Sau khi Hứa Tuấn Hùng bỏ đi, cả nhóm ngồi lại để tập luyện bổ sung thêm những kĩ thuật mà mình còn yếu.
Châu Chấn Nam muốn đi theo hướng nghệ sĩ toàn năng, hát, rap, nhảy, sáng tác đều phải biết, vậy nên càng vất vả hơn những người khác. Hơn nữa, hiện giờ cậu còn là nhóm trưởng một nhóm, phải nỗ lực thêm rất nhiều để không phụ sự kì vọng của mọi người.
Cuối cùng sau mấy tiếng đồng hồ, Hà Lạc Lạc không nhìn nổi Châu Chấn Nam luyện tập liên tục không ngơi nghỉ được nữa, đến gần lôi kéo cậu đi ăn cơm tối. Hạ Chi Quang đang thử tập vũ đạo Trung Hoa và Diêu Sâm đang tập rap gần đó thấy vậy liền đi cùng.
Ăn xong, ai về kí túc xá nấy.
Khi Diêu Sâm đang tắm, Châu Chấn Nam ngẩn ngơ nằm trên giường, trong đầu vẫn còn suy nghĩ tới câu nói cuối của Hứa Tuấn Hùng. Thật ra thì từ lúc vào trường tới nay Châu Chấn Nam vẫn luôn giả vờ cao lãnh để mọi người không coi cậu như trẻ con do khuôn mặt và chiều cao giống hồi còn học trường cũ nữa. Cả Tiểu học và Sơ trung cậu đi đâu cũng được chiếu cố, mọi việc đều bắt nguồn từ cái tên hàng xóm thích coi cậu là em trai khiến cho cả trường bị ám ảnh, đối xử với cậu y xì đúc. 10 năm ngồi trên ghế nhà trường, cậu chưa hề được bất cứ một lời tỏ tình nào, thậm chí ngay cả đàn em mới vào trường được vài tuần cũng có thể xoa xoa đầu cậu khen đáng yêu. Cho nên, khi tới học viện này, cậu mới quyết tâm xây dựng một hình tượng lạnh lùng, quý phái, ai dè lại bị tác dụng ngược như vậy. Thế là sau một hồi suy nghĩ, Châu Chấn Nam quyết định, mình phải sống thật với bản thân!!
Vậy nên sau đó, khi Diêu Sâm từ nhà tắm bước ra đã thấy một cảnh tượng lạ lùng, bạn cùng phòng của hắn đang tô tô trét trét thứ gì đó lên tay, vẻ mặt cực kì chăm chú, đằng trước còn có cả một mớ chai lọ đủ loại màu mè. Diêu Sâm bước tới gần rồi bất thình lình đặt tay lên vai cậu: "Hù, cậu đang làm gì thế?"
Châu Chấn Nam nhe răng cười tươi rói: "Sơn móng tay~"
Diêu Sâm làm vẻ mặt như bị doạ: "Sao hôm nay cậu có vẻ vui thế? Lúc tôi tắm có chuyện gì à?" Thường ngày Châu Chấn Nam tiết kiệm nụ cười lắm cơ mà? Hơn nữa người bình thường sau khi bị người khác chê bai xong thì phải ủ rũ, buồn bã mấy ngày mới phải chứ nhỉ?
Châu - không bình thường - Chấn Nam tiếp tục nhấc một lọ sơn móng tay màu đỏ khác lên, nói: "Tớ rất bình thường mà! Nhìn màu tớ phối nè, có phải nhìn tao nhã lắm không?"
Cả xưng hô cũng trở nên thân thiện hơn luôn?? Diêu Sâm cảm thấy hơi sợ, liệu có phải là bạn cùng phòng của hắn bị nhập rồi không? Hắn đưa tay sờ sờ trán Châu Chấn Nam, nhiệt độ vẫn vô cùng bình thường!!
Châu Chấn Nam đập tay Diêu Sâm một nhát: "Để yên tớ sơn nốt nào!"
Diêu Sâm cảm thấy càng ngày càng lạnh gáy. Mọi khi mà như thế, đảm bảo Châu Chấn Nam sẽ trợn ngược đôi mắt nhỏ lên mà trừng mà lườm, lại còn phán thêm 1 câu xanh rờn "Có mà cậu bị ấm đầu ấy!", thế mà bây giờ, cậu lại biến thành con người dẹo như này rồi!?? Thôi, bạn cùng phòng trở nên thân thiện như này cũng được.
