[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 63: Quá khứ 2.




"Tôi là Kenji, là học sinh lớp A, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần ở phòng hội đồng."


"Kenji ?" Baji rơi vào trầm ngâm.


Hình như là người duy nhất làm nhân chứng về vụ ẩu đả gần đây của hắn.


***


"Chuyện này là do bên lớp A gây sự trước, Baji cậu ấy không hề sai!"


***


Thì ra là cậu ấy.


Lễ phép đứng dậy phủi phủi tay, Baji đưa tay ra nắm lấy tay cậu:"Baji Keisuke!"


Kenji mỉm cười, cậu vui vẻ mà nhìn hắn:"Cậu đang làm gì ở đây thế ? Ban nãy nhìn thấy tôi còn tưởng mình đã nhầm!"


"Không có gì! Còn cậu? Ở đây xa trường như vậy?"


Nhìn Kenji thì chắc chắn hắn không phải là con nhà khá giả gì, hắn không có khả năng đến đây là để chơi.


Quả nhiên:"Bình thường tôi ở trọ để tiện đường đi học, còn ở đây mới thành nơi tôi sinh sống, ngày mai là ngày nghỉ mà, cậu không về nhà sao?"


"...Không nhất thiết!"


"À..."


Cảm thấy chủ đề nói chuyện đột nhiên trở nên ngượng ngùng, Kenji hơi ái ngại mà nhìn đi chỗ khác, cũng may lúc này Baji thế mà lại mở miệng đề nghị.


"Tôi cảm thấy hơi cô đơn, chúng ta đi chơi được không..."


"À được chứ! Tôi rất rành nơi này, để tôi dẫn cậu đi!"


***


Quay về thực tại, Chifuyu kể tiếp:"Sau đó Kenji và Baji lại trở thành bạn thân, có thể nói bọn họ dính nhau như sam, không một giây phút nào là tách rời.


Cho đến khi lớp A vẫn ngứa mắt về vụ việc học sinh ngoan của lớp đứng dậy bênh vực cho một tên cá biệt thì Kenji dần bị tẩy chay, thậm chí là có một số thành phần quá đáng đến mức chèn ép cậu ta.


***


"Kenji bé bỏng, hôm nay sao không đợi tôi!"


Từ phía sau, Baji nhảy lên mà ôm lấy Kenji so với mình nhỏ hơn rất nhiều, hắn cưng chiều mà đem cậu nâng lên như một đứa trẻ.


Cho đến khi vết thương ở mặt của Kenji đập vào mắt hắn.


"Cậu làm sao vậy ?"


Baji hoảng loạn mà nhìn cậu, ánh mắt không che giấu nỗi sự tức giận:"Là bị ai đánh?"


"Là bị té...tôi sợ cậu hiểu lầm nên mới về trước, nhìn xem, cậu hung hãn biết bao."


Kenji giả vờ đánh vào ngực hắn một cái, thế nhưng điều này lại làm cho tâm Baji chợt lạnh.


Kenji cậu đang nói dối.


Không một lời mà xoay lưng rời đi, Baji đi qua phòng chứa đồ mà lấy một cây gậy bóng chày.


Điều này làm Kenji vừa hiểu hắn đang muốn làm gì thì cậu bắt đầu khóc lớn mà ôm chầm lấy hắn:"Dừng lại đi Baji, nếu cậu làm như thế thì chẳng khác nào tự mình hại mình!"


"Hắn đánh cậu như thế tôi bỏ qua được sao, rõ ràng là muốn khiêu chiến, nếu đã biết tôi là bạn của cậu thì hắn không nên làm như thế !"


Kenji vốn muốn ngăn cản thêm nhưng không kịp nữa rồi, đám người lớp A thế mà lại tự mò đến đây.


"Tụi mày nhìn xem, tao đã nói chúng nó là một đôi cơ mà!"


Lời nói của tên cầm đầu vừa dứt, lập tức xung quanh liền vang lên những tiếng cười giễu cợt.


"Hể thật sao? Thế mà thật sự là gay à..."


"Kinh thật đấy, sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm nhau như thế..."


"Này Kenji, nhà Baji giàu như thế vậy có cho cậu được chút lợi ích nào chưa ?"


"Lên giường chưa vậy...?"


Những lời nói khiếm nhã bắt đầu vang lên, khinh bỉ có, chế nhạo có, cợt nhã có, không một lời nói nào có thể lọt tai.


