Ngày hôm sau, không hiểu sao trời lại ấm áp đến bất ngờ, nhóm bọn cậu quyết định ra biển tắm nhân lúc trời đang bị ngáo.
8 giờ sáng, Châu Chấn Nam mặc 2 lớp áo, quần dài như thường lệ, đứng đợi trong phòng khách. Chỉ một lúc sau, những thành viên khác cũng lũ lượt kéo xuống, đứa nào cũng cởi chần, quần đùi khiến cho mắt Châu Chấn Nam bị một phen đả kích mạnh. Hơn nữa vì sao ai cũng có cơ bụng thế kia?? Mọi người bị đin hả?? Tại sao chỉ có mình tôi là có một múi mỡ bụng vậy??
Diêu Sâm nhíu mày: "Nam Nam đại ca, em có biết chúng ta đang chuẩn bị đi đâu không vậy?"
Châu Chấn Nam đáp rất đương nhiên: "Biết chứ, ra biển đúng không?"
Hạ Chi Quang lắc lắc người cậu: "Ra biển mà tại sao cậu lại bọc người như cái bánh chưng thế này vậy? Healthy lên bạn ơi, mặc giống bọn này không phải tốt hơn sao?"
"Mặc như tớ mới là healthy nha, mấy cậu như này là không biết giữ ấm cho bản thân đấy." Miệng thì nói vậy nhưng Châu Chấn Nam thầm nghĩ - Còn lâu đây mới mặc như vậy nhé, mặc như vậy để khoe mình không có múi hay gì.
"Ài, dù sao thì nhìn cậu mặc như này tớ cũng cụt hứng luôn á. Châu đại nhân, ngài có thể vì mấy tiểu nhân đây mà đi thay đồ được không?" Hạ Chi Quang đẩy đẩy Châu Chấn Nam về phía phòng cậu.
Châu Chấn Nam dùng chân chống xuống mặt đất, cực kì cương quyết: "Tớ - không - thay - đồ - đâu."
Trạch Tiêu Văn mỉm cười tà mị: "Vậy để anh thay đồ cho em nhé?"
"Tiểu Trạch, anh đang nói đùa đấy nhỉ?" Yên Hủ Gia mắt tràn đầy lạnh lẽo, cười một cái làm người ta sởn cả da gà.
Châu Chấn Nam nhìn quanh phòng, chỉ thấy một người từ nãy đến giờ chưa bảo cậu đi thay đồ: "Lạc Lạc, help!"
Hà Lạc Lạc đứng một góc im lặng tất nhiên không phải là không muốn tham gia vào cái hội thúc giục Châu Chấn Nam thay đồ, chỉ là cậu nãy giờ đang tưởng tượng ra viễn cảnh Nam Nam học trưởng chỉ mặc độc một chiếc quần bơi trên người sẽ là như thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ giống như một cục bông nhỏ trắng trẻo phát sáng, hơn nữa còn có cả cặp chân lúc nào cũng bị giấu kín kia nữa... Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy Châu Chấn Nam gọi tên mình, Hà Lạc Lạc theo phản xạ quay đầu nhìn, "Hả" một tiếng, đã thấy crush mình đang trong tình cảnh bị người ta lôi vào phòng lột đồ.
"Thả tớ ra hmu hmu không cởϊ áσ đâuu" Tiếng kêu thảm thiết vang ra. "Đu maaaa để lại cái quần cho tuii".
Châu Chấn Nam bất lực không thể phản kháng dưới thế lực tà ác, chỉ có thể bị lột sạch áo, yếu ớt tựa vào cửa. May mắn mấy người kia còn nhân tính, đóng cửa lại để cậu tự thay quần áo đi biển họa tiết cây dừa, nếu không thì đúng là khóc một dòng sông.
"Đấy, thế có phải mát hơn không." Hạ Chi Quang cười hì hì lôi kéo Châu Chấn Nam mặc ủ mày chau đi ra biển.
Đánh mắt nhìn ra bãi cát vàng, Châu Chấn Nam lại thấy đau đầu. Cậu nhìn thấy cái gì thế này!?
Hà Lạc Lạc với ...Diêu Sâm chơi trò xây lâu đài cát!!? 🏰
Đã vậy mỗi đứa còn xây một cái, tinh thần hăng say...
