"Em vừa gọi anh là gì ?"
Từ phía dưới cầu thang chạy vụt lên, không cần quá xa đã thấy Takemichi đang lao vụt về phía này, Sanzu đưa tay ra một cái đã có thể túm lấy cậu mà tra hỏi.
"Tôi bảo anh đứng lại còn gì ?"
"Không phải, em vừa gọi tên anh phải không ?"
Không gọi như vậy thì anh sẽ quay lui sao ?
Hừ lạnh, Takemichi còn nhớ có một lần Sanzu đã yêu cầu cậu gọi tên hắn nhưng Takemichi không đồng ý, cậu nói rằng đã gọi Sanzu đến quen miệng rồi, không thể sửa đổi thế nên cho đến tận bây giờ đã trải qua ba bốn năm nhưng phải nói đây là lần đầu tiên cậu gọi tên của hắn.
Theo cá tính của Sanzu, phấn khích cũng là điều khó tránh.
"Vậy thì như nào ? Tôi buộc miệng thôi."
Đưa tay đẩy Sanzu đang bám víu trên người của mình ra, Takemichi dùng sức.
Thế nhưng cho dù dùng bao nhiêu sức lực vẫn không thể đẩy ra.
"Này!" Takemichi phẫn nộ:"Buông tôi ra, ở đây là nơi công cộng đấy."
Trực tiếp bỏ qua lời nói của Takemichi, Sanzu hạ thấp giọng.
"Một lần nữa! Gọi một lần nữa anh liền buông tay."
Rõ ràng hắn đã sai còn dám trả giá với cậu ? Takemichi trừng mắt mà nhìn hắn.
Thấy Takemichi đang dùng ánh mắt để trả lời cho câu hỏi của mình, Sanzu bật cười mà hạ đầu xuống.
Đã vậy thì chỉ còn...
Khi hai cánh môi chỉ còn cách nhau 3cm nữa là chạm nhau thì cách cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Một thiếu niên tuổi chừng 14 15 đang mang cặp chuẩn bị đến trường thì xém một chút nữa đã bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía.
Thằng bé cứ thế mà trừng mắt nhìn hai người.
Vốn là hắn không hề quan tâm đến người ngoài nhìn nhận thế nào nhưng Takemichi thì lại khác, nhanh như chớp đã mở miệng để cứu vãng tình hình, Sanzu nói:"Nhanh đi a! Mau thổi bụi cho anh, mắt của anh đau lắm rồi."
Người biết thức thời là người thông minh, Takemichi sau khi được thả câu cũng liền đớp mồi.
"Được được!"
Giả vờ rướn người lên mà thổi thổi vào mắt của hắn, Takemichi xem như không có gì mà nhẹ đẩy hắn ra, cậu nói:"Ổn chưa?"
"Ừ!" Lạnh nhạt gật đầu, Sanzu sau đó cũng không làm khó cậu mà bảo trì một khoảng cách nhất định.
Sau khi vỡ lẽ chuyện không như mình nghĩ thì thằng bé bên cạnh mới ái ngại mà lách người rời đi, để lại cả hai khoảng không gian mà khôi phục lại tinh thần.
Màn chào hỏi xem như đủ thử thách, ngồi trên xe, Takemichi bảo trì im lặng mà đưa mắt nhìn cửa sổ.
Cậu chính là không nuốt trôi cục tức này. Hình như Sanzu càng ngày càng đi quá xa với những gì được gọi là "đùa giỡn".
Lần trước còn tạm chấp nhận vì cứ cho hắn là muốn trả đũa đi, một cái hôn cậu không tính toán.
Với lại chuyện kia, đàn ông với nhau cho dù trai thẳng cũng sẽ có lúc xem phim heo mà giúp nhau an ủi.
Takemichi trước giờ sống vô cùng thoáng nên mấy chuyện đau đầu kia đã bị cậu sớm đưa vào "tiêu huỷ" rồi, nhưng lần này đồng dạng không giống nhau.
Đột nhập nhà cậu, rồi một số hành động kì quặc kia nữa, Takemichi mím môi, sẽ không như cậu nghĩ chứ ?
"Này Sanzu ? Anh sẽ không muốn lừa tôi đem đi bán d*m đó chứ ?"
Không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp quay đầu sang hỏi Sanzu, Takemichi cậu chính là vậy, không biết thì hỏi, căn bản không cần đoán già đoán non.
Đang lái xe trên đường cao tốc thế nhưng một người điềm tĩnh như Sanzu cũng bị câu hỏi này làm cho phải vội tấp xe vào lề mà phanh lại.
Phốc một cái cười ra tiếng, Sanzu cắn môi mà nhìn Takemichi:"Em nghĩ thế sao ?"
Chắc chắn mà gật đầu, Takemichi mang theo đôi mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn từ trước đến nay là người nằm trong danh sách những người Takemichi không tin tưởng nhất, thế nên cho dù hắn làm ra đủ loại chứng minh gì cũng chỉ khiến Takemichi nghĩ theo chiều hướng tiêu cực mà thôi.
Bực bội mà đánh vào cái vô lăng một cái, Sanzu trừng mắt nhìn cậu.
"Này, tại sao em không nghĩ là anh thích em chứ?"
Thật sự hắn phải khâm phục lối suy nghĩ độc đáo này của Takemichi, người bình thường sẽ không thể nào suy nghĩ như thế được.
Bán d*m sao ? Chính hắn còn chưa xơi được miếng nào ? Hắn nào dám để người khác động đũa trước ?
"Thích sao ?"
Takemichi nghiêm túc lặp lại lời nói của hắn, khoanh tay mà ngửa đầu suy nghĩ, Takemichi sau đó vội vàng lắc đầu:"Không có khả năng, anh xấu tính độc đoán, luôn luôn bày mưu tính kế lừa gạt tôi, nếu bây giờ tôi chọn tin anh chẳng khác nào đem lương tâm đi bán."
Quả nhiên là ghét hắn đến như vậy.
Đưa tay tàn nhẫn mà búng vào trán Takemichi một cái, Sanzu chẳng những không giận mà còn cưng chiều giúp cậu chỉnh lại dây thắt an toàn.
"Được rồi, anh sẽ xem xét lại việc có nên đem em đi bán không, thế nên bây giờ cứ ngoan ngoãn đi theo anh mua đồ nhé."
Không đợi Takemichi trả lời thì Sanzu đã nhấn ga mà phóng xe đi.
Điểm dừng chân là một trung tâm đô thị lớn nhất thành phố.
Rướn người qua giúp Takemichi tháo dây thắt an toàn ra, Sanzu mỉm cười mà nắm lấy tay cậu.
"Vào thôi!"