Cuộc trò chuyện kết thúc khi đạo diễn kêu Takemichi và mọi người nhanh chân lên xe để đến với điểm quay đầu tiên.
Đây là một khu chung cư nhỏ, xập xệ, nhìn cũng biết Takemichi này có điểm tương đồng với cậu ở ngoài hiện thực hoàn toàn, đảo mắt nhìn xung quanh. Ở đây cũng phải có tầm 15 người đang loay hoay chuẩn bị.
Kazushi đảo mắt, cậu nhìn qua Takemichi đang ra sức chụp ảnh, cậu xụ mặt.
"Này, mày đang làm gì đấy?"
"Không thấy sao?"
Takemichi đưa mắt vào ống kính, rồi lại lấy xuống để xem ảnh.
Từ thời trung học đã biết Takemichi rất có năng khiếu về nghề nhiếp ảnh gia, nhưng không nghĩ lại mê mẩn đến mức này.
Makoto đứng bên cạnh Kazushi, hắn lắc đầu cười trừ:"Mày còn lạ Takemichi sao? Kệ cậu ấy đi."
Một thời gian trôi qua, cuối cùng Takemichi dưới lời kêu của đạo diễn mới buông máy ảnh mà tập trung vào việc quay hình hôm nay.
Đứng bên cạnh Takuya, Takemichi nghiên đầu nhìn xung quanh, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của đạo diễn và biên tập.
"Bọn họ hôm nay không đến sao?"
Người đứng bên cạnh liên lục bấm gọi, thế nhưng chỉ đổi lại tiếng tút kéo dài.
Mãi một hồi sau, cuối cùng biên tập cũng đã nhận được hồi âm của một người.
"Ơn trời Chifuyu, sao bây giờ cậu còn chưa đến?"
"Cái gì? Hôm nay đâu có cảnh của tôi?"
"Cậu nói gì vậy? Hôm nay là ngày tập trung để biết mặt nhau mà?"
"Không nhất thiết, cứ đến và diễn là xong mà? Làm gì mà phiền phức thế."
Tiếng cười phư phư của Chifuyu vang, ngay sau đó, tiếng tắt máy như phá vỡ không khí, biên tập và đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, bất lực lắc đầu.
Trong đoàn phim, người được xem là dễ tính nhất là Chifuyu, thế nhưng ngày đầu tiên họp mặt đã trực tiếp "cúp" khiến đạo diễn không khỏi đau đầu.
Như vậy thì sự có mặt của những người còn lại sẽ có khả năng sao? Chắc chắn là không.
Mọi thứ như đang rơi vào bế tắc khi đạo diễn tính để Takemichi quay thử thì sự xuất hiện của một nhân vật đã thu hút rất nhiều người, trong đó có cả nam lẫn nữ.
Đôi chân thon dài bước xuống, bộ vest đen lịch lãm nhìn trông đơn giản nhưng lại sang trọng, càng khiến cho người khác ngưỡng mộ chính là gương mặt tỉ lệ vàng cùng khí chất ôn hoà có trên người nam nhân.
Đôi giày sáng bóng lướt trên mặt đất, dù không nhìn nhưng người nọ vẫn tinh tế né những đọng nước còn sót lại sau cơn mưa đêm qua.
Takemichi ngay từ cái nhìn đầu tiên đã lập tức bị thu hút, thật đáng kinh ngạc, có lẽ đây là nam ảnh đế duy nhất mà cậu nhớ mặt.
Sano Shinichirou - người đàn ông vàng trong làng đoạt giải.
Từ diễn xuất, mẫu ảnh, thậm chí là nghệ sĩ đánh dương cầm đều là tên của người này đứng đầu.
Không phô trương nhưng lại dễ dàng gây chú ý, cũng chỉ có thể là con trai trưởng của nhà Sano mà thôi.
Sự xuất hiện của Shinichirou đã khiến người dân xung quanh chú ý không ít, đáp lại là một nụ cười cực kì dịu dàng, chỉ một cử chỉ nhỏ, thế nhưng sự tinh tế cũng được thể hiện rõ ràng.
Takemichi không tự chủ được mà đưa máy ảnh lên, tách một cái, cậu không khỏi lắc đầu ca thán:"Nhìn xem, sao trên đời này lại có một kiệt tác đẹp như vậy...."
Đi đến bên cạnh đạo diễn, Shinichirou rất có phong thái mà chủ động đưa tay ra để bắt tay với đạo diễn, cũng xem như là chào hỏi.
"Tôi hôm nay đến đây xem, không phiền anh chứ?"
Đạo diễn còn có thể ngại phiền sao? Còn tưởng là không có ai, nay Shinichirou một thân cao quý bộn bề nhiều việc lại chịu đến buổi gặp mặt đầu tiên sao ông có thể thấy phiền hà.
"Nào dám, cậu là ảnh đế của làng giải trí, tôi còn ngại cậu bận việc nên không dám ngỏ lời mời nữa kìa!"
"Sao có thể? Kia, những người khác không đến sao?"
Shinichirou có một tầm nhìn rất tốt, khi vừa bước xuống xe anh đã nhận ra khá nhiều gương mặt anh không biết, và tất nhiên những gương mặt anh biết đã vắng mặt vào ngày đầu tiên gặp mặt.
Đạo diễn nghe xong thì đứng một bên thở dài:"Cậu còn lạ gì với cách làm việc của bọn họ sao? Ngược lại Shinichirou, cậu để ý cậu thanh niên kia chứ?"
Nhìn về hướng tay của đạo diễn, Shinichirou có thể thấy được Takemichi đang cùng Takuya dành lại máy ảnh khi cậu bị phát hiện là chụp lén ảnh đế.
Shinichirou gật đầu.
"Từ khi bước vào đã chú ý, mặc dù cậu ấy nhìn khá bình thường nhưng lại có cái gì đó rất thu hút, nói sao nhỉ? Năng lượng chăng?"
Như tán dương sự tinh tế của Shinichirou, đạo diễn gật đầu khen ngợi.
"Không hổ là ảnh đế trong 5 năm liên tiếp, một cái liếc nhìn thôi cũng đã nói đúng rồi."
"Vậy đó là người mà ông vẫn luôn tìm kiếm nhỉ."
Một câu hỏi trần thuật như khẳng định, rõ ràng anh đã không cần đạo diễn tự mình nói ra, điểm nhìn di chuyển, Shinichirou gật đầu với đạo diễn một cái rồi hướng về phía của Takemichi mà đến.