“Uống đi chứ Tống Thất! Không ai quản lý, anh tha hồ mà uống!”
“Đúng vậy, bằng không ngày mai anh lại già thêm một tuổi đấy ha ha ha!”
Tống Thất nghe bạn bè ồn ào bên tai, chỉ cười xòa một cái, im lặng cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đi ăn với bạn trước đêm sinh nhật là thói quen của gã, dù sao trong ngày sinh nhật phải ăn cơm với người nhà. Năm vừa rồi đi tìm một nhà hàng giá cao mời mọi người một bữa, nhưng năm nay không biết ai đề ra chủ ý, một đám đàn ông chạy tới chỗ tụ họp tiêu khiển. Tống Thất biết mục đích của họ chỉ đơn giản là chê cười gã ở nhà yêu vợ mà ra ngoài ngoại tình, lại còn ly hôn.
Một tay thích ăn chơi châm chọc gã ngoài mặt nghiêm túc yêu thương vợ, cuối cùng vẫn không nhịn được đi ăn vụng, nặng tình chẳng qua cũng chỉ là nửa vời. Hai bên đều không vừa lòng, việc ly hôn của gã khiến gã trở thành một trò cười trong giới xã giao.
“Ái chà anh Tống, đừng sa sút vậy chứ!” Một tên nhà giàu nhỏ hơn gã vài tuổi bá vai gã, nửa đùa nửa thật nói: “Bằng không bây giờ tôi gọi một omega đáng yêu vào cho anh nhé? Vất vả lắm mới tự do, không phải nên tận hưởng à!”
Tống Thất nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng: “Không cần, uống rượu đi, lát nữa tôi sẽ đi trước.”
“Anh nói nghe mất hứng thế!” Tên nhà giàu kia là loại cậu ấm ăn chơi đàng điếm điển hình, tuy ai cũng là bạn, nhưng bình thường hắn ghét nhất kiểu thâm tình như Tống Thất, đang chờ chực để chê cười gã. Hắn cười hì hì nói: “Dù sao ngày mai anh không có vợ để ở cạnh nữa rồi, say thì say thôi, chơi tí đã làm sao?”
Lời nói vô tâm của tên kia hung hăng đâm Tống Thất phát đau. Nếu là trước đây, giờ này gã đã rời khỏi bữa cơm với đám bạn để về nhà. Tiêu Vân Chử sẽ nấu canh chua giải rượu cho gã, gã tắm xong rồi hai người lại chui lên chiếc giường ấm áp, chờ sang ngày mới như đếm ngược ăn tết. Sau đó hai mắt Tiêu Vân Chử sẽ cười thật cong, tựa vào người gã, dùng khuôn mặt quyến luyến nhìn gã, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Thất. Năm nay em vẫn sẽ làm bạn với anh.”
Là gã nuốt lời, cho nên mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.
“Đừng nói nữa đừng nói nữa! Cậu cũng thế, đã ba mươi rồi còn không chịu tìm vợ đi, đừng có vô liêm sỉ đi cười người khác! Hôm nay là sinh nhật Tống Thất, vui vẻ chút đi! Cậu muốn chơi O thì tự mà gọi!” Bạn bè tốt của gã đến giúp Tống Thất hất bay tay người nọ. Người nọ cũng thức thời giơ tay đầu hàng, lui đi tìm vui.
Người bạn kia thở dài, ngồi đối diện với Tống Thất. Hắn chán ghét nhìn dáng vẻ suy sút của Tống Thất: “Nhớ vợ à? Sao không học đòi một khóc hai la ba thắt cổ như trong tiểu thuyết đi, vợ mày mềm lòng như vậy, nói không chừng sẽ đồng ý đấy?”
Tống Thất lắc đầu: “Không đâu. Hơn nữa tao không muốn chọc em ấy phiền lòng.” Ít nhất bây giờ bọn họ còn có thể qua lại hòa bình nhờ nhóc Sanh.
Luật sư giúp Tống Thất xử lý ly hôn cũng tới. Vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, luật sư nói: “Thôi đi, trước đó tao đã nói rồi, mày có giỏi thì đừng tìm bồ bịch, bây giờ ở đây khóc lóc nhớ thương thì được chó gì? Chờ Tiêu Vân Chử có mùa xuân mới rồi mày hẵng khóc!”