Cảm giác Kenji phía sau mình đang run lên, thậm chí là khóc ướt đẫm cả áo hắn.


Baji siết chặt tay.


Nhẹ cầm lại chiếc gậy bóng chày, hắn sau đó chỉ để lại một câu:"Tôi đã hứa sẽ không đánh nhau và sẽ học hành nghiêm túc, nhưng lần này thôi, hãy để tôi giúp cậu đòi lại công đạo!"


***


"Ngày hôm đó, tổng cộng có 13 người bị cậu ấy đánh đến nỗi phải nhập viện, số còn lại thì bị doạ chạy cho tán loạn, cho tới khi giáo viên đến thì chỉ còn lại Baji với cây gậy dính đầy máu mà thôi.


Thời điểm đó, Kenji cũng vì kiệt sức mà phải nằm viện, mất đi nhân chứng duy nhất khiến Baji bị đẩy vào thế bất lợi, cũng vì thế mà cậu ấy bị buộc phải nghỉ học."


Những loạt thông tin vừa nghe xong, Takemichi sững cả người.


Thói đời sao có thể nghiệt ngã đến như vậy...


***


Gia quy nhà Baji quả thật không phải là chuyện đùa, sự tình vừa xảy ra, Baji đã bị lôi về nhà và đánh đủ 114 cây roi được làm bằng da vào lưng.


Hắn sau đó đã bị sốt triền miên ba ngày, cũng may đường đường là công tử duy nhất nhà họ Baji nên hắn vẫn còn cơ hội được tha thứ.


Tỉnh dậy trong cơn mê man, Baji ôm đầu, hắn rất muốn uống nước, thế nên mặc kệ cơn đau từ lưng truyền đến, Baji xuống giường mà đi xuống bếp.


Trong căn phòng duy nhất có ánh sáng, cầm ly nước trên tay chuẩn bị đi lại vào phòng thì hắn lại bị cuộc đối thoại trong căn phòng kia thu hút.


"Anh nói xem thằng Baji lần này còn sống được không ?"


"Hiện tại ba đã tin tưởng chúng ta, chỉ cần làm thêm một bước nữa thì chúng ta sẽ hoàn toàn nắm trong tay quyền lực đáng ra nên thuộc về nó! Kế hoạch của em quả thật không tồi!"


"Còn không phải do anh phế sao ? Bằng không bây giờ chúng ta cũng không cần phải nhận thằng nhãi kia làm con, thời gian qua em phiền muốn chết, suốt ngày bà cô nó cứ gọi!"


"Phàn nàn cái gì? Cái này còn không phải do em chuốc lấy, nếu không phải năm đó em thuê người cắt đi bộ phận phanh lại của cano thì..."


Két...


Sơ suất vì kích động mà chạm nhẹ vào cánh cửa, Baji lập tức ôm miệng mà chạy về phòng.


"Ai đó ?"


Vị phu nhân hơi giật mình mà nhìn ra chiếc cửa vẫn chưa được đóng hoàn toàn, nghi ngờ đứng dậy đi ra ngoài, phu nhân đem cửa phòng Baji mở ra.


Nhẹ nhàng bước đến, khi xác định hắn vẫn ngủ thì cô mới yên tâm chút ít, đập vào vai ông xã đang đi vào của mình, cô nhỏ giọng gầm gừ:"Lần sau chú ý mồm miệng một chút, bằng không em giết anh!"


Tay siết chặt gra giường, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại thì Baji mới khó thở mà bật dậy.


Hắn trong cơn tuyệt vọng mà ôm lấy cổ họng để cấm bản thân không được hét lên.


Thậm chí là nỗi đau ở lưng cũng không bằng tâm can hắn đang bị dằn xé.


Bấy lâu nay, thế mà bấy lâu nay hắn lại phải gọi kẻ giết hại ba mẹ mình là "Ba, mẹ."


Không chịu nỗi mà theo đường cửa sổ chạy ra ngoài, hắn nhớ Kenji, hắn cần Kenji.


Cầm chiếc điện thoại bấm loạn xạ, thế nhưng người nhấc máy lại là một người hoàn toàn xa lạ.


Đầu dây bên kia truyền đến.


"Xin hỏi? Anh có phải là Baji không? Cậu Kenji đang ở bệnh viện, cậu ấy nhắn tôi nếu anh có điện thì nói anh hãy đến đây!"