Châu Chấn Nam tựa vào Hạ Chi Quang cho bớt sang chấn tâm lý. Ai ngờ Hạ Chi Quang lưu loát đặt cậu ngồi xuống ghế dựa, rót một ly trà chanh rồi chạy đi đắp cát. Dường như ba tên kia có ám hiệu gì đấy với nhau, tinh thần chiến đấu lên hừng hực.
Châu Chấn Nam nhìn đời bằng nửa con mắt, vậy cậu ra đây để tắm nắng hả?
Bỗng một bàn tay vỗ lên vai cậu, là Trạch hội trưởng đẹp giai phong độ đeo kính râm đội mũ rơm đi dép lào cười nhếch mép. Châu Chấn Nam nghi ngờ nhìn anh, có một dự cảm chẳng lành.
Trạch Tiêu Văn thắm thiết nhìn Châu Chấn Nam, nói: "Cưng đi bơi thuyền với anh không?"
"Cái gì?" Tai mình dạo này nghễnh ngãng quá.
"À... Đi canoe với anh không, anh lái." Trạch Tiêu Văn nhe răng , không quên nửa kéo nửa dẫn Châu Chấn Nam ra chỗ canoe đậu. Nhìn con canoe có vẻ xịn, đẹp bóng loáng, cậu có hơi động tâm, cộng thêm Trạch Tiêu Văn lải nhải bên cạnh tai gì mà "Trời xanh mây trắng không đi canoe ngắm biển thì phí lắm", gì mà "Lướt trên biển mà như cưỡi gió, em sẽ được hóa thân thành một chú trim" :D??, còn gì nữa mà "Đôi ta sẽ chế ngự cơn sóng dữ, trở thành hải tặc ngầu nhất khám phá hòn đảo kim cương", càng ngày càng khó khống chế độ bổ não.
Thôi, đi một tí chắc không chết đâu... nhỉ?
Châu Chấn Nam một chân trèo lên canoe, mở miệng hỏi: "Tiểu Trạch, anh có chắc là anh lái được thứ đồ chơi này không đó?"
"Chậc chậc chậc, em khinh thường anh quá rồi, đến ô tô anh còn lái không được-- nhầm, đến ô tô anh còn lái được nữa cơ mà, dăm ba thứ như này nhằm nhò gì." Trạch Tiêu Văn cực kỳ tự tin nói.
"..." Châu Chấn Nam vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chắc chắn trò này không mất não như ba đứa kia đang đắp cát, cuối cùng quyết đoán trèo lên.
Trạch Tiêu Văn nhe răng cười: "Chuẩn bị chắc chắn chưa? Go!!"
"Éccc" Với tốc độ và tay lái của Trạch Tiêu Văn, Châu Chấn Nam cảm thấy mình đang dần biến thân thành cọng cỏ bay vô vọng trong gió biển.
Lượn vòng vèo một hồi, canoe của bọn họ đã chạy đến giữa biển, thật ra từ nãy đến giờ Châu Chấn Nam đều nhắm tịt mắt, một phần là do gió lùa xoa mắt đắng, một phần là do hơi run do bị ám ảnh vụ hồi nhỏ trượt chân ngã lộn cổ xuống nước suýt chết đuối. Nhưng dù sao thì cũng đã lượn đến tận đây rồi, Châu Chấn Nam quyết định mở hé mắt ra một chút, tai nạn kia qua lâu vậy rồi mà, chắc không sao nữa đâu.
Nếu tên họ Trạch ngồi cạnh cậu thấy khung cảnh này thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thì cậu chỉ thấy trời đất quay cuồng. Nhìn con tàu lao như điên, Châu Chấn Nam biểu thị mình sợ ngây người.
Sóng biển từng đợt đánh vào thân, canoe mấy lần loạng choạng sắp ngã tới nơi. Nhìn một hồi cậu bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một màn trước mắt dần mờ ảo, nhưng mà Trạch Tiêu Văn còn sung lắm. Con thuyền đột ngột rẽ hướng làm Châu Chấn Nam suýt ngã, theo quán tính liền bám chặt tay vào Trạch Tiêu Văn.