Tống Thất lập tức nắm chặt ly rượu, môi nhấp một hớp, không nói thành lời.
“Ầy, mày nói đúng!” Bạn gã lập tức cười ra tiếng: “Tao chưa thấy omega nào đẹp hơn Tiêu Vân Chử! Huống gì cậu ấy còn có sự nghiệp thành công, biết vun vén gia đình lại dịu dàng săn sóc, hoàn hảo tới mức gần như không tìm thấy khuyết điểm! Dù đã ly dị có con cũng vẫn rất được, không chừng có kẻ si tình yêu thầm cậu ấy đã lâu, vừa lúc bắt lấy thời cơ thì sao?”
Nắm bắt thời cơ… Từ này vừa xuất hiện trong đầu Tống Thất, gã lập tức nhịn không được nghĩ đến hình ảnh Tiêu Vân Chử được người khác ôm vào ngực. Chử mà gã yêu nhất sẽ dịu dàng với người khác, sẽ mỉm cười với người khác, sẽ dùng sự quan tâm dành cho gã tặng cho alpha khác…
Tống Thất đau khổ cúi đầu, cổ họng phát ra âm thanh như dã thú than khóc. Rõ ràng chỉ là tưởng tượng, gã lại cảm thấy tim mình như bị xuyên thủng, vậy trong thực tế, lúc Chử bắt quả tang gã ngoại tình đã nghĩ như thế nào? Vì sao gã lại khiến Chử mà gã yêu nhất gặp phải chuyện như vậy? Người như gã… người như gã… sao có thể đi cầu xin Chử tái hợp với mình?
Hai người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lập tức đổi đề tài, để mặc gã đàn ông sa sút dù về nhà cũng không vợ an ủi.
Một đám đàn ông đã có gia đình không chơi bời được lâu, trời sắp sáng đã tan đi, chỉ để lại mấy tên ham vui tán tỉnh các cô gái xinh đẹp và O mềm mại không dứt ra được. Tống Thất khó có khi uống tới choáng váng, gã xoa huyệt thái dương đứng lên, gắng gượng nói để gã thanh toán toàn bộ.
Vì để tỉnh táo lại, gã tạm thời không về nhà. Đứng tựa vào ngã rẽ khuất bóng người, gã thở phào một hơi, lấy điện thoại dùng để làm việc ra đọc văn kiện một lát mới từ từ lấy di động riêng. Đối diện với gương mặt tiều tụy trong màn hình tối đen, hắn biết lý do vì sao đã lâu rồi gã không dám lấy nó ra.
Gã muốn nhận được điện thoại của Tiêu Vân Chử giống năm vừa rồi, lại sợ dù tới ngày mai, Tiêu Vân Chử vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Một người đã quen được yêu, chỉ cần chịu chút ấm ức đều sẽ thấy đau đớn, dù là gã hay Tiêu Vân Chử đều giống nhau.
Đột nhiên, di động được gã nắm trong tay vang lên. Gã ngẩn ra một lát, thậm chí còn tưởng mình uống nhiều quá mà gặp ảo giác. Nhưng gã nhanh chóng sực tỉnh, ấn vào nút bắt máy: “Alo, Chử à…”
“Anh uống xong rồi à?” Tiêu Vân Chử phía bên kia ngắt lời gã: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài chỗ tụ họp, anh mau ra đây!”
“Chờ đã, Chử…” Tống Thất bị câu không đầu không đuôi của Tiêu Vân Chử làm cho phát ngốc, cồn khiến não gã không thể suy nghĩ nổi: “Đã xảy ra chuyện gì? Là nhóc Sanh có vấn đề gì ư?”
“Nhóc Sanh không sao.” Tiêu Vân Chử thở dài, giọng nói bình đạm: “Bố anh gặp tai nạn xe cộ, dì không gọi được cho anh, tôi bèn hỏi trợ lý Vương xem anh đang ở đâu. Anh ra trước đi, tôi chờ ngoài cổng.”
Họa vô đơn chí – Đây là câu đầu tiên Tống Thất nghĩ tới khi chạy ra ngoài.
