AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai??

Chương 59: Gặp lại




Nhắm đôi mắt lại em hi vọng có thể gặp được họ trong giấc mơ của mình, dù chỉ 1 chút cũng được.

Đúng như ý nguyện của em, trong mơ em đã gặp họ.

Họ đã mắng em vì sao không lo lắng cho bản thân. Em mỉm cười vui vẻ khi gặp được họ, nhưng cảnh đó chỉ xảy ra trong phút chốc, bất ngờ những vệt máu đỏ tươi từ từ lăn dài xuống mặt họ, máu me nhuốm đỏ cả 1 vùng, họ gục tại chỗ, chung quanh còn lại chỉ là 1 vũng đầm máu thịt nát tươm tanh tưởi.

Em hoảng loạn mà hét toáng lên, bất ngờ bật dậy, thì ra vẫn là mơ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh tú của em, nhìn thì hình bây giờ đã gần tối luôn rồi.

Ở dưới nhà mẹ em nghe tiếng kêu thất thanh của em mà chạy dồn dập lên phòng em.

-" Sao vậy con trai, có chuyện gì à " Giọng bà hốt hoảng đứng ngoài cửa phòng em mà nói vọng vào.

Em chợt bừng tỉnh mà vội dùng tay xua đi nước mắt, cố gắng giữ giọng lại để nói .

-" Con không sao, mẹ đừng lo " Michi.

-" Được rồi, không sao thì tốt.. Làm gì thì làm nhanh đi rồi xuống ăn cơm tối " Bà nói rồi thì cũng đi lại xuống phòng khách nhà dưới.

Em nghe tiếng bước chân của mẹ đi rồi thì mới kịp thở hắt 1 hơi ra.

Em bỏ cả 1 ngày chỉ dùng để ngủ, lãng phí thật, chợt cười xòa rồi cũng vào nhà WC để tắm rửa rồi còn ra ăn cơm tối nữa, cả 1 ngày em chưa ăn gì rồi.

Mặc vội cái bang phục nhàu nát kia vào, em chạy nhanh xuống nhà dưới.

Vừa xuống thì em vào ngay bàn ăn luôn.

-" Mày lại mặc cái áo đó nữa à con, sao không giặc đi rồi hẵng mặc " Mẹ em nhìn cái áo bang phục mà lên tiếng.

-" Cái này không được giặc đâu mẹ " Em gắp vội vài đũa cơm cho vào miệng, né tránh việc mẹ mình muốn giặc cái áo này.

Không phải vì em ở dơ mà em không nỡ giặc nó đi, vì trên cái áo đó nó còn lưu lại 1 chút gì đó mùi của họ nên em không thể giặc.

Bà Hanagaki cũng lắc đầu ngao ngán về em, nói chẳng bao giờ thằng con này nghe lời bà cả.

-" Con ăn xong rồi, con đi đây " Em đặt cái bát cơm trống rỗng  xuống bàn, đẩy ghế ra định đi

-" Mày lại vào nghĩa trang à con, sao sáng mày không đi mà tối lại đi, coi chừng nguy hiểm nghe chưa "

-" Đi buổi sáng có khi còn nguy hiểm hơn đó mẹ " Em cười cười nhìn mẹ mình, em nói cũng có sai đâu, lỡ như em đi thăm người yêu vào buổi sáng có khi em sẽ lại bị bắt giam nữa thì khổ.

Em nói xong thì cũng nhanh chân phóng ra khỏi nhà, đi lại con xe môtô của Ran và Rindou để lại, trèo lên chiếc xe rồi phóng thẳng đến 1  cửa hàng nhỏ mua 1 chút đồ.

Đi thăm người yêu thì cũng nên mua chút gì đó để nhâm nhi chứ nhỉ, em còn mua cả thuốc lá nữa.

Giằng co, nói dối đủ thứ lắm em mới thuyết phục được bà chủ quán bán cho em 1 bao thuốc đó, chán chết.

Mua xong thì cũng nhanh chân lên xe rồi phóng vào nghĩa trang.

Đặt chân ngồi trước 7 ngôi mộ, tiếng nói trong trẻo của em cất lên.