Trạch - tay lái siêu đẳng - Tiêu Văn vốn bừng bừng khí thế lượn một vòng, bỗng dưng bị một thứ gì đó ấm ấm nong nóng dán lên tay dán lên người, may mà không bị lú nên kịp thời nhận ra đó là Châu Chấn Nam, không đẩy cậu ra mà giữ nguyên vị trí của tay, mặt đỏ bừng. Nhưng Trạch Tiêu Văn lại quên mất một chuyện, anh đang rẽ lái canoe mà giữ nguyên tay rẽ với tốc độ bán mạng thì khác gì tự lao đầu xuống biển. Như đã nói, đến ô tô Trạch Tiêu Văn vẫn còn chưa lái được nên trong trường hợp này anh hiển nhiên không phản ứng kịp.
Thế là hai người bọn họ lao đầu xuống biển.
Trước khi chìm xuống, Châu Chấn Nam để lại cho Trạch Tiêu Văn một ánh mắt thấu hiểu như muốn nói "Đấy, tôi lại chẳng hiểu rõ anh quá mà"
Trạch Tiêu Văn may mắn cũng được coi là biết bơi, tự biết trình mình không đủ để cứu Châu Chấn Nam nên đung hết sức bình sinh để khoa chân múa tay, gào: "Cứu mạng!! Help me!! SOS!!!"
May mắn gần đó có đám người đang tụ tập. Một thanh niên nghe loáng thoáng tiếng kêu cứu, thầm nghĩ không ổn vội vàng bơi đến. Tốc độ của người này rất nhanh, mau chóng xác định được vị trí Châu Chấn Nam chìm nghỉm, lặn xuống kéo cậu lên.
Ba người ướt như chuột lột, bò lên được bờ để thở đã chuyện của 15 phút sau.
Thê thảm nhất bây giờ có lẽ là Châu Chấn Nam, uống vài ngụm nước biển, hít vài ngụm muối, nhìn thấy vài ngụm cá, mặt mũi tái nhợt trợn trắng mắt nhìn trời.
Đúng là không thể khiêu chiến với tự nhiên.
Diêu Sâm từ đằng xa hớt hải chạy tới, phía sau có thấp thoáng bóng dáng của mấy người nữa. Người thanh niên kia đã sơ cứu tạm thời cho Châu Chấn Nam và Trạch Tiêu Văn, hai người thoát khỏi nguy hiểm.
Người thanh niên hướng Diêu Sâm nói: "Mấy cậu là bạn của hai đứa khùm đin này hả, lần sau kêu chúng nó tham gia giao thông cẩn thận vào, ôm ấp nhau rồi ngã canoe thì còn ra thể thống gì nữa."
Yên Hủ Gia nhìn hắn, người này tóc nhuộm một màu xanh khói, môi dưới và tai có bấm khuyên, khuôn mặt cũng thuộc loại đẹp trai, cả người tỏa ra một loại khí chất cực kì badboiz, nhưng dù sao thì người này cũng vừa vác Châu Chấn Nam lên: "Cảm ơn anh."
Hà Lạc Lạc lắc lắc Châu Chấn Nam: "Nam Nam anh có sao không đấy? Có cảm thấy khó thở không? Cần em hô hấp nhân tạo cho không?"
Châu Chấn Nan mí mắt giật giật, ngừng giả chết, ý vị thâm sâu lườm Hà Lạc Lạc một cái.
Nhờ lườm Hà Lạc Lạc nên Châu Chấn Nam mới thấy đằng sau có vài người lạ mặt, trong đó một cô gái trẻ đi tới, nhìn Châu Chấn Nam và Trạch Tiêu Văn đang nằm bẹp dí, hỏi người thanh niên kia: "Dương Vũ, cậu lại đánh nhau à?"
"Đánh nhau cái cc." Thanh niên tên Dương Vũ trả lời, "Ông đây là vừa cứu người đấy."
Ba người lạ mặt gồm hai nữ một nam, tuổi còn trẻ, chừng 20 tuổi trở lên, diện mạo dễ nhìn là bạn của Dương Vũ, lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Vừa nãy bạn của họ bơi vụt đi, họ còn tưởng hắn nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp ấy chứ.
"Nơi này không thích hợp trò chuyện lắm, mọi người có thể về biệt thự của tôi rồi tiếp tục được không?" Trạch Tiêu Văn đứng dậy khỏi bãi cát, "Dù sao tôi cũng phải cảm tạ đàng hoàng."