Tiêu Vân Chử đưa cho Tống Thất một lọ nước ô mai liền nổ máy, nói sơ tình huống cho Tống Thất. Đêm nay ông Tống ăn cơm với bạn xong, trên đường về nhà muốn tản bộ cho tỉnh rượu, bảo tài xế thả ông xuống trước, ai ngờ bị xe vượt đèn đỏ chính diện tông phải. Tuy rằng phanh kịp, theo lý chỉ là sự cố nhỏ, nhưng dù sao ông Tống cũng đã hơn sáu mươi, bị dọa tới mức hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa còn gãy xương, tuy không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng lại khiến bà Tống sợ hãi. Bà không gọi được cho con trai, hoảng sợ gọi cho Tiêu Vân Chử xin giúp đỡ.
“Xin lỗi, phiền em rồi.” Tống Thất cúi đầu xin lỗi. Gã nhìn chai nhựa trong tay, thầm nghĩ nếu là trước đây có lẽ gã đã sớm về nhà, thứ có được tất nhiên không chỉ là một món đồ uống đóng chai như vậy.
Tiêu Vân Chử “Ừ” một tiếng, không nói tiếp nữa, chỉ nghiêm túc lái xe. Trong lúc nhất thời, trong xe chìm vào yên lặng, thậm chí còn hơi xấu hổ.
Đôi vợ chồng mười năm sau đã biến thành người ngoài, không còn gì để nói.
***
Chờ hai người chạy tới, ông Tống đã phẫu thuật xong. Ông Tống tự xưng cơ thể mình vẫn còn khỏe mạnh, tuy lần này bị dọa nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh xụ mặt với vợ con: “Đã bảo tôi không sao, không phải chỉ gãy xương thôi à? Ở lại bệnh viện vài ngày là được, chuyện bé xé ra to!”
Bà Tống nghe vậy, lấy khăn tay ra lau khóe mắt, trên mặt là lo lắng và may mắn sau khi sống sót qua tai nạn: “Ầy, tôi sốt ruột quá… Không sao thì tốt, lỡ ông xảy ra chuyện gì, tôi…”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Tống Thất nhéo vai mẹ: “Bố không sao là tốt rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy… Haiz, hôm nay là sinh nhật con, còn khiến con phải lo lắng như vậy…” Bà Tống thở dài thườn thượt.
Tống Thất sửng sốt, lúc này mới nhận ra đã qua ngày mới. Tầm mắt gã không nhịn được nhìn Tiêu Vân Chử đứng phía sau bà Tống. Giây phút đầu tiên trong ngày sinh nhật năm nay cũng có Tiêu Vân Chử làm bạn, tuy biết không hẳn là thế, nhưng gã vẫn thấy mừng thầm.
Bà Tống đã nhận ra tầm mắt gã, thông minh ôm lấy tay con trai, vẫy tay với Tiêu Vân Chử: “Nhóc Chử mau tới đây. Hôm nay thật sự cảm ơn con, nếu không nhờ con, mẹ không biết phải làm sao bây giờ…” Nói xong, bà lại đẩy tay Tống Thất: “Gọi điện cho con mãi mà không gọi được, cũng may bố con được đưa tới bệnh viện nhóc Chử làm việc. Trời thì tối, nhóc Chử là omega lại là bác sĩ được chỉ định, còn phải gọi rồi đi đón con, con phải báo đáp lại nhóc Chử đấy.”
Bà dùng từ ngữ thân mật, cứ như ám chỉ Tiêu Vân Chử vẫn còn là con dâu của bà, không có gì thay đổi. Tống Thất vừa thấy vui vừa sợ sự giúp đỡ của bà Tống sẽ khiến Tiêu Vân Chử mất hứng. Gã cẩn thận nhìn Tiêu Vân Chử, chỉ thấy y lễ phép tiến lên, lại không thuận theo đứng bên người bà như thường thấy. Y cười nhạt: “Dì cứ nói đùa, dì và chú là người lớn, đương nhiên cháu phải cố gắng giúp rồi.”
“Con nói gì thế?” Bà Tống oán trách, chủ động tiến lên kéo tay Tiêu Vân Chử: “Các con đều là bố của nhóc Sanh, tất nhiên cũng là người một nhà.”