"...Được rồi, đến lượt cậu tắm đấy. Xong tớ tặng cậu một món quà vô cùng đặc biệt, đảm bảo cậu sẽ rất thích." Diêu Sâm nói.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Châu Chấn Nam liền bị hai bàn tay từ đâu chui ra bịt kín mắt. Cậu hơi giật mình, suýt chút nữa quay người đạp bay cái người đằng sau ra nhưng chợt nhớ phòng chỉ có mỗi 2 người, kia chắc chắn là Diêu lưu manh chứ không còn ai vào đây nữa. Hơn nữa vừa nãy hình như hắn có nói là muốn cho cậu một bất ngờ, nhưng mà bất thình lình như này cũng đáng sợ quá rồi!
Châu Chấn Nam vốn sợ bóng tối, cậu nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Có thể cho tớ bám áo hay gì đó được không?"
Diêu Sâm không ngờ cậu lại nhát thế, đáp lại: "Được thôi, cứ nắm cổ tay tôi ấy. Mà cậu đi lên mấy bước đi, ở rất gần cậu rồi."
Châu Chấn Nam cực kì không thích cái cảm giác mờ mịt này, cẩn thẩn nhích chân từng centimet, làm Diêu Sâm đi đằng sau mấy lần liên tiếp va vào người cậu. Hắn hít hít mũi, thắc mắc hỏi: "Sao cậu tắm cùng loại sữa tắm với tôi mà người thơm thế?"
Châu Chấn Nam còn đang lò dò tìm đường, không để ý đáp: "Nói nhảm gì thế, mùi cơ thể của tớ đấy!"
Nghe thế, Diêu Sâm cúi đầu sát gáy Châu Chấn Nam, hít một hơi, ừm, đúng là có gì đó hoà trộn với mùi sữa tắm, vô cùng thơm tho dễ ngửi. Diêu Sâm không hề biết, động tác này của hắn, thật sự biếи ŧɦái cực kì.
Đang đi giữa bóng tối, đột nhiên bạn bị một sinh vật kì lạ sáp đến gần cổ và có cả tiếng hít thở bên tai, bạn sẽ làm thế nào? Đương nhiên là vả cho nó một cái rồi, hỏi linh tinh! Và Châu Chấn Nam làm y như thế, cậu đưa tay đẩy thật mạnh đầu Diêu Sâm ra: "Làm trò gì vậy? Thấy người ta dễ tính là đi sàm sỡ con nhà lành à!!"
Diêu Sâm cực kì tổn thương nói: "Đâu có, tôi chỉ kiểm chứng xem có thật sự là mùi trên người cậu hay không thôi mà."
Phát đẩy của Châu Chấn Nam triệt để đẩy cả người Diêu Sâm đi, hai cái tay đang che mặt cậu cũng bị tuột mất. Thế nên cuối cùng Châu Chấn Nam cũng thấy được cái thứ mà Diêu đại ca cứ thần thần bí bí mãi không cho cậu biết là thứ gì. Đó là một vật hình hộp chữ nhật được che bởi một chiếc khăn trắng toát. Cậu bước nhanh tới, Diêu Sâm giơ tay bất lực: "Cậu cậu cậu... Từ từ xem nào, để tôi mở ra!"
Rất tiếc, Châu Chấn Nam tay nhanh hơn não đã lột luôn tấm vải ra. Thứ bị bao phủ hoá ra là một chiếc lồng chứa hai cục lông nhỏ đang cuộn tròn lại ngủ cùng nhau, cậu che miệng cảm thán: "Oaaa, hai con "chuột" dễ thương quá~~"
Diêu Sâm cũng chạy tới nơi, đỡ trán nói: "Dễ thương thật đấy, nhưng chúng nó là chồn hàng thật giá thật Châu thiếu gia ạ."
"Ò~ Ra là thế! Tớ cũng định nói vậy đấy, chứ làm gì có con chuột to như này đâu."
Động tĩnh vừa rồi hơi lớn khiến cho 2 chú chồn tỉnh giấc, mắt to trừng mắt nhỏ với Châu Chấn Nam. Giờ cậu mới nhìn rõ 2 cục lông này, cục màu đen tuyền đuôi điểm trắng có vẻ khá là tăng động, vừa tỉnh dậy đã lăn lộn mấy vòng, còn suýt nữa lao vào thành lồng. Còn cục màu trắng muốt như sữa, đuôi điểm lông đen thì cực kì điềm tĩnh, mắt mở trân trân nhưng mặt vẫn hướng về phía trần nhà, bốn chân đều mở rộng, rất có phong thái của đại gia.