-" Em đến rồi này "

Đặt 1 túi đồ xuống mặt đất, em cũng ngồi phịch xuống đất luôn.

-" Ngày nào em cũng đến các anh có thấy nhàm chán không nhỉ "

-" Chắc không đâu ha, các anh nói yêu em lắm mà "

-" À, hôm nay em nói dối bà chủ tiệm bán hàng bán thuốc lá cho em đó " Em nói câu đó lên trên mặt hiện lên tia tự hào.

-" Em hút thuốc chắc các anh không giận đâu nhỉ"

Em mở bao thuốc lá ra rút vội 1 điếu và châm mồi lửa vào, rít mạnh 1 hơi.

-" Hah... Khụ.. Khụ.. Cay quá " Em sặc mùi khói ho mạnh vài hơi, chắc em có hơi hấp tấp rồi, lần đầu em hút thuốc mà, thiếu niên 16 tuổi lần đầu hút thuốc.

-" Các anh đang cười em đó à, đừng xấu tính như vậy chứ "

Em nhìn vào những bia mộ mà cười nhẹ lên, có nói bao nhiêu thì cũng chẳng có ai đáp lại lời em cả.

-" Ở đây lạnh quá, các anh có lạnh không nhỉ " Em xua xua tay vào 2 cánh vai mà kêu lên.

Bất chợt 1 cơn gió lùa mạnh vào người em, nhưng cơn gió nó không lạnh, nó có gì đó rất ấm áp mà bao vây lấy em, như thể họ đang ở ngay cạnh em ôm lấy em vậy.

Em hơi bất ngờ trước cơn gió lùa vào người mình, em biết họ vẫn còn ở bên em mà.

-" Cảm ơn các anh nhiều "

-" Hôm nay em về sớm nhé, tại em sợ mẹ lo, yên tâm mai em sẽ thâu đếm với các anh "

Em phủi mông đứng dậy, bước chân ra khỏi nghĩa trang.

Bây giờ vẫn còn sớm, tầm 12h giờ gì đó, sớm với mình em thôi.

Phóng con xe hết tốc lực đi vào trung tâm thành phố, em muốn tìm lại 1 chút kí ức lúc trước còn ở với họ.

Dựng con xe ở 1 nơi kín đáo rồi bước chân nhanh nhẹn đi nhanh trên nền tuyết phủ lớp mỏng.

Chưa gì đã tới mùa đông rồi, trời lạnh quá, em xua xua đôi bàn tay vào nhau thổi phù phù.

Nhìn vào 1 quán mì ramen ở lễ đường, không nhanh chậm và bước vào quán, trời lạnh mà được ăn đồ nóng thì khỏi phải bàn.

Em kêu 1 tô ramen full topping, tô mì được đưa ra trước mặt, em háo hức gắp 1 đũa tô cho vào miệng.

Cảm giác sướng không tả nỗi.

Khi ăn được vài đũa mì thì em lại nghe được 1 vài giọng nói quen thuộc.

-" Ken-chin ăn Ramen đi, đói rồi "...

-" Đêm hôm ăn làm gì, về nhanh đi " ..

-" Mikey nó muốn ăn thì cứ để nó ăn " ...

Em trợn tròn mắt, lén quay mặt ra sau nhìn rồi lại thụt mặt lại, giờ làm sao đây, cái không muốn gặp nhất hiện tại đang ở rất gần, em còn đang mặc bang phục của Thiên Trúc nữa chứ, kiểu gì cũng bị lộ .

Cơn sợ hãi bắt đầu dâng cao, em vội trả tiền rồi lén lút cuối mặt xuống đất đi ngang qua họ.

-" Trời ơi, xin đừng nhìn toii dùm " Nội tâm em gào thét dữ dội, cơn run rẩy bám lấy tấm thân khi đi ngang qua họ, như 1 phản xạ mà chạy nhanh đi.

-" Ahh " .. Đijme  nó chứ còn bị vấp té nữa chứ, lần này thì lại toang rồi.

_________________

End chap 59 . Ehe các cô muốn chap sau cô H không :))

Nếu mấy cô đọc truyện của tui thì cũng biết tui viết H như nào mà ha 😳😳