Tống Thất bỗng thấy mất mặt. Một giám đốc xí nghiệp lớn như gã, qua mấy năm nữa vừa tròn bốn mươi còn phải nhờ mẹ đi nói giúp. Gã há miệng định nói gì đó, chỉ thấy Tiêu Vân Chử cong môi, vỗ tay bà Tống: “Dì nói đúng, bọn cháu đều là bố của nhóc Sanh, nhưng không còn là người một nhà nữa.” Nói xong, y âm thầm rút tay mình ra.
Bà Tống cũng nhận ra sự kháng cự của y. Bà bĩu môi định nói tiếp, cửa phòng bệnh lại bị ai gõ nhẹ vài cái. Bác sĩ đứng ngoài cửa thân cao chân dài, khuôn mặt nở nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được, vừa nhìn là biết một alpha tinh anh. Hắn chào hỏi bà Tống, lúc này mới đi đến bên giường ông Tống, thành thạo xem vết thương cho ông. Chờ kiểm tra xong, hắn mới ngẩng lên nhìn Tống Thất bị mình làm lơ: “Anh là con trai của ông Tống đúng không? Chào anh, tôi là bác sĩ chủ trị của ông Tống, tên Cố Tu Viễn.”
Cái tên này rất quen. Đối diện với alpha vươn tay ra với mình, Tống Thất nắm lấy: “Chào cậu, bố tôi nhờ cậu vậy.”
“Xin anh cứ yên tâm.” Cố Tu Viễn thả tay ra, đút tay vào túi, chán ghét lau tay vào áo bouse trắng: “Bây giờ đã khuya rồi. Tình hình của ông Tống rất ổn định, không cần phải trực giường, người nhà có thể quay về chuẩn bị ít đồ nằm viện, để người bệnh nghỉ ngơi. Nếu ông Tống cần thì cũng có thể để một người ở lại đây.”
“Không cần không cần, mọi người về hết đi!” Ông Tống sĩ diện vung tay lên, muốn đuổi hết vợ con về nhà. Vừa rồi trong lúc im lặng, ông Tống đã quan sát hết hành động giữa Tống Thất và Tiêu Vân Chử, tự nhiên nhắc nhở: “Hôm nay nhóc Chử vất vả rồi, con đưa nhóc Chử về đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, mau đi đi, sắp muộn rồi, trên đường về còn có thể mừng sinh nhật.” Không chờ hai người kia phản đối, bà Tống lập tức cười hùa theo. Bà đẩy nhẹ cả hai, nhìn thấy hai người chân trước chân sau đi ra khỏi cửa mới yên tâm đi theo. Bà không vì chuyện này mà trở nên thích Tiêu Vân Chử, chỉ là bà đã sớm nhìn ra con trai bà không có Tiêu Vân Chử ở bên lại mất hồn mất vía. Nếu Tống Thất thích, dù có thể khiến gã ở cạnh Tiêu Vân Chử thêm một lát trong ngày sinh nhật cũng đã tốt lắm rồi.
Tiêu Vân Chử đi tới cửa, quay đầu lại nhìn. Tống Thất không biết y đang nhìn gì, chỉ đi đến cạnh y nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh đưa mẹ đi bắt xe trước đã. Nếu em thấy ngại thì lát nữa chúng ta tách ra.”
Y lắc đầu: “Được rồi, tôi tiễn anh đi cũng không ngại. Anh đi đi.”
Tống Thất mím môi, cố gắng không thể hiện ngọt ngào trong lòng lên mặt. Gã che cho mẹ mình, nghe mẹ lải nhải bên tai nếu thích Tiêu Vân Chử thật phải bắt lấy thời cơ, nói bản năng omega gì đó, omega không thể tách khỏi alpha và con mình được. Gã nghe tới phát nhàm, lúc đến ngã rẽ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử còn đứng trước cửa phòng bệnh, bác sĩ vừa rồi cũng ra ngoài không biết từ khi nào, đang đứng nói chuyện với Tiêu Vân Chử. Tiêu Vân Chử đứng dựa trên tường, nụ cười bên khóe môi cực kỳ rõ ràng, khác hẳn với nụ cười giả lả lễ phép lại xa cách khi đứng trước mặt người nhà họ Tống. Bác sĩ alpha kia ghé vào nói gì đó, Tiêu Vân Chử né một chút, nhưng động tác kia không giống như né tránh mà như đang… thân mật.