Mấy người do dự một lúc rồi đồng ý.
Trước khu biệt thự có dãy ghế dài để nghỉ dưỡng, sau khi mọi người đều đã yên vị, bọn họ mới ngắm kĩ mấy người bạn đi cùng thanh niên badboiz kia. 2 cô gái tuy xinh đẹp khá phổ thông nhưng rất có khí chất. Một người có dáng vẻ của tiểu thư cao quý lãnh diễm, người còn lại thì giống như đàn chị ôn hòa. Chàng trai còn lại thì đẹp chẳng kém gì tên vừa cứu bọn cậu, có vẻ là một người rất hòa đồng, khóe mắt vành môi lúc nào cũng vương ý cười, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Có vẻ như mấy người phía bên kia cũng đang đánh giá bọn cậu, chị gái ôn hòa kia bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, hỏi: "Mấy cậu cho tôi hỏi một câu được không?"
"Ừm... Vâng?"
Mắt cô gái này như lóe sáng: "Mấy cậu có biết học viện âm nhạc Thanh Đảo không? Biết nhóm R4CE ( =))))))) ) không?"
Trạch Tiêu Văn làm vẻ mặt như không thể tin được, đáp: "Bọn em là R4CE đây."
"Ay zô biết ngay mà, tôi đã từng xem qua MV của nhóm các cậu rồi, do ở trong đó các cậu dùng tạo hình cổ trang nên tôi không dám khẳng định, giờ thì chắc chắn rồi ha ha."
Châu Chấn Nam vốn đang xụi lơ nghe thấy thế lập tức tỉnh táo, mắt nhỏ mở to, sáng rực.
Ố mài gót tôi nổi tiếng rồiii!
Cô gái dịu dàng khẽ cười mấy tiếng, nói: "Quên không giới thiệu, nhóm chúng tôi hôm nay mới đến đây chơi, cũng có biệt thự gần đây, là của cô nhóc này." Nói đoạn hướng về phía cô gái còn lại. "Tôi là Trình Nhu Nhu, còn đây là Lộ Giai Kì."
Lộ Giai Kì thoạt nhìn hơi lạnh lùng, mím môi chào bọn họ một tiếng.
"Tôi là Lưu Thiện An, bạn học của ba người này, sinh viên năm hai trường Bắc Ảnh, hân hạnh được làm quen." Lưu Thiện An đứng lên bắt tay với từng người, nở nụ cười thân thiện.
Dương Vũ vẫn mang vẻ mặt lưu manh, nhướn mày: "Yo, anh đây là Dương Vũ."
Châu Chấn Nam thầm nghĩ, chắc đây là phiên bản Diêu đại ca khi lớn lên quá, ngàn vạn lần đừng ngứa đòn như này nha đại ca.
Qua đi sự ngượng ngùng ban đầu, bầu không khí sau đó tốt hơn rất nhiều. Dương Vũ không ngờ bọn nhóc này thú vị đến vậy, nói chuyện rất dẻo miệng, tính tình phóng khoáng, ngoại hình còn đẹp mắt. Rất nhanh sau đó đã xưng huynh gọi đệ, đặc biệt là Hạ Chi Quang như lên cơn tăng động. Trước lạ sau quen iz real.
Ngồi ăn hoa quả tán dóc một hồi, Châu Chấn Nam cảm thấy mình đã được buff đầy máu trở lại.
Hết chương 29.
Lời tác giả: Yee năm 2020 sắp sửa trôi qua rồi, chúc các thiên thần của tôi vui vẻ hạnh phúc xinh gái tiền đầy túi nhaa~
Vèo cái đã được gần 30 chương rồi, cảm ơn các tình iu đã đồng hành cùng tui sương sương như TruyenWiki TruyenWiki TruyenWiki TruyenWiki TruyenWiki TruyenWikiTruyenWiki @Isquynhu và các bạn dễ thương khác không thể kể hết được nhưng tui vẫn luôn nhớ các bạn nhe :Đ đã tiếp động lực cho tui, để tui viết tiếp bộ chiện hơi chẻ chow này 🌝🌝 Tui sẽ cố hết sức hoàn thành bộ truyện dù có nhiều biến động xảy ra và chờ mong nó sẽ hoàn vào một ngày không xa ❤