[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 68: Người mới.




Takemichi nằm ngửa ra sau, cậu hoàn toàn không ngờ đến sẽ có lúc mình muốn can thiệp vào đời tư của một người.


Đối với cậu, việc bị đồn thổi những thông tin không đúng về mình rất khó chịu, có những người sẽ chọn bỏ qua, nhưng Takemichi thì không, cậu không thích việc bị bàn tán nên thứ duy nhất mà cậu sẽ làm đó chính là khiến những người đó câm miệng lại.


Gối tay sau đầu, Takemichi suy ngẫm.


"Baji, mặc dù là con trai của một gia đình cao danh vọng tộc nhưng cũng không tránh khỏi việc bị người ta bàn tán, hiện tại mọi thứ tuy vẫn ổn nhưng nếu chuyện này bị đào lại thì khả năng rất cao Baji sẽ bị phong sát..."


Cậu tự hỏi liệu đạo diễn có biết đến chuyện này không ?


Nếu như chuyện này không được làm rõ thì nhất định đoàn phim sẽ gặp vấn đề, mặc kệ, cậu sẽ đi tìm một người xem có giúp ích được gì cho hắn không, lần này thôi, cậu là vì đạo diễn mà đứng ra đòi lại công đạo.


***


"Đệt, chỉ vì đưa điện thoại cho tên vệ sĩ kia nên mình không có cái gì để gọi."


Đứng trước một club "BDSM", Takemichi tức giận đến run rẩy tay chân.


Cậu không thích những nơi này, nó rất là đáng sợ, cậu sợ đau, càng sợ máu, năm 17 tuổi lần đầu trải đời chính là bị "tên khốn" đó lừa đến đây, hại cậu đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.


Đem mũ trùm kín đầu, Takemichi kiên định mà bước vào.


Bước đi đầu tiên đầy kiêu hãnh, Takemichi bị hai tên vệ sĩ chặn lại.


"Sao vậy ?"


Ngơ ngác ngước mặt lên, Takemichi khó hiểu, lần trước vào chẳng phải vẫn cứ ok sao ? Như nào bây giờ lại bị chặn ?


Nhìn nét mặt mơ hồ của Takemichi sau chiếc mũ kính, tên vệ sĩ lễ phép giải thích:"Xin lỗi anh, vì gần đây việc phóng viên trà trộm vào đây khá nhiều nên ông chủ của chúng tôi đã đưa ra luật lệ mới, mời anh xuất trình giấy tờ và trả lời ba câu hỏi ở bên tấm bảng kia."


Takemichi:"...."


Giấy tờ thì được...nhưng ba câu hỏi kia ?


Câu 1 : Nhận dạng một số thuật ngữ sau "...."


Câu 2 : Những thể loại phổ biến trong BDSM.


Câu 3 : Có bao nhiêu cách thức trong giới SM.


Đệt mẹ, cậu làm sao mà biết được ? Hỏi ông nội cậu còn không biết đấy ?


Takemichi đờ mặt ra, cậu hoàn toàn không hiểu cái thể loại câu hỏi này, xem ra phải thật sự hiểu được nó thì mới vào được ? Nhưng có cấn lắm không ?


Thắc mắc quay qua hai tên vệ sĩ vẫn ung dung đợi mình, Takemichi nhíu mày.


"Vậy có nghĩa ai muốn vào đây đều phải trả lời những cái kia sao ? Lần nào cũng vậy ?"


Một trong hai nhìn nhau, sau đó lắc đầu:"Được thông qua sẽ được tặng một "Thẻ Đen", lần sau đến chỉ cần xuất trình nó là được, ban nãy nhìn anh không có ý định xuất trình nên tôi nghĩ anh là lần đầu tiên đến."


Còn sợ Takemichi thắc mắc thêm, tên còn lại liền nói:"Tất nhiên lần đầu tiên không thông qua thì hệ thống camera sẽ chủ động ghi lại vóc dáng cũng như gương mặt để tránh người không cần thiết quay lại lần sau."


"Tuy hơi phiền thật nhưng chúng tôi là bất đắt dĩ, đây là một trò chơi mang yếu tố mạnh bạo, thật sự thì người đến đây đều là người có tìm hiểu qua, nếu không biết thì khả năng cao chỉ là phóng viên mà thôi."


Nghe một loạt lời giải thích từ hai người kia, Takemichi gãi gãi má, cậu có nên nói ra là cậu muốn tìm ông chủ của bọn họ không...?


Hẳn là nên.


"Thật ra tôi đến đây là để tìm -"


"Cậu ấy là bạn của tôi, không phải là phóng viên đâu, hai người có thể để cậu ấy cũng tôi thông qua chứ."


Lời còn chưa dứt thì phía sau lưng đã truyền đến một giọng nói rõ ràng thuộc về một người đàn ông đã bước qua tuổi trung niên, kinh ngạc quay đầu lui sau, vóc dáng cao lớn lịch thiệp, mắt đeo kính, áo quần tây trang chỉnh tề.


Đệch...thì ra những người có học thức đều là loại người bên ngoài tao nhã bên trong dã thú à...


Quả nhiên, sau khi người đàn ông trung niên đó dứt lời thì hai tên vệ sĩ kia đã lách người để Takemichi qua, xem ra ông ta rất có địa vị ở đây.


Thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoát rồi.


Vuốt vuốt lòng ngực còn đập thình thịch, Takemichi vốn muốn quay lui để cảm ơn người lạ mặt đã giúp mình một tiếng thì cả thân thể đã bị đè phía trước.


Người đàn ông trung niên đem mặt cậu nâng lên mà xoay qua xoay lại.


Hành động này giống như một dã thú đang đánh giá con mồi mình vừa săn được.


Bước vào club thì đã biến thành một người khác, xem ra đúng là một kẻ biến thái.


Nhìn Takemichi mặt lạnh quay đi, người đàn ông kia càng gia tăng lực đạo, thật giống như một đem mặt Takemichi bóp nát.


Hàm dưới bị công kích, Takemichi nhăn mặt lại.


Nó đau.


Gương mặt ba phần dễ nhìn bảy phần khả ái khiến kẻ đối diện cũng muốn phát điên theo, gã liếm môi mà nói:"Quả nhiên như tôi đoán, da thịt cậu rất mỏng manh, nhìn xem, mới nắn bóp một chút đã đỏ lên thế rồi."


Tưởng chừng chỉ dừng ở đó, cho đến khi bàn tay chai sần kia từ cằm mà chuyển xuống cổ, Takemichi rùng mình mà trừng mắt, đúng lúc này, ở sau lưng gã lại truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc.


"Luật chơi ở đây không cho phép săn "khách hàng" đâu quý ngài."


Mừng rỡ nhón chân lên nhìn, Takemichi híp mắt, quả nhiên là hắn.


"Sam."