[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 92: Đàm phán.




Vội chạy đến bên chỗ của đám Akkun đang lấp ló hóng chuyện, Takemichi buồn bực mà vỗ vào vai mỗi người mỗi cái.

"Tại sao bọn mày không đến rủ tao ? Tình nghĩa chúng mình chỉ thế thôi phải không hả ?"

Bị Takemichi trách cứ thế nhưng Akkun chỉ có thể câm nín.

Hắn còn có thể nói gì ? Nói là vừa bước đến thì đã chứng Sanzu một thân trần truồng đi ra mở cửa sao ?

Nói là bị Sanzu chỉ dùng ánh mắt cũng đã có thể đuổi bọn họ về hết sao ?

Không chỉ một mình Akkun mà ngay cả ba người còn lại cũng vậy, ánh mắt của Sanzu lúc đó rất đáng sợ, bọn họ cho dù cảm thấy phi lí thì cũng chỉ dám nhẹ nhàng di giá rời đi mà không hề phàn nàn lại bất cứ điều gì...

Giả vờ đánh trống lãng sang một bên, Makoto hiếu kì mà kéo tay cậu lại:"Takemichi, thật sự muốn mặc như thế này để lôi kéo đám đông chú ý về mình sao ?"

Lôi kéo đám đông chú ý ?

Takemichi nhíu mày, cậu đâu có muốn như vậy...

Theo cánh tay của Makoto đang chỉ về một cái gương lớn phía đối diện, Takemichi lập tức sáng tỏ mà "À!" một tiếng.

Không buồn đáp lại câu nào, Takemichi phất tay một cái thì cấp tốc chạy vào phòng thay đồ để thay lại chiếc áo nguyên thuỷ của mình.

Ở bên ngoài, Takuya là người có gu ăn mặc đơn giản nhất nên đã sớm chọn cho bản thân một bộ vừa ý, nhìn Takemichi đã rời đi, Takuya tỏ vẻ:"Tao muốn đi vệ sinh một chút!"

"Ừ! Bọn tao ở đây đợi." Makoto đáp lại.

"Ok!"

Thay lại chiếc áo phông xong mới khiến Takemichi phần nào cảm thấy thoải mái, xoay xoay cổ để liếc nhẹ bên đám người kia, thế nhưng hình như bọn họ đã sớm tản ra mà đi lựa chọn trang phục cho riêng mình, chính là không còn ai để ý đến ai nữa.

Vậy cũng tốt, Takemichi rất nhanh khôi phục lại điệu bộ năng nổ ban đầu, ngước nhìn không thấy bóng dáng Takuya đâu, Takemichi kinh ngạc.

"Này, người đâu rồi ?"

"Đi vệ sinh rồi."

Người ở đây tất nhiên là nói Takuya, chỉ vì y là đứa duy nhất không có mặt ở nơi này.

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Takemichi nghĩ đến bản thân cũng muốn đi rửa mặt nên quay đầu hỏi Kazushi phòng vệ sinh ở đâu.

Nhận được thông tin, Takemichi sau đó liền ly khai đám người bọn họ.

Nhanh chân đi đến phòng vệ sinh ở đối diện, Takemichi còn chưa kịp định hình thì đã nghe giọng nói rất quen thuộc của một người vang lên ở phía sau góc khuất cầu thang.

Đây là nơi tiếp nối với phòng vệ sinh, nếu muốn đi vào thì bắt buộc phải bước qua nơi này.

Takemichi kinh ngạc, giọng nói vừa rồi là của Takuya.

Thế nhưng cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy ?

Tính hiếu kì khiến Takemichi không tự chủ được mà nép lưng ở sau bức tường để nghe lén, mắt lấp ló nhìn vào bên trong, quả nhiên là có đến 3 gương mặt hoàn toàn lạ lẫm đối với cậu, duy chỉ có Takuya là quen thuộc nhất thì lại đang dùng ánh mắt khó chịu để nhìn bọn họ.

Một tên trong số đó khi nhìn thấy dáng vẻ này thì không nhịn được mà đưa tay bóp má y kéo ngược lên trên:"Tên chạy chân cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn tao ? Mày chán sống rồi!"

"Bọn mày muốn gì ?"

Cam chịu bị tên cầm đầu đối xử vô lễ, Takemichi trầm mặc mà nhìn vào cánh tay đang siết chặt của Takuya, tưởng chừng như máu cũng sắp ứa ra gì móng tay của y.

