AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai??

Chương 63: Sinh tử 3




Trợn tròn mắt khi em nhìn vào tấm ảnh, khóe mắt lại bắt đầu không tự chủ mà rơi lệ.

Người phụ nữ vừa bưng ly nước lên cho em thì cũng hoảng hốt cả lên vì sao em lại khóc.

Chợt nhìn vào thứ em đang cầm trên tay.

-" Này, cháu sao lại khóc khi thấy tấm ảnh đó vậy " Cô lên tiếng

Em ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn cô ấy.

Sự thật là trong tấm ảnh là viễn cảnh lúc cả Thiên Trúc bị 1 chiếc xe bán tải tông phải, những mảnh vỡ và những vệt máu loang lỗ khắp nơi, là tấm hình chụp lại vụ tai nạn của người em yêu.

Hơn cả trên bàn toàn bộ đều là những bức ảnh về vụ tai nạn đó.

-" Ư.. Hức.. Cái này sao cô lại có được "" Em giơ tấm hình lên cho cô ấy xem.

-" Đó chỉ là những tấm ảnh của vụ tai nạn của chồng khi ông ta say sỉn mà dám lái xe ra đường thôi , chồng cô cũng mất trong vụ tai nạn đó" Cô nhẹ nhàng đi lại đặt ly nước lên bàn.

Vậy theo suy nghĩ của em là đúng, chồng của người phụ nữ này là người đã tông xe vào xe của bọn em trước đó,là người làm trực tiếp cho cái chết của người em yêu.

Vẫn đôi mắt màu biển đó nhưng không còn những vệt sáng nữa, giương đôi mắt u buồn lên nhìn cô ấy.

-" Vậy cô biết tai nản do chồng cô gây ra nó đã kéo theo những gì không " Takemichi.

-" Cô chỉ biết là lúc đó chiếc xe có ban phải vào 1 chiếc xe hơi khác thôi, còn thiệt hại thì cô cũng không rõ, tại lúc đó chồng cô đang nguy kịch. "

-" Không rõ thiệt hại? " Ánh mắt trợn ngược lên nhìn cô ấy, rõ ràng là cả 7 người quan trọng của em chết lại bảo không rõ thiệt hại, họ bị mù à.

-" Vậy để cháu nói nhé, chồng cô ấy, ông ta là người đã tông xe vào xe của cháu và người yêu ấy, chồng cô ông là người đã cướp đi mạng sống của người yêu cháu ấy " Em nói mà hét toáng cả lên, nước mắt cũng thấm đẫm cả khuôn mặt.

Người phụ nữ nghe mà không dám tin vào tai của mình, chồng cô đã gây ra chuyện to như này sao, vậy những ngôi mộ mà thằng bé này ngồi ở nghĩa trang hồi nãy là người yêu của nó sao. Nó quá kinh khủng, lỗi lầm to lớn này làm sao trả được đây.

-" Cháu xin lỗi vì đã vô lễ, chào cô cháu về " Em đứng dậy mà bước chân nhanh ra khỏi ngôi nhà này, nếu ở lại thì không biết em sẽ làm gì nữa.

Em đi nhanh chóng làm người phụ nữ kia cũng chẳng kịp mở lời. Cũng thật khó mở lời khi mất mát lớn như vậy mà phải 1 mình chịu đựng, cảm giác đó rất đau, còn đau hơn gấp trăm lần lúc cô mất đi chồng mình nữa. Phải bù đắp như nào mới cho phải phép đây.

Em nhanh chóng bước đi về nhà. Vào nhà thì chạy vội lên phòng mà đóng sầm cả cửa lại.

Mẹ em cũng chẳng phải mù mà không thấy em đang khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lắm con trai bà khóc nữa vậy chứ.

Bản năng của 1 người mẹ bà nhanh chóng đi lên phòng em mà lên tiếng.

-" Này, Takemichi con bị sao đấy, làm sao mà đi đưa đồ dùm mẹ rồi về lại khóc " Bà đứng ngoài cửa nói vọng vào.

-" Con không sao " Em nói giọng mũi với mẹ.

-" Không sao cái gì thằng ôn con kia, không sao mà mày khóc à " Bà cũng bất lực vì cái tính này của con trai mình, cái tính ương bướng này cũng từ ba nó mà ra.

-" Vậy làm gì làm đi rồi xuống ăn tối đó " Nói rồi bà cũng đi xuống lại nhà bếp để em lại trên phòng.

Bên trong phòng em đang đấu tranh tâm lý nặng, 1 bên là con gái của người đó có thể cho em nói chuyện gián tiếp với người yêu.

Còn 1 bên chồng người đó lại là người làm chết người yêu em.

Thật khó giải quyết mà, vừa vui không bao lâu lại khóc.

-" Nó lại khóc rồi kìa " Hanma đang ngồi chiễm chệ trên bàn học của em mà lên tiếng.

-" Đã bảo là đừng buồn nữa rồi mà " Kokonoi

-" Nhìn em ấy khóc tao sót " Ran

-" Chắc mình anh sót " Rindou

Izana gã không nói gì mà chỉ ôm em thôi, biết mặc dù ôn không được nhưng vẫn muốn ôm, gã muốn làm gì đó để em cảm nhận được hơi ấm của mình.

-" Boss lại làm chuyện vô nghĩa rồi " Kakuchou

-" Không vô nghĩa đâu, có thể Michi nó sẽ cảm nhận được 1 chút gì đó " Kisaki

Cả đám bóng ma đang vất vưỡng trong phòng của em, bàn luận kế sách để  bớt buồn, mà mẹ nó là linh hồn thì làm sao chạm vào em được.

Em ngồi suy nghĩ 1 lúc thì cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Em muốn trong cơn mơ có thể gặp lại họ.

____________

End chap 63 .

Mấy chap gần đây hơi nhạt phải không mấy cô. Chắc tui phải sửa lại kịch bản truyện rồi.

Vs lại kiểu chữ tui ghi lời lẽ thô nên mấy cô bỏ qua dùm