đầu động, định nghĩ ra các lý do để phản bác, cậu cho rằng Quý Thâm Tiêu là đang muốn trào phúng cậu, hoặc là chất vấn cậu. Nhưng làm cậu có chút ngoài ý muốn là, Quý Thâm Tiêu vậy mà lại khogo nói gì, trực tiếp bỏ qua cậu đi vào.
Ngày hôm sau khi Cừu Cẩn rời giường, phát hiện trong phòng bị thiếu hai người, Đan Văn nói cho cậu, Cảnh Nhạc Duyệt có việc mới phải làm, nên đã rời đi chung với Quý Kỳ Sanh rồi.
Cừu Cẩn lại nghĩ tới một màn tối hôm qua, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Trong nguyên tác Cảnh Nhạc Duyệt cũng là một nhân vật phụ độc ác, cũng không có kết cục tốt giống như cậu.
Khi đang quay 《 Ăn Bốn Mùa 》, đã từng nhốt Hạng Hi đang tiến vào kỳ động dục chung với cậu, chính là vì diệt trừ uy hiếp của Hạng Hi.
Sau đó lại mang theo một thân đầy tin tức tố vào trong phòng ngủ của Quý Thâm Tiêu, định mạnh mẽ cho Quý Thâm Tiêu đánh dấu.
Vương tử âm nhạc kiêu ngạo ban đầu, lại trở thành một vai ác não tàn thích nhân vậy vật chính.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều không xảy ra nữa.
Nhìn Cảnh Nhạc Duyệt không có ở chỗ ngồi, Cừu Cẩn dần dần phát hiện, có thứ gì đó đang thay đổi.
Có lẽ, lúc này là phương hướng tố để chuyển biến.