Tay bấu nhẹ vào phía mạng tường, con tim mách bảo cậu bây giờ nên xông ra, nhưng lí trí lại nói nếu bây giờ cậu xông ra thì bí mật mà Takuya giấu kín bấy lâu nay sẽ trở thành điều tối kị, y sẽ không bao giờ chủ động nói cho cậu, cũng như muốn cậu biết.

Nhịn một chút nữa, nếu bọn họ dám động thủ thì cậu sẽ xông lên.

"Muốn gì ?" Tên thứ hai đứng bên trái lên tiếng:"Năm đó mày tự động nghỉ học làm bọn tao mất một thằng sai vặt, nhưng mà như vậy cũng tốt, từ trước đến nay thành tích của mày là cao nhất, nếu không phải vì sự nghèo nàn cùng thấp hèn này ưu ái thì mày cũng đâu lên được chức lớp trưởng."

"Thế nào? Cảm thấy nhục nhã ? Cũng đúng thôi, vì muốn chiều lòng cô giáo mà sẵn lòng làm thằng chạy chân cho bọn tao, nhưng mà một người thấp họng nhỏ bé như mày thì làm được gì ? Chỉ thiếu điều là lên giường với cô-"

Lời nói khó nghe phía sau đã bị chặn lại bởi nắm đấm của Takuya.

Xúc phạm y thì được, nhưng thời học đại học người duy nhất đối xử tốt với y là cô, cô như là mẹ, gã không có quyền xúc phạm.

Một bên má của tên thứ ba bị đánh cho lệch cả hàm, rõ ràng sức lực của Takuya không hề nhỏ.

Đều là vì cam chịu mà thành sao...

"Khốn kiếp!" Thằng bị đánh tức giận mà nhổ một bãi nước bọt toàn là máu xuống đất. Gã cay nghiệt mà phóng ánh mắt nhìn Takuya.

Thằng khốn này vậy mà dám đánh người.

Hai tên còn lại cũng bởi vì Takuya phản kháng mà bất ngờ nên không có động thái gì, thế nhưng sau đó khi nghe thấy giọng của tên cầm đầu mà khôi phục tinh thần, đem phần cổ áo của y nắm lên, tên thứ ba gầm gừ:"Tốt lắm, đã bắt đầu biết vươn mình rồi phải không ? Để xem hôm nay mày như thế nào rời khỏi nơi này."

Vừa dứt lời xong thì gã ta liền đưa chân lên mà đá vào bụng của Takuya một cái, lực đạo mạnh mẽ đến khó tin, một cú này thôi cũng đủ khiến Takuya đau đớn mà khuỵ gối xuống.

Cảm giác đau đớn lan toả khắp cơ thể, Takuya cả người rụng rời mà quỳ xuống, ngay cả miệng cũng phải há hốc ra để thở.

Cười nhẹ một cái, Takuya nhắm mắt, y tự biết bản thân không có khả năng đánh lại, vậy thì chỉ còn biết hưởng thụ thôi.

Chỉ mong đám người Akkun không đến, đừng nhìn thấy dáng vẻ thấp hèn này của y, nhất là Takemichi, cậu là ánh sáng của y, y tuyệt nhiên muốn giữ lại chút danh dự cuối cùng....

Suy nghĩ ích kỉ, Takemichi làm sao không biết Takuya bây giờ đang nghĩ gì, nhưng bắt cậu đứng nhìn sao ? Làm gì có chuyện đó.

Lấy một chiếc giày ra mà ném thằng nào đầu của tên đang có ý đồ hành hung bạn của mình một cái.

Takemichi vẫn là một điệu bộ đó, ngông nghênh tự cao tự đại mà xoa xoa tai.

Hơi cúi thấp đầu mà mỉm cười nhìn ba người xa lạ kia, Takemichi nháy mắt:"Xin lỗi nhé! Vừa rồi đứng xa quá nên tôi lại tưởng có động vật quý hiếm vào xổng vào nơi đây, vậy thế mà hình như là có nhầm lẫn gì ở đây rồi...thôi thì, đàm phán nha."

Tên khốn bị ném sau khi trải qua đau đớn ở phần đầu thì nghiêng ngả mà đứng lên.

Đưa tay đang ôm lại phần đầu ra, dựa vào chút ánh sáng ở cửa thông gió mà gã tự nhận ra vết máu còn tươi mới trên chính tay của mình.

Nghiến răng nhìn một người không mời mà đến, gã hệt như một con thú hoang mà gầm nhẹ:"Thằng chó!"