“Tiêu Vân Chử rất đẹp, không chừng có người tranh thủ chớp thời cơ đấy.” Lời nói của bạn quanh quẩn bên tai khiến màng nhĩ Tống Thất ù lên. Gã há miệng thở dốc, ngón tay không nhịn được run rẩy, trong lúc nhất thời không hiểu tâm trạng của mình rốt cuộc là giận dữ hay đau khổ.
“Ái chà, biết con không rời được nhóc Chử rồi, cũng không đến mức không nhìn thẳng được đấy chứ?” Bà Tống đột nhiên chọc đứa con trai không đi nổi, lúc này Tống Thất mới sực tỉnh lại, ôm mẹ đi về phía trước, làm bộ không thấy gì cả.
***
Khi Tiêu Vân Chử đi đến bãi đỗ xe, Tống Thất đã đứng bên cạnh ghế phụ. Gã hơi ngửa đầu nhìn không trung, đôi tay đút trong túi áo khoác, không biết đang nghĩ gì. So với lần gặp mặt trước, dường như Tống Thất đã béo hơn một chút, nhưng nương theo ánh đèn tăm tối vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tiều tụy của Tống Thất.
“Để anh chờ lâu.” Tiêu Vân Chử mở cửa xe: “Đi thôi, về sớm chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Thốt ra lời này, Tiêu Vân Chử hơi sửng sốt, điều ấy quả thật như bọn họ còn có thể trở lại làm người một nhà. Chẳng qua Tiêu Vân Chử nhanh chóng thả lỏng cơ thể căng chặt, y đã quyết định buông tha cho chính mình. Thói quen sống chung với nhau nhiều năm như vậy, sao có thể sửa ngay trong mấy tháng.
Tống Thất nghe vậy, ngơ ngác đứng ngẩn ra một lát mới “Ừ” một tiếng, ngồi vào xe thắt chặt đai an toàn. Xác nhận bố đã bình an, thần kinh lần nữa thả lỏng, cồn chảy trong máu lại có tác dụng, hun tới mức não gã choáng váng.
Buổi tối trên đường không có xe, tốc độ lái xe của Tiêu Vân Chử lại không nhanh lắm. Y luôn đặt an toàn sức khỏe lên hàng đầu, sau khi sinh nhóc Sanh lại càng như vậy, những chuyện chính mình và người nhà đã trải qua khiến y luôn cẩn thận về phương diện này.
Tống Thất nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Tiêu Vân Chử. Thật ra Tống Thất rất thích khuôn mặt lãnh đạm tập trung của Tiêu Vân Chử. Trước đây gã cũng đã từng thấy Tiêu Vân Chử ngồi tự học trong thư viện như vậy. Y ngồi ở nơi nắng chiếu không đến, trước mặt đặt một cuốn sách dày tới đáng sợ, nghiêm túc ghi ghi chép chép. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy phần nào khó, y sẽ khẽ cau mày, dáng vẻ cụt hứng đáng yêu như một con mèo giận dỗi.
Đối với Tiêu Vân Chử, gã gần như là vừa gặp đã yêu. Có bao nhiêu người có thể hợp cạ với đối tượng vừa gặp đã yêu, cuối cùng nắm tay nhau bước vào hôn lễ? Gã quả là một người may mắn mới có thể có được omega tốt như vậy.
“Chử à,” Có lẽ là vì cồn, có lẽ là vì Tiêu Vân Chử trong trí nhớ quá tốt đẹp, Tống Thất hỏi thẳng: “Em… quen bác sĩ Cố à?”
“Ừ.” Tiêu Vân Chử thoải mái thừa nhận: “Là đàn em hồi đại học, chắc anh cũng từng gặp rồi. Đều là người của hội học sinh.”
