Giáng sinh là dịp mọi người sẽ tụ họp với nhau để phát cơm tró ở ngoài đường.
Hôm nay trời lạnh vãi ra như cậu vẫn phải ra khỏi chiếc nệm yêu dấu của mình mà đi đến đề thờ nơi đã được hẹn trước.
Mới lù ra khỏi cửa đã thấy hai hot boy đến rước đi rồi. Mà đi bộ nha má, đụ mẹ tưởng được siêu xe ai ngờ đi bộ, tao nhớ mày giàu lắm mà Kokonoi.
.
Đứng trước cửa đền thờ, Takemichi hơi khựng lại, niệm ai di đà lạc rồi lạy bốn hướng tám phía cầu mong cho hôm nay cậu đừng bị bón hành cho tới biến dạng, rồi mở cửa bước vào.
" Đến rồi sao?? " Taiju ngồi trên ghế nhìn vào phía trước không quay lại mà nói.
" Không cầu 'Amen' nữa hả?? " Cậu rất bình tỉnh hỏi ngược lại anh rồi đi tới chiếc ghế cùng hàng đối diện mà ngồi.
" Có phải mày đến đây vì chuyện của Hakkai và Yuzuha không?? " Taiju nhẹ nhàng nói.
" Ai biết, chắc là nghiệp duyên " Cậu thẩn thờ ngửa người ra phía sau mà nói nói.
" Tao có phải là người anh tốt không? "
" Không! Mà là thằng anh tồi mới đúng! " Mặt thẩn thờ lấy một thứ gì trong túi áo mà nói.
" ..."
" Tốt nhất là hãy đem sự dịu dàng này mà nói chuyện lại với em mình đi, coi thử chúng sợ gì từ mày. Sợ mày hay là bạo lực của mày " Cậu lấy một lon bia đưa qua cho Taiju rồi nói.
Taiju vô thức cầm lấy rồi mở ra uống
" Một ý kiến không tồi. Và cảm ơn " Taiju qua nhìn cậu thì đứng hình tại chỗ.
Trong lúc đợi Taiju suy nghĩ cậu đã ngồi thẳng xuống sàn nhà lấy một bịch nilon có mồi nhắm và vài lon bia bày ra để uống.
" Này mày chưa đủ tuổi đâu!!" Taiju thấy vậy liền ngăn cậu lại
" Kkkk mày đã uống rồi nên bây giờ là đồng loại với tao " Takemichi chỉ vào cái lon bia được Taiju để lên ghê mà vui vẻ nói.
Taiju bất lực cười khổ một cái rồi cũng ngồi bẹp xuống và bắt đầu uống bia với cậu.
Cứ như thế mà họ uống với nhau tới vài tiếng chủ yếu là tám chứ uống gì, có 6 lôn bia uống tới mấy tiếng chắc cũng phải cả thùng đấy.
Kokonoi và Inui có hơi lo lắng, cứ ngó nghe trộm như chỉ nghe được tiếng cười lớn của Taiju rồi không nghe gì hết. Nói thiệt hai người đó tò mò lắm như không được trái ý Boss.
Trong lúc đang cố gắng nghe trôm qua một cái cửa thì có ai đó khiều khiều mình, Kokonoi bực mình quay qua quát vào mặt tên đáng ghét ấy.
" Thằng khứa này không thấy tao đang nghe lén hả! "
" Vậy hả ?"
" Mikey??? " Chưa kịp ú ớ cái gì thì Kokonoi bị Draken đấm một cái ngay giữa mặt mà té xuống. Ngơ ngác quay qua nhìn Inui thì thấy cậu ta còn thảm hơn mình nữa. Đang bị hội đồng bởi vài con người Baji, Chifuyu, Smiley và Kazutora.
Còn phía xa xa lạ người của Hắc Long đang được bị mấy thằng viên cản cốt Touman đánh cho lên bờ xuống ruộng. Tại anh tập trung nghe lén quá nên không chú ý, xin lỗi, xin lỗi.
" Takemicchi ở trong đó vào thôi " Mikey hô to rồi quay lại cánh cửa nhà thờ.
Như chưa đụng tay vào cánh cửa nó được mở ra từ hướng khác mà lộ rõ người bên trong.
Taiju lúc nãy nghe tiếng ồn liền ngồi dậy ra xem, nhìn 100 người mà hắn đào tạo đang nằm dài trên tuyết mà nhíu mày.
" Ui trời đến sớm thế " Cậu bước ra khi thấy Taiju mở cửa xong cái đơ là biết có chuyện rồi.
" Takemicchi mày đây rồi" Mikey vui vẻ bay tới cậu, như cậu thì cố tình né tránh làm Mikey té sấp mặt xuống đất.
" Vậy né " Cậu vỗ vai Taiju như người anh em rồi bước xuống chỗ Kisaki mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Nhìn một hồi rồi cậu vớ lấy cái mắt kính của Kisaki đeo lên đầu rồi bỏ đi, đi được vài bước thì quay lại.
" Giáng vui vẻ " Cậu cười tươi rói nói to.
Xong câu nói cậu té xỉu vì say làm mọi người lo lắng chạy lại. Taiju thì biết nguyên nhân đấy nên đã cầm tay thằng em và hai thằng đệ bỏ chạy trước khi mọi chuyện quá tệ.
Miệng cậu lẩm bẩm vì say " Cho thêm lôn nữa đi "
Khi nghe xong câu đó đám Touman đen mặt quay lại cửa nhà thờ mà không thấy Taiju đâu nhìn lại phía đường lớn thì thấy hắn ta đang xách 3 đứa nào đó bỏ chạy
Trong lúc đám Mikey đang bận nhìn Taiju thì Hanma và Kisaki đã nhanh tay bế cậu chạy thẳng vào nhà cậu rồi khóa cửa lại.
Nhận thấy sợ mất tích của cậu, Hanma, và Kisaki, cả đám tức tốc lên xe phóng ga chạy khắp Tokyo tìm cậu mà éo ngờ rằng cậu đang ở nhà ngủ ngon lành trong lòng hai mỹ nhân đâu, thế là đám Touman chạy đi kiếm cậu một đêm. Mà vẫn không nhớ đến sự tồn tại của ngồi nhà thân thương của cậu mà chạy qua không biết bao nhiêu lần.
____________________________________
Ngồi nhà : Má chúng mày phá thân thể tao cho đã rồi không nhớ. Đúng là lũ không tình người.