Thấy Châu Chấn Nam mắt lóng lánh cực kì hâm mộ quay về phía mình, Diêu Sâm tự hào: "Hai con chồn này là do bác tôi gửi cho hôm qua đấy, đã được 6 tháng tuổi rồi. Nhưng mà có vẻ một mình tôi nuôi không xuể nên quyết định cho cậu một con. Thích không? Chọn một đứa đi."
Châu Chấn Nam gật đầu lia lịa, hoàn toàn quên mất con người này vừa làm gì, hớn hở chỉ tay về phía cục lông màu trắng: "Con này đi! Hết sức tao nhã, hợp với tớ cực!"
Diêu Sâm: "Ờ... Tao nhã ghê..." Giống như nằm chết trôi thì có.
Ngồi chọc chọc vuốt vuốt lông một hồi, Châu Chấn Nam yêu thích không rời tay khỏi bé chồn vừa được tặng, trong đầu chợt bật ra một câu hỏi: Chẳng nhẽ hai con này ở cùng một lồng hả?
Nghe được lời thắc mắc, Diêu Sâm đáp một cách đương nhiên: "Ừ, hai con này đều là đực, không sao đâu."
"... Thế cũng hơi bất tiện. Tớ muốn nó có không gian riêng để chăm sóc cơ. Hay là cuối tuần cậu đi mua lồng mới với tớ đi!"
Trầm tư một lúc, như nghĩ ra một chuyện gì rất hay ho, Diêu Sâm cười cười một cách cực kì lưu manh: "Được thôi. Mà chắc cậu không biết, thật ra tôi lớn hơn cậu một tuổi đó, gọi là "anh" nghe thử nào, Nam Nam~"
Châu Chấn Nam nổi hết cả da gà, lần đầu tiên cậu thấy cái từ "Nam Nam" có thể phát âm đáng sợ như vậy.
"Lớn hơn 1 tuổi? Cậu bị đúp à?" Nói năng vô cùng cục súc.
Diêu Sâm cốc đầu cậu một cái, bất lực nói: "Đúp gì mà đúp, tôi chỉ đi học muộn một năm thôi. Thế này đi, cậu đã dám nuôi chồn riêng thì có dám cá cược với tôi không? Một tháng sau, thi xem con của ai béo tốt hơn thì sẽ thắng! Nếu cậu thua thì phải gọi tôi là "anh", còn tôi mà thua, cậu muốn tôi làm gì cũng được!"
Châu Chấn Nam thấy như vậy cũng hay, máu chơi lớn nổi lên, đồng ý ngay lập tức: "Được, không được nuốt lời nha!!" Trong đầu cậu hiện ra 7749 trò khiến Diêu Sâm phải rơi nước mắt, quỳ xuống cầu xin cậu đây há há há.
Nhìn vẻ mặt háo hức đáng yêu nhưng không được tốt lành gì cho lắm của Châu Chấn Nam, Diêu Sâm cười thầm. Bác của hắn trước nay hay đi đây đi đó nên gửi về khá là nhiều loài động vật, cái gì Diêu Sâm cũng từng nuôi qua rồi, có rất nhiều kinh nghiệm với chuyện này. Phen này Châu Chấn Nam chỉ có nước xưng em dài dài thôi.
Diêu Sâm giả bộ trấn định nói: "Trước tiên chúng ta phải đặt tên cho hai đứa chúng nó trước đã."
Châu Chấn Nam xua xua tay: "Không cần đặt tên gì hoa mĩ quá đâu, cứ gọi là Trắng với Đen là được rồi, đỡ mất công nghĩ."
Diêu Sâm vẻ mặt bất lực: "Đừng có qua loa như thế chứ, tương lai cậu còn phải nuôi nó dài dài đấy."
Nghĩ nghĩ một chút, Châu Chấn Nam nói: "Vậy gọi là Hakuna và Matata được không? Ghép lại với nhau là thành một cụm từ có nghĩa là "No problem", rất hay đấy chứ!"
"Cũng được, vậy con màu đen là Hakuna, con màu trắng là Matata nha."
"Ok!"
Hakuna Matata - Không có vấn đề gì cả, cũng chính là một thông điệp rằng "Không có gì phải lo lắng, hãy tận hưởng cuộc sống". Châu Chấn Nam cũng không nhớ cậu từng đọc hay xem nó ở đâu, hiện tại thấy hai chú chồn này, bỗng nhiên cảm thấy 2 đứa nó thật sự đang sống ở một cuộc sống không muộn phiền, lo lắng. Cậu đặt cái tên này vừa giống như đang miêu tả chúng, cũng vừa giống như đang nhắc nhở mình phải giảm bớt sầu lo trong cuộc sống đi, để có thể quan tâm và trân trọng những gì mình có.
Hết chương 14.