Y nói đến đây rồi không nói tiếp nữa. Tống Thất hơi khó chịu, gã biết mình đã mất tư cách hỏi. Gã và Tiêu Vân Chử đã ly hôn, dù Tiêu Vân Chử có vui vẻ bên alpha khác thế nào đi nữa cũng không liên quan tới gã. Nhưng gã vẫn hơi cúi người về phía trước, muốn biết đáp án cho câu hỏi này: “Giữa em và cậu ta… Giữa em và cậu ta có gì không?”
Vừa hay gặp đèn đỏ, Tiêu Vân Chử đỗ xe lại, quay đầu nhìn sang Tống Thất. Y không trả lời câu hỏi của Tống Thất, nửa khuôn mặt được đèn đường chiếu sáng hiện lên vẻ lạnh nhạt tàn khốc: “Tống Thất, anh còn nhớ anh đã làm gì không?”
Cổ họng Tống Thất như bị khối băng bít chặt, vừa lạnh vừa khó thở, không thốt ra nổi một lời biện hộ cho hành vi của mình.
“Ngoài miệng nói yêu tôi, sau lưng lại tìm omega khác yêu đương vụng trộm. Nếu không phải vừa hay bị tôi phát hiện, chờ đến lúc anh chán tên omega kia rồi quẳng cậu ta đi, chắc cũng chưa tỉnh lại đâu nhỉ?”
“Không phải…”
“Sau đó anh sẽ nếm được ngon ngọt, thì ra ngoại tình nhẹ nhàng như vậy. Anh thật sự rất yêu tôi, yêu tới tận xương cốt, cho nên anh sẽ không dễ dàng thả tôi ra. Anh sẽ đặt tôi ở một nơi an toàn, giấu người tình thật kỹ, sau đó ra ngoài ăn chơi đàng điếm, hưởng thụ khoái cảm “Ở nhà có vợ, bên ngoài có người yêu” đúng không?”
“Chử, em đừng nghĩ anh như vậy, anh…”
“Không đúng à?” Giọng Tiêu Vân Chử không tự giác cao lên, mang theo ý chất vấn: “Cuối cùng thì sao? Cuối cùng chờ đến lúc anh chơi chán rồi, cắt đứt tất cả quan hệ, lần nữa chỉ còn lại mình tôi? Dùng hết tất cả những trò lãng mạn lên người tôi, tôi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó anh nói với tôi hôm nay không có gì đặc biệt, chỉ là muốn cho tôi một bất ngờ, bởi vì người anh yêu nhất luôn là tôi… Sau đó, ha, tôi sẽ như một tên ngốc bị anh làm cảm động tới mức chết lên chết xuống, cả đời bị anh lừa không hay biết gì!”
“Đừng nói nữa!” Âm thanh cuối cùng của Tiêu Vân chử biến mất trong khuôn mặt đau đớn cầu xin tha thứ của Tống Thất. Alpha có địa vị cao quý đỏ bừng mắt, cứ như không thể chịu nổi nỗi đau này, cơ thể hơi cuộn tròn lại. Tay gã vô thức bắt lấy phần vải trước ngực, hai mắt nhìn thẳng vào omega: “Đừng nói nữa…”
Tiêu Vân Chử mím môi, lẳng lặng đối diện cùng Tống Thất. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai. Bầu không khí bi thương tuyệt vọng trĩu trên vai họ, giữa bọn họ xuất hiện một bức tường vô hình không thể phá vỡ.
“Bíp!!!” Phía sau có tiếng còi ô tô, trên đường phố đêm khuya bỗng cực kỳ chói tai.
“Tống Thất.” Tiêu Vân Chử quay đầu, thành thạo nổ máy: “Tất cả mọi người đều có tư cách hỏi chuyện tình cảm của tôi, nhưng anh thì không.”
Sườn mặt Tiêu Vân Chử vẫn nghiêm túc lạnh nhạt. Nhưng khác với trước kia, nếu Tống Thất gọi tên, y sẽ không bao giờ nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn gã, trao đổi ám hiệu chỉ có giữa bọn họ mới có thể hiểu.
“Anh xin lỗi.” Tống Thất dựa vào cửa sổ xe, không dám nhìn mặt Tiêu Vân Chử nữa. Giọng gã khàn khàn, mang theo tiếng nức nở không quá rõ ràng: “Xin